Vị tổng tài nào đó không hiểu “???”
Châu Lộ Lộ không quan tâm, tiếp tục nhắn: “Không phải là tôi lỡ hôn anh một cái anh cũng hôn tôi một cái rồi. Chúng ta huề.” Bởi vì chỉ đối diện chỉ là một cái điện thoại nên tin nhắn cũng khí thế bừng bừng, chứ đứng trước người thật, làm sao mà dám...
“Ngày giúp tôi trông Lady một ngày, nó bị đau bụng.” Đường Vũ chẳng hề quan tâm đến vấn đề phía trên, thản nhiên nói.
“Không đi.” Buổi chiều cô còn có rất nhiều việc.
“Thứ hai tôi về mời cô một bữa thịnh soạn để cảm ơn.” Đường Vũ bắt đầu dụ dỗ.
Châu Lộ Lộ thoáng chần chừ: “Anh mời sao?”
“Ừ”
“Muốn ăn gì cũng được sao?”
“Ừ.”
“Nhiệm vụ tổng tài giao tôi đương nhiên phải hoàn thành, đừng nói là trông một con chó, có mười con chó tôi sẽ trông cho bằng hết. Haha, tổng tài, anh làm việc vui vẻ nha!” thái độ quay 180 độ, hiển nhiên đem cái vấn đề hận thù ném lên chín tầng mây rồi.
Tổng tài có về hay không thì cô đây vẫn phải làm việc. Trưởng phòng giao cho cô một đống tài liệu lớn sai cô ôm xuống tầng 1.
Lại nói đến trưởng phòng của cô, đó là một cô gái xinh đẹp có điều tính tình lạnh lùng, nghiêm túc. Nghiêm túc đến mức lấy việc trả thù tư cũng vô cùng thuần thục, mắt cũng chẳng thèm nháy một cái.
Chẳng là cô ta thầm thích tổng tài lâu rồi, cái mặt của cô ta chỉ khi đứng trước tổng tài mới có cái gọi là nụ cười, biểu hiện bất thường như thế thì ai mà không nhận ra, nhưng người ta là người có quyền, cho dù có thích chủ tịch đi chăng nữa thì ai dám ý kiến.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Châu Lộ Lộ vừa đi vừa nghĩ, không ngờ vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Đường Vũ nhìn thấy cô liền đi đến, nhìn thấy cái thùng giấy lớn trong tay cô thì nhíu mày.
Châu Lộ Lộ muốn làm như không thấy cũng không được, cúi đầu chào: “Chào tổng tài.”
“Cô mang cái này đi đâu?”
Châu Lộ Lộ nói ra nơi cần đưa đến.
Đường Vũ bảo một trong hai trợ lý bưng đi, Châu Lộ Lộ lập tức lùi lại.
“Không cần đâu, tôi tự mang được.” Xung quanh đã có không ít người chú ý về phía bên này. Cô đã cảm nhận được không ít ánh mắt đầy ‘thiện cảm’.
“Mang cái gì mà mang, không thấy nặng à.”
Thùng giấy trong tay Châu Lộ Lộ bị cưỡng chế mang đi. Đường Vũ tiện tay kéo cô vào thang máy chuyên dụng. Tóc gáy Châu Lộ Lộ lập tức dựng đứng. Ôi Ôi phải chăng sát khí chính là đây?
Cánh cửa khép lại chắn những tầm mắt cùng những tiếng bàn luận bên ngoài.
Bên trong thang máy ngoài cô và Đường Vũ còn một trợ lý Lục. Đường Vũ lại làm như chốn không người, thoải mái hỏi:
“Buổi trưa cô muốn ăn ở đâu?”
Châu Lộ Lộ liếc mắt nhìn Lục Viễn Phương, ấp úng trả lời: “Không cần đâu tổng tài, tôi... tôi có đem theo cơm hộp.”
“Cô tự làm?”
Châu Lộ Lộ gật đầu. Sau hai ngày bị bỏ đói, cô đã rút ra kinh nghiệm sương máu cho chính mình, đó là tự túc là hạnh phúc! Tự làm một hộp cơm mang đến, như vậy là không lo đói nữa rồi.
Đương nhiên, không hành hạ bằng cách này thì hành hạ bằng cách khác, cho nên mới có cảnh gặp nhau ở thang máy đầy ‘khói lửa’.
Đường Vũ bất giác nghĩ đến bữa cơm cô nấu một tuần trước, tuy không phải quá ngon nhưng lại khiến người ta nhung nhớ: “Tốt lắm! Buổi trưa cô lên phòng tôi, chúng ta cùng ăn.”
“Hả? Làm sao được, tôi chỉ làm có một phần thôi.”
“Vậy cô ngồi nhìn, tôi ăn!”
Mặt Châu Lộ Lộ dại ra: “...” đường đường là tổng tài vậy mà cơm nhân viên cũng muốn cướp. Châu Lộ Lộ khóc không ra nước mắt.
Lục Viễn Phương đứng trong góc hai vai run dần đều. Tổng tài, da mặt ngài cũng dày quá rồi.
Châu Lộ Lộ không dám cãi lời sếp lớn, luôn miệng đáp vâng, trong đầu đã nghĩ ra kế hoạch ‘tiền ăn hậu tấu’. Cô cứ trốn một góc nào đó ăn trước, ăn cũng ăn hết rồi, thử xem tổng tài ngài làm được gì.
Đường Vũ liếc mắt một cái liền đoán ra suy nghĩ của cô, phán: “Đúng giờ mà không thấy cô là tôi đi tìm đấy!”
Châu Lộ Lộ: “...”
Hai vai Lục Viễn Phương khó khăn lắm mới dừng được lại có biểu hiện run lên dữ dội.
Lúc này thang máy đến tầng 5, sau khi nhận được cái gật đầu xác định của cô, Đường Vũ hài lòng thả người đi.
Lục Viễn Phương theo Đường Vũ vào phòng tổng tài, không vội báo cáo công việc mà hỏi: “Tổng tài, anh có biết gần đây diễn đàn của công ty có tin gì nổi bật không?”
“Tin gì? Quan trọng lắm sao?”
Lục Viễn Phương suy xét mức độ vấn đề một lát rồi trả lời: “Tương đối quan trọng.”