Chính xác hơn là mục tiêu để mắng mỏ, trút giận.
Châu Lộ Lộ lại không có tâm tình để ý nhiều như vậy. Gần ba tháng nay, mỗi ngày cô đều chạy ngược chạy xuôi, thời gian ở trên đường còn nhiều hơn ở công ty, ở công ty thì chỉ có thể là ở phòng tổng tài thôi...
Một dự án lớn là thế lại chỉ có cô và hai người khác làm. Cái gì không biết đều phải hỏi Đường Vũ, kế hoạch, hợp đồng gì đấy đều phải để anh xem trước khi nào anh gật đầu thì mới coi như là ổn.
Mấy hôm trước làm hợp đồng hợp tác với bên nguyên vật liệu, cô phải sửa đi sửa lại cả một đêm, làm đến mức đầu váng mắt hoa, sáng hôm sau tiếp tục rong ruổi ngoài đường.
Cũng ba tháng này, Châu Lộ Lộ ngoài ý muốn phát hiện ra tổng tài nhà mình thật ra cũng rất... ôn nhu.
Chính xác, là ôn nhu.
Cô cũng cảm thấy nhất định là mắt của cô có vấn đề rồi mới có thể nhìn thấy anh ta ôn nhu, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh là hai từ ấy cứ hiện ra trong đầu.
Mỗi lần gặp anh đều hỏi cô ăn cơm chưa, có mệt không, mỗi vấn đề cô hỏi đều kiên nhân giải thích một lần, hai lần, năm lần. Dù cô không hiểu cũng tuyệt không nổi giận, cô gặp phải rắc rối gì anh đều thay cô giải quyết hết thảy.
Chẳng hạn như lúc này, sếp tổng đại nhân xem bản hợp đồng mà cô vừa mới làm xong, cười đến vô cùng ôn nhu: “Đã rất tốt rồi. Mọi việc cơ bản đã hoàn thành rồi, chỉ còn vài ngày nữa là khu vui chơi tiến hành xây dựng rồi đúng không?”
“Vâng, tổng tài.”
“Chờ khu vui chơi bắt đầu xây dựng thì công việc của cô đã hoàn thành rồi. Chúc mừng.”
Châu Lộ Lộ vui vẻ nhận lời chúc mừng này, dù sao cũng là công sức của cô, quan trọng là... nghe nói tiền hoa hồng chạy dự án rất nhiều! Từ nay trở đi, có thể nhìn đời bằng nửa con mắt rồi.
“Châu Lộ Lộ!” Đường Vũ mất tự nhiên nói, “Thật ra tôi không có ý coi thường gì cô, chỉ là thấy cô bị bắt nạt tôi nhìn không nổi nên nhất thời mới nặng lời như vậy.”
Châu Lộ Lộ đơ mất một lúc mới hiểu Đường Vũ đang nói đến lần trước cô đến nhà anh. Không ngờ qua lâu vậy rồi mà anh còn giải thích với cô, nghĩ đến cũng hơi ngại, cười hì hì xua tay: “Chuyện đó tôi quên lâu rồi.”
Thực ra ngày đó tâm trạng của cô không tốt, ba mẹ ở quê gọi điện đến nói em trai cô ở trường mới giành giải nhất cuộc thi gì đó, nói cô A mới lấy chồng giàu, cô B mới sinh một thằng cu kháu khỉnh, cô C mới thăng chức,...
“Cũng nhờ có anh nên tôi mới được như vậy. Thật sự cảm ơn anh.” Đây là lời cảm ơn thật lòng nhất của cô từ trước đến nay, thật không thể thật hơn được nữa.
“Không cần cảm ơn, cô báo đáp tôi đi.”
Châu Lộ Lộ: “...” Gần đây người ta tốt bụng đột xuất cho nên cô quên mất da mặt người ta cũng rất dày...
“Tôi mời anh ăn cơm.”
“Thế thì không cần, cô làm thư kí cho tôi là được.”
Tại sao anh ta lại có thể cố chấp với cái vấn đề này đến như vậy nhỉ?
“Xét về góc độ nào đó cũng có thể gọi là thăng chức, còn có thể tăng lương, đãi ngộ tốt, một năm được đi du lịch đến mấy lần.” Công tác cũng có thể coi như là du lịch đi...
Châu Lộ Lộ do dự, dạo gần đây đại boss cũng tương đối dễ sống chung... những đồng colime màu xanh bay dập dờn...
Đường Vũ thấy cô do dự, trên môi thoáng qua một nụ cười ranh mãnh rồi lập tức thở dài, vẻ mặt đáng thương.
“Cô nói muốn báo đáp, vậy mà một yêu cầu nhỏ nhoi như thế cũng không đáp ứng. Xem ra tôi làm người quá thất bại rồi, muốn giúp đỡ người mà cũng khó khăn quá.”
Rõ là anh đòi tôi báo đáp có được không?
Châu Lộ Lộ nhìn vẻ biểu cảm thiếu điều ôm ngực của đại boss nhà mình, cơ mặt đều co rút một trận.
“Được rồi, được rồi, tôi làm là được chứ gì.”
Coi như cô tự mình nhảy vào bể khổ đi, khổ lắm quen rồi...