Cậu đứng ở cửa phòng tắm, khó hiểu cảm thấy khô nóng. Cảm xúc xa lạ này khiến cho cậu sợ hãi không biết làm sao, nhưng cũng không có ý định chạy.
Ai biết biểu hiện của cậu ở trong mắt ai đó chính là một giây sau cậu sẽ quay đầu bỏ chạy. Hắn lại càng muốn thêm một mồi lửa, triệt để giải quyết chuyện khiến hắn đau đầu này luôn.
“Lại đây đi, còn đứng ở đó làm gì.”
Hắn hơi mất kiên nhẫn thúc giục.
Thiếu niên liền a một tiếng rồi rụt rè nhích tới.
Rõ ràng cậu không có tắm, thế nhưng lại có ảo giác toàn thần rất nhanh đều bị hơi nước ngập trời trong phòng tắm hấp cho ướt đẫm. Đầu óc cậu không khỏi quyện lại như tương hồ, thứ còn sót lại giống như chỉ còn là bản năng.
Cậu luống cuống đứng phía sau lưng người đàn ông đang thoải mái khoe ra dáng vẻ câu dẫn nhất của mình trong bồn tắm, ngượng ngùng sắp phát khóc luôn.
Tạ Nghiêu thông qua cái gương trong phòng thấy rõ ràng biểu hiện của con cừu nhỏ, rất chi là đắc ý vì ý tưởng của mình. Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy con cừu nhỏ có hành động gì hắn không khỏi cứng rắn thúc giục: “Sao không chà đi?”
“Hức…”
Hứa Dương không hiểu mà nấc một tiếng, sau đó lí nhí như sắp khóc: “Em không thấy khăn…”
Ánh mắt Tạ Nghiêu lóe lóe, miệng thì ác liệt nói: “Hình như ở trong bồn tắm, cậu tự tìm đi.”
“Dạ?..”
Thiếu niên vừa nghe liền kinh hoảng như con thỏ bị kinh sợ. Thế nhưng kẻ đại gian đại nào đó vẫn ứng dung nói: “Mau lên!”
“Vâng ạ…”
Hứa tiểu cừu không còn cách nào khác chỉ có thể nhúc từng chút một đến phía trước một chút, sau đó nhắm mắt nhắm mũi thò tay mò vào bồn tắm ngập nước.
Vừa chạm vào dòng nước ấm áp cậu đã vô thức rụt tay lại. Dáng vẻ sợ muốn chết mà vẫn cố ráng kia rơi vào mắt ai đó quả thật là khiến hắn vui không hết.
“Mò như cậu đến bao giờ mới mò được?”
Hắn vừa nói vừa bất ngờ nắm lấy bàn tay đang quơ loạn không có chủ đích lại chẳng có hiệu quả gì, nửa ngày còn chẳng chạm đến hắn kéo mạnh.
“A!”
Hứa Dương không kịp phản ứng cứ thế bị hắn kéo, mém chút thì bị kéo đến trong bồn tắm.
Kết quả không lọt vào bồn nhưng tay cậu lại chạm phải thân hình vừa cứng vừa nóng của người đàn ông. Mặt cậu bùm một cái lập tức đỏ âu lên như quả cà chua, lúc này còn được trần qua nước sôi, trông lại càng tươi ngon mọng nước.
“Chú… Chú…”
“Cậu có muốn làm không vậy?”
“…Hic, có mà.”
Y như để chứng minh cho hắn thấy cậu thật sự làm được, vốn dĩ không có nắm mạnh Tạ Nghiêu liền cảm nhận được cái tay nhỏ bé của con cừu nhỏ ở trên người hắn mò mẫn khắp nơi.
Nói gì thì cũng là chủ ý của hắn. Kết quả đến khi cái bàn tay nhỏ bé kia sờ đến sờ đi trên người hắn, chẳng khác gì đốt lửa, hắn lại là người đầu tiên không chịu nổi trước. Nhìn lại dáng vẻ của thiếu niên… Ừm, ánh mắt mờ mịt vì hơi nóng trong phòng, khuôn mặt thì ửng hồng thẹn thùng nhưng không thiếu ngây thơ, trên cằm còn có giọt nước không biết bị bắn lên từ khi nào, trông cực kỳ mị nhân. Có đôi lúc hắn nghĩ con cừu này cái gì cũng hiểu, lúc lại thấy cậu thật ngây thơ, chỉ có bản năng của thiếu niên mới lớn bị hắn hồ đồ lừa đi. Kết quả sự kết hợp này lại khiến hắn bị quyến rũ.
Hứa Dương gần như là cưỡng ép mình cố gắng tập trung tìm kiếm, giữa xấu hổ muốn chết mặc dù chính bản thân cậu còn chưa nhận thức được vì cái gì và bối rối vì mãi không tìm thấy khăn tắm, cậu nào còn thời gian để ý ánh mắt của người bên cạnh giống như lang như sói nữa.
Đương lúc này, bỗng nhiên tay cậu mò trúng một cái gì đó rất khó tả.
Để cậu nói thì nó chính là cục thịt dư* bất thình lình mọc ra từ trên người chú ấy, bởi vì nó mọc ở vị trí rất kỳ lạ, không giống tay chân, thế nhưng lại dài dài. Từ đầu lúc cậu cầm trúng nó còn mềm, chỉ trong nháy mắt nó lại như thánh gióng, ầm ầm lớn nhanh như thổi, còn cứng, còn nóng hổi. Hứa Dương không biết gì, còn hiếu kỳ bóp một cái.
“!”
“…”
Hứa tiểu Dương thề, cậu nhất định là đã nghe thấy âm thanh kỳ quái phát ra từ miệng chú ấy. Nhưng lúc cậu đưa mắt qua, ở trong làn hơi nước mờ mịt nhìn chú ấy thì cái gì cũng không thấy.
…
*Thề là cục thịt dư, nghĩa đen luôn nha. Há há!!