• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Ba mươi)

Tôi cúi đầu nhàm chán đá hòn đá nhỏ dưới chân lần này đến lần khác, hòn đá lăn lộc cà lộc cộc mấy vòng, cuối cùng bị một chiếc giày thể thao trắng đột nhiên xuất hiện giẫm dưới chân. Tôi nhìn lên nương đôi giày thể thao trông đắt đỏ kia, va vào một đôi mắt xinh đẹp.

Ngụy Nam Tô khẽ nhoẻn cánh môi, đá hòn đá nhỏ đang giẫm qua, vừa vặn đụng vào mu giày của tôi, "bịch" một tiếng, trái tim tôi cũng nảy lên một cái thật mạnh.

Em kéo một chiếc vali to màu đen, trên vai đeo ghita nặng trĩu, trong lòng còn ôm một thứ không biết là gì, túi to túi nhỏ như sắp sửa lưu lạc đến Quan Đông.

Tôi đờ đẫn nhìn vật phẩm thần bí bọc bằng túi nhựa đen xấu hoắc em ôm chặt trong lòng, lại quan sát từ trên xuống dưới một phen, không khỏi chau đầu mày.

Ngụy Nam Tô bước ra khỏi tà dương màu vàng cam, vươn một bàn tay rảnh vỗ đầu tôi, tôi mất tự nhiên né đi, không ngờ em vừa ngoắc tay là dễ dàng kéo vành mũ cởi mũ lưỡi trai của tôi xuống.

"Che kín thật, nhưng em vẫn nhìn phát là ra anh ngay!"

Em chụp mũ của tôi lên đầu mình, huýt sáo xoay mấy vòng.

Tôi lúng túng che đầu, nhíu mày trừng em.

Em cũng nhìn tôi, nở một nụ cười như nịnh.

"Em... Thế này là muốn đi đâu? Sao lại xách nhiều đồ như vậy?"

Tôi lùi về sau vài bước, cúi đầu nhìn mũi giày mình, hỏi nhỏ.

Cái bóng trên mặt đất của Ngụy Nam Tô lắc lư đến gần, dần dần chồng thành một với bóng của tôi, biến thành một tư thế vô cùng thân mật.

Em thò tay ấn mấy lọn tóc vểnh lên trên đầu tôi, rồi đội mũ về đầu tôi.

"Em không ở trường nữa, ra ngoài thuê phòng cho tiện." Cậu dừng lại, đột nhiên nở một nụ cười đắc ý, "Đúng rồi, em thuê phòng đối diện anh."

(Ba mươi mốt)

Em thuê phòng đối diện tôi thật.

Lúc đó tôi ôm ghita em cởi xuống, hốt hoảng theo em bước lên cầu thang lụp xụp của toà chung cư.

Cầu thang vôi dưới chân mấp mô, cạnh bậc thềm lởm chởm như bị chó gặm, bên trên trải đầy bụi và đá vụn.

Đây là một căn nhà lầu rất cũ, giống như cụ già run rẩy gắng gượng đứng trên mặt đất, tuy rằng không đến mức đổ sụp, nhưng tuyệt đối không phải một nơi hợp để ở.

Toàn thân Ngụy Nam Tô hầu như đều là nhãn hiệu nổi tiếng, em không hề ăn khớp với nơi này, giống như hoàng tử xông nhầm vào khu ổ chuột.

Cho dù ra ngoài thuê phòng ở cũng không tới nỗi phải thuê chỗ này.

Tựa như linh hồn đã sớm thủng lỗ, bước chân tôi phù phiếm, chân bị vấp bậc thang, cuống cuồng vịn lấy tay vịn bên cạnh.

Tay vịn phát ra tiếng hét kẽo kẹt kinh dị, tựa như tiếng rên của con chuột bị bẫy chuột kẹp đang giãy chết.

"Đã nói rồi mà, em mang được."

Một bàn tay hữu lực nắm lấy cánh tay tôi đầy vững vàng, Ngụy Nam Tô ân cần đối diện với ánh mắt của tôi, em chau mày cướp cây ghita trong lòng tôi đi, một lần nữa đeo lên lưng, ôm đồ xách vali đi lên trên.

Đồ trong lòng bị giật lại, trở nên trống trơn, nhất thời tôi không biết nên để tay ở đâu, chỉ đành tiến lên như du hồn.

Tôi thở hồng hộc dựa lên lan can ở ban công lầu 6, mặt đỏ bừng, lầu 6 cao quá. 

Nhưng Ngụy Nam Tô lại thản nhiên như không, xách nhiều đồ như vậy leo cầu thang mà cũng không thấy mệt chút nào. Em đặt thứ đồ bất minh màu đen ôm trong lòng xuống đất, lấy chìa khoá trong túi ra, cắm vào cửa phòng phủ bụi đã lâu ở đối diện.

Bụi bặm thốc vào mặt làm em sặc ho, Ngụy Nam Tô chuyển vali vào phòng, rồi bỏ ghita trên người xuống để lên sô pha, đứng ở trong phòng nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng mắt trên người tôi đứng như trời trồng ngoài cửa.

Tôi chần chừ ở bên ngoài, bị người kia chằm chằm đến mất tự nhiên, đeo khẩu trang ngày càng cảm thấy ngộp, nhưng cố chấp che miếng vải kia trên mặt, dùng nó che giấu cảm xúc hỗn loạn của mình giờ phút này.

Ngụy Nam Tô từ từ sáp lại, nghiêng đầu đến gần tai tôi, phát ra một tiếng cười dịu dàng.

Trên người em luôn có chút hương hoa hồng, tôi thường hay nghi rằng liệu em có phải Flora thật không, vị thần hễ khi xuất hiện đều mang theo hoa hồng.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Em hỏi.

"Anh... Anh đang nghĩ... Không phải em nói, anh đã để quên đồ gì sao." Đầu óc tôi rỗng tuếch, chỉ hé cánh môi, vô thức hỏi.

"Vâng, đúng vậy, anh bỏ quên một thứ rất quan trọng."

Em bật ra một tiếng cười không thiện chí, đầu ngón tay vuốt nhẹ sườn mặt tôi, giống như hoa hồng tinh mê hoặc lòng người.

Khoé mắt liếc thấy ngón tay thon dài trắng nõn của Ngụy Nam Tô, trái tim của tôi đánh trống ở khoang ngực kịch liệt, nhưng em chỉ vuốt nhẹ lên má tôi, gỡ khẩu trang sau tai tôi xuống.

"Anh đoán thử xem... Mình đã bỏ quên cái gì?"

Tôi nghiêm túc lắc đầu.

"Anh bỏ quên em nè."

Em chớp mắt, chộp được ánh mắt hoảng hốt vút qua của tôi, láu lỉnh cười thành tiếng.

"Anh ngại rồi, đùa thôi mà, đừng để ý. Nè, thật ra anh để quên cái này."

Em búng tay, tí tửng chạy ra ngoài của chuyển món đồ thần bí đen sì để dưới đất kia vào phòng, sau đó thi triển phép thuật pháp sư Ngụy, giống như lần đầu gặp nhau, rung cổ tay, lập tức biến ra hoa hồng.

Thứ đồ tròn tròn bất minh bọc bằng túi nhựa đen kia cuối cùng cũng lộ ra danh tính thật của nó, hoá ra —— lại là một chậu hoa đựng đầy đất, trong đất còn trồng một cái cây con trơ trọi.

"Teng teng teng tèng, anh xem! Cây hoa hồng con đó." Ngụy Nam Tô đưa tay sờ lá nhỏ đính trên cây con, làm động tác mở rộng khoa trương, "Rồi sẽ có hoa hồng không tàn. Chúng ta chăm nó thật tốt, nếu cây con nở hoa, ngày nào cũng sẽ có hoa hồng tươi thắm."

(Ba mươi hai)

"Em phải thừa nhận, chúng ta chỉ có thể dùng nước cố gắng kéo dài sinh mệnh của hoa hồng, nhưng cuối cùng, chúng nó vẫn sẽ chết đu. Vậy nên khi mùa hoa đi, chúng nó mục nát chết hẳn, cũng không cần phải hối hận thương tiếc, bởi vì em đã cố gắng hết mình rồi."

Hôm ấy, tôi uyển chuyển tạm biệt em, đề nghị em vứt bỏ tên cặn bã có thể thối rữa chết đi bất cứ lúc nào là tôi.

Từ đó về sau, em không còn tặng hoa hồng nữa, thiết nghĩ có lẽ em sẽ rất thất vọng, đây chắc hẳn là dấu hiệu em muốn từ bỏ tôi.

Nhưng hôm nay, em mang một chậu hoa hồng còn sống trong đất đến cho tôi.

Em nói: "Chúng ta chăm nó thật tốt, nếu cây con nở hoa, ngày nào cũng sẽ có hoa hồng tươi thắm."

Cắm hoa trong nước tất nhiên có thể kéo dài sự sống, em không muốn tặng cho tôi hoa hồng  cắt xuống chỉ có thể kéo dài sự sống nữa.

Em muốn trồng hoa trong đất, tạo ra sinh mạng mới.

Em còn nói, nếu "chúng ta" cùng nhau chăm sóc cây con thật tốt.

Chúng ta... Cùng nhau ư?

__

@Chuối xanh nè cưng

[Cùng anh trải qua năm tháng dài lâu] Trường Ngọc Kỳ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK