Không biết tại khi cô nhận nhầm Thẩm Tư Hiên thành anh hàng xóm, cô không hề cảm thấy tức giận ngược lại trong lòng còn có chút áy náy. Nhưng khi biết Đường Vũ mới thật sự là anh hàng xóm cô lại vô cùng tức giận.
Có điều chạy xa như thế, cô cũng hết giận rồi.
Thật ra thì cô cũng có lỗi. Từ đầu anh đã nhận ra cô thế nhưng phải đợi đến bây giờ, khi mà chính miệng anh nói ra, cô mới biết.
Nghĩ lại ánh mắt anh khi nãy… hình như cô hơi nặng lời thì phải, có nên xin lỗi không nhỉ dù sao… cũng là cô có lỗi.
Châu Lộ Lộ nghĩ nghĩ, tự nhiên cảm thấy lạnh mới phát hiện ra cô đang đứng gần bờ hồ, mà điện thoại thì hết pin từ khi nào rồi.
“Em cũng tới đây đi dạo à, thật trùng hợp.”
Châu Lộ Lộ giật mình quay lại, thấy Thẩm Tư Hiên đứng sau lưng cô mỉm cười.
Nụ cười của anh lúc nào cũng dịu dàng như thế, nếu không phải là Đường Vũ nhảy vào phá đám, hẳn là cô lúc này đang yêu đương hẹn hò với anh mới đúng. Haizz thật không hiểu sao cô lại có thể thích con người lắm chiêu kia được nữa.
Mà nhắc mới nhớ, Đường Vũ là anh hàng xóm vậy Thẩm Tư Hiên… là ai?
Châu Lộ Lộ thất thần nhìn Thẩm Tư Hiên chợt cảm thấy trên vai nằng nặng mới nhận ra anh đã đem áo của mình khoác lên người cô.
“Mặc ít như vậy không lạnh sao? Thật lâu mới gặp được em, cùng đi dạo chứ?”
Hai người sóng vai đi bên bờ hồ, Châu Lộ Lộ mấy lần ngập ngừng muốn hỏi lại thôi.
“Em có chuyện gì sao?”
Châu Lộ Lộ vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Thẩm Tư Hiên cũng không gặng hỏi, chỉ cười: “Em về ăn tết với gia đình sao?”
“Đúng vậy, anh cũng vậy sao?”
“Ừm, Lộ Lộ!” Thẩm Tư Hiên chợt gọi giật lại, anh nắm vai cô xoay cô lại đối diện với mình, “Em có thể đừng tránh mặt anh hay không… mấy tháng nay, anh đã rất nhớ em!”
“Em…”
“Vốn chỉ định tới đây tìm chút may mắn, không ngờ lại gặp được em ở đây, em có biết anh nhìn thấy em đã vui cỡ nào không?”
Thẩm Tư Hiên lúc nào cũng nói chuyện chậm rãi, lễ độ, cũng không kém phần xa cách, nhưng chỉ vì gặp được cô mà trong lòng ầm thầm kích động, vội vàng bày tỏ lòng mình. Càng nói càng không kìm chế được mà kéo cô ôm vào lòng.
“Lộ Lộ, em như thế anh rất buồn.”
Châu Lộ Lộ thất kinh, muốn đẩy Thẩm Tư Hiên ra nhưng không được.
Ở phía xa xa, Đường Vũ nhìn thấy toàn bộ cảnh này nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, không nói một lời liền quay người đi.
Châu Lộ Lộ cố gắng mấy lần vẫn không đẩy được Thẩm Tư Hiên ra, đành nói: “Không phải em cố ý tránh anh, chỉ là… gần đây hẹn hò với bạn trai. Xin lỗi!”
Lập tức vòng tay đang ôm cô nới lỏng.
“Em nói sao? Lộ Lộ, em không thích anh cũng không cần lừa anh như thế.”
“Em không lừa anh, dạo trước em đã gặp lại người mà em vẫn chờ đợi. Em yêu anh ấy. Thật sự xin lỗi anh.”
Biểu tình của Thẩm Tư Hiên còn đau lòng hơn cả khi cô từ chối anh gấp mấy lần.
“Em không cần xin lỗi, giá như lúc trước anh không buông tay, thì có lẽ bây giờ em vẫn là của anh. Nếu lúc đó anh biết mình yêu em nhiều đến vậy, anh sẽ không bao giờ buông em ra đâu. Tiếc là trên đời không có ‘giá như’càng không có ‘nếu’.”
Châu Lộ Lộ nhất thời kinh ngạc hai mắt đều mở to.
“Lúc trước, chúng ta… từng… sao?”
Thẩm Tư Hiên cười khổ: “Trương Ngọc Lai nói nhất định em không nhận ra anh. Không ngờ là thật.”
“Thật có lỗi, em nhận nhầm anh thành người khác.”
“Chỉ vì em không yêu anh mà buông tay là sai lầm lớn nhất của anh, hiện tại hối hận đã không kịp nữa rồi.”
Cô chợt nhớ tới rất lâu trước kia có người từng nói với cô.
‘Em không yêu anh, em chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một người bạn gái một cách máy móc. Châu Lộ Lộ, yêu thương không phải như thế!’
“Lộ Lộ, em yêu anh ta chứ?”
Châu Lộ Lộ gật đầu, chắc như đinh đóng cột nói: “Rất yêu, cảm giác như không phải anh ấy thì người khác đều không cần.”
Thẩm Tư Hiên một lần nữa ôm cô vào lòng, không vội vàng như lúc nãy mà rất dịu dàng, lặng lẽ ôm cô một lát rồi lặng lẽ buông ra.
“Đã như vậy, anh chúc em hạnh phúc!”
Nắng chiều kéo cái bóng của anh ra thật dài, trông thật cô độc…