Trong lòng Tạ đại gia chửi tục một câu, ánh mắt ẩn hiện sắc đỏ nhưng vẫn không có động tĩnh nào. Hắn chỉ ác ý nguy hiểm xoa xoa cặp mông vểnh của thiếu niên như trừng phạt, sau đó ôm cậu chui vào chăn.
Giữ chặt thiếu niên đang muốn rục rịch trong lòng, âm thanh mang theo rầu rĩ của hắn vang lên trên đỉnh đầu của cậu: “Em còn chưa đủ tuổi.”
Đến bây giờ lý do còn sót lại duy nhất của hắn cũng chỉ có cái này mà thôi, nhưng cũng là hợp tình hợp lý nhất.
Hứa tiểu cừu bị hắn ép trong lòng ngây người một chút rồi mới như con tằm uốn éo ló đầu ra. Tay chân lại quyến luyến mà quấn lấy hắn, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Bao nhiêu mới đủ?”
“!”
Tạ đại gia bị làn da non mềm của thiếu niên chà sát đến nổi lửa. Cậu em không chỉ căng mà còn đau quả thật muốn rút kiếm ra trận ngay, không ngừng chọc vào bụng dưới của thiếu niên qua một lớp quần… Ừm, bởi vì trong lúc lộn xộn áo sơ mi bị kéo cao, lộ ra cái bụng trắng mềm ghẹo người. Đại Tạ Tạ chính là được tiếp xúc “thân mật” như vậy mà muốn khóc chít chít.
Hắn không dám động đậy, còn phải giữ chặt con cừu lẳng lơ cứ không ngừng câu dẫn hắn này vừa nghiến răng nói: “Ít nhất là mười tám!”
Hắn thì thế, còn thiếu niên nào đó sau khi hắn nói xong còn rất nghiêm túc suy tư.
Mười tám a…
“Đợi em đủ tuổi trưởng thành rồi nói sau.”
Tạ đại gia không biết cậu nghĩ gì, hậm hực tuyên bố đến giờ đi ngủ rồi.
Hứa tiểu cừu trong lòng tính nhẩm còn bao lâu nữa mình mới đủ mười tám không biết người bên cạnh còn đang nói còn lâu mới tới mà toàn thân khó chịu. Kết quả đêm hôm đó Tạ đại gia làm sao cũng không ngủ được phải nhờ cạy bàn tay non mềm của thiếu niên cứu vớt, cái chuyện răn dạy vì cậu học hư trên mạng cũng quên mất.
Việc này cũng không trách Tạ Nghiêu được, bởi vì trên chứng minh thư của Hứa tiểu cừu rất rõ ràng cho thấy phải bốn năm tháng nữa mới đủ mười tám. Nhưng thật ra là năm đó do hoàn cảnh, Hứa tiểu cừu được đưa đi làm giấy khai sanh trễ, thực chất ngày sinh của cậu sớm hơn tận ba tháng.
Hứa tiểu cừu biết chuyện này là vì hằng năm lúc cha cậu còn sống ông đều dùng ngày sinh chính thức của cậu để tổ chức sinh nhật cho cậu.
“Cho nên chú út… Có thể du di một chút không…”
Trong lúc Tạ đại gia ngây người vì sự thật này, thiếu niên tâm cơ nào đó đã trèo lên người hắn, ịn mông đè lên người anh em của hắn mà đốt lửa, thủ thỉ câu dẫn bên tai hắn.
Tạ đại gia bị hơi thở thơm ngát của thiếu niên chọc cho rùng mình, đũng quần liền cộm lên một chút.
Thiếu niên “ngây thơ” trong lòng hắn đã sớm học hư đủ, biết rõ đây là có chuyện gì liền giống như được cổ vũ mà càng ra sức cày cái mông. Thân hình như không có xương dán vào, eo mông cùng sống lưng khẽ vẽ ra một đường cong xinh đẹp, trong phóng đãng lại tồn tại một chút ngây ngô chết người, thẹn thùng lại lớn mật dâng lên môi thơm, trút trắc học người ta mút lấy môi dưới của hắn.
Tạ đại gia đã sớm bị mài mòn khả năng chống chọi đối với cậu mắt thấy muốn tước vũ khí đầu hàng trước con cừu nhỏ đã muốn phát dục càng thêm đầy đủ. Kỹ năng câu dẫn người ở trong mắt hắn chính là mười phần điêu luyện, đủ để câu mất hồn phách của hắn. Cánh tay vốn theo bản năng đưa lên, chính là muốn chạm lên cái mông vểnh mười phần co dãn, càng nuôi càng đầy đặn kia bỗng nhiên dùng sức vỗ một cái.
Chát!
“A!”
Đó là âm thanh tuyệt vời cỡ nào, kết hợp với tiếng nức nở của thiếu niên cùng cảm xúc tuyệt vời dưới tay, vốn có ý định dạy dỗ con cừu nhỏ kia đũng quần của Tạ đại gia vẫn cứ phồng to lên như đúng rồi.
“…”
Tạ đại gia một lời khó nói hết nhìn thằng em bị cặp mông tròn kia đè ép mà vẫn còn nhảy thình thịch như bị cắn thuốc. Một đỗi lại ôm thiếu niên đang mềm mại ngã trong lòng hắn, trước khi cậu có phản ứng khác đem cậu thả lên trên giường, còn bản thân tự mình đi vào phòng tắm xả nước lạnh.
Trước đó hắn còn để lại một câu: “Một tháng chính là một tháng. Trước đó em cứ an phận cho tôi, con cừu nhỏ phóng đãng chết tiệt em.”
Rất có hương vị nghiến răng nghiến lợi nga.
Hứa tiểu cừu vụn trộm câu dẫn bất thành bị người thả lên giường theo tư thế dang tay dang chân vẫn còn ngơ ngác một hồi. Sau khi lý giải được sự hậm hực của người trong phòng tắm rồi lại đắc ý đến mức uốn éo cả người ghé vào chăn cười hì hì như tiểu hồ ly giảo hoạt.
Cậu ôm trái tim đập cuồng loạn vì hồi hộp của mình mà nhìn chằm chằm vào buồng tắm bên cạnh, bên trong đôi mắt đều là thỏa mãn.
Thật ra Tạ đại gia đã hiểu lầm Hứa tiểu cừu rồi.
Con cừu nhỏ vẫn là con cừu nhỏ mà thôi. Cùng lắm chỉ là con cừu nhỏ này vốn thiếu thốn sự chú ý, trong đầu luôn ấp ủ ý nghĩ thu hút sự yêu thương của người cậu để ý nhất. Tạ Nghiêu không biết những phản ứng của hắn trong mắt cậu chính là bằng chứng cho việc hắn để ý đến cậu. Mặc dù khó nói theo thời gian bên trong sự đơn thuần ngây thơ đó không nhuộm lên thứ màu sắc kiều diễm gì.
Hôm sau, Tạ đại gia mũ áo sẵn sàng dẫn theo con cừu nhỏ Hứa Dương như cha dẫn theo con thẳng tiến công viên giải trí, nơi tập trung năm mươi phần trăm những em nhỏ còn đang tuổi ăn tuổi lớn.