Vương Cẩm nhìn cậu đau đến thảm như vậy, liền cố gắng dời đi sự chú ý của cậu, nói: “Hôm nay Trừ Tịch, từng nghe qua cố sự năm mới chưa?”
Ngạn Dung nghiêng mặt qua một bên nói: “Tôi cũng không phải một đứa con nít, không cần kể chuyện dỗ tôi.”
Vương Cẩm nhớ đến mấy ngày cậu ở nhà mình xem phim hoạt hình, chọc ghẹo: “Không phải đứa con nít, sao lại xem Cừu Vui Vẻ.”
Ngạn Dung lộ mặt xấu hổ, giải thích: “Tôi là luyện học tiếng Trung.”
Vương Cẩm ngạc nhiên nói: “Hữu dụng không?”
Ngạn Dung nói: “Tất nhiên là hữu dụng, học được rất nhiều chữ mới và động từ.”
Vương Cẩm suy nghĩ một chút, hỏi: “Cừu Vui Vẻ bạn gái là Cừu Xinh Đẹp?”
Ngạn Dung đính chính nói: “Không phải đâu, Cừu Vui Vẻ không có bạn gái.”
Vương Cẩm lại hỏi: “Vậy Cừu Xinh Đẹp có bạn trai chưa?”
Ngạn Dung nói: “Nó không có bạn trai, nhưng Cừu Sôi Nổi thầm mến nó.”
Vương Cẩm hỏi tiếp: “Cừu Sôi Nổi là con nào?”
Ngạn Dung có chút nhịn không được, nói: “Anh tự xem đi.”
Vương Cẩm cười nói: “Tôi đâu cần học tiếng Trung.”
Ngạn Dung không nói câu nào.
Vương Cẩm cầm tay cậu nhéo nhéo một cái, cười nói: “Hình như rất thú vị, kể cho tôi chút coi.”
Ngạn Dung lập tức rút tay chui về trong chăn, nói: “Con cừu đen nhất đó chính là Cừu Sôi Nổi.”
Vương Cẩm gật đầu, lại hỏi: “Thế con nào với con nào là quan phối với nhau.”
Ngạn Dung không hiểu, hỏi: “Cái gì là quan phối.”
Vương Cẩm nói: “Chính là con cừu nào thành một đôi với con cừu khác.”
Ngạn Dung nhớ lại một chút, nói: “Cừu Lười Biếng cùng Cừu Sôi Nổi.”
Vương Cẩm: “… Hể?”
Ngạn Dung nói: “Cừu Lười Biếng không cẩn thận hôn trúng Cừu Sôi Nổi, sau đó Cừu Sôi Nổi đau bụng, tất cả mấy con cừu khác đều cho rằng Cừu Sôi Nổi sắp sinh một cục cưng nhỏ cho Cừu Lười Biếng, hai đứa nó chuẩn bị kết hôn, Cừu Sôi Nổi là ma ma, Cừu Lười Biếng là ba ba.”
Vương Cẩm: “… Sau đó thì sao?”
Ngạn Dung nói: “Sau đó thôn trưởng trở về, nói cho hai đứa nó biết hun nhau sẽ không sinh được cục cưng nhỏ, hai đứa nó liền chia tay.”
Vương Cẩm: “…”
Cái bộ phim hoạt hình này chiếu kiểu gì vậy.
Tối hôm qua Bách Đồ trông giường bệnh, Ngạn Dung không dám lên tiếng, cắn răng chịu đau, cũng ngủ không ngon, bây giờ có Vương Cẩm buôn chuyện phiếm từ đông sang tây, đau đớn bị dời lực chú ý, mệt mỏi cũng ùa tới, không lâu liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Vương Cẩm đem chăn chỉnh lại, lấy tay nhẹ nhàng chạm lên trán Ngạn Dung, man mát, không bị sốt.
Ngạn Dung ngủ thẳng đến trưa, tỉnh dậy phát hiện Vương Cẩm đang nhắm mắt nằm cạnh trên giường, cậu gọi một tiếng: “Vương Cẩm Châu.”
Vương Cẩm lập tức mở mắt ra quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Tỉnh, hay là nói mơ đấy?”
Ngạn Dung nói: “Anh không phải tăng ca sao? Không cần đi làm việc à?”
Vương Cẩm cười cười.
Ngạn Dung hiểu ra, nói: “Tôi không cần anh chăm sóc, anh về nhà đi.”
Vương Cẩm nói: “Ba ba của cậu đến chiều khẳng định còn tới nữa, nếu tôi không có ở đây, ba ba Bách Đồ của cậu sẽ muốn ở lại cho xem.”
Ngạn Dung nhíu mày lại, cậu càng không muốn để cho Bách Đồ đến chăm sóc mình.
Vương Cẩm ngồi dậy, nói: “Muốn uống nước không? Vừa rồi cậu nằm mơ quậy kinh quá.”
Ngạn Dung nói: “Muốn.”
Vương Cẩm ngồi dậy rót nước, vừa đỡ cậu uống vừa nói: “Còn đau không? Nếu không đau quá thì đứng lên đi bộ chậm chậm, tránh cho ruột dính vào.”
Ngạn Dung uống nước xong, nói: “Được.”
Tay cậu dùng sức, muốn chống mình ngồi dậy, Vương Cẩm lại nói: “Eo đừng dùng sức, căng quá sẽ đau.”
Cậu được Vương Cẩm ôm ngang lên, Vương Cẩm để cậu tựa vào trong lòng anh, từ từ để hai chân cậu chạm đất.
Cậu nghiêng đầu, gò má anh tuấn lại tràn đầy dịu dàng của Vương Cẩm chỉ cách cậu có mấy cm.
Vương Cẩm ôn nhu là do thói quen, anh quen chìa ra nụ cười vô hại với hầu hết tất cả mọi người.
Không chỉ bây giờ thế, mà trong cả mấy lần nước sữa giao hòa trước kia cũng thế, Ngạn Dung vẫn luôn rất hiểu rõ.
Hơn nữa Vương Cẩm đối với cậu ôn nhu săn sóc như bây giờ đâu phải là không cần trả giá, trao đổi, cậu muốn cùng Vương Cẩm lăn giường.
Muốn lăn rất nhiều lần, lăn đến khi nào Vương Cẩm không muốn chịch nữa thì thôi.
Gần đến chiều tối, Bách Đồ cùng Lương Tỳ quả nhiên là lại tới bệnh viện, Bách Đồ còn mang đồ dùng hàng ngày và quần áo để thay của Ngạn Dung đến.
Sau khi hai người rời đi, Ngạn Dung nói với Vương Cẩm: “Anh cũng nên đi về.”
Vương Cẩm nói: “Chờ cậu ngủ thì tôi đi.”
Ngạn Dung không thèm nói lại, nhắm hai mắt.
Cậu ngủ đến trưa mới tỉnh, xuống đất đi lại mấy phút liền quay về giường, Vương Cẩm cùng cậu nói chuyện phiếm trong chốc lát lại thành ra dỗ cậu ngủ, ngủ thẳng đến trước lúc Bách Đồ và Lương Tỳ đến không lâu.
Hiện tại sao mà còn ngủ nổi?
Nhắm mắt giả bộ nửa ngày, không nghe được động tĩnh xung quanh, cậu đem mắt hí ra một cái khe nhỏ nhìn lén bên cạnh.
Vương Cẩm ngồi ở trên ghế sofa nghịch điện thoại di động.
Cửa phòng bệnh bị gõ hai cái, Vương Cẩm ngẩng đầu, cậu nhanh chóng nhắm tịt mắt lại.
Vương Cẩm đi ra mở cửa.
Cậu nghe thấy ở cửa có một giọng nữ nói: “Chủ nhiệm Vương, em trai anh đến tìm đó, người đang ở trong phòng làm việc của anh.”
Vương Cẩm bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng kín cửa, rời đi.
Ngạn Dung mở mắt ra, nghĩ thầm, anh cũng trở về nhà ăn tết rồi.
Thật ra Ngạn Dung từ nhỏ đã luôn đón tết âm.
Mẹ cậu là Hoa kiều được sinh ra trên đất Thụy Điển, chưa từng tới Trung Quốc, nhưng bố mẹ bà luôn rất coi trọng tết âm. Ở Stockholm người Hoa không đông lắm, không giống London và Pari có phố người Hoa. Hàng năm tết xuân đến đại sứ quán đều có hoạt động văn hóa, cũng không có quá náo nhiệt, nhưng trong nhà Ngạn Dung thì rất có dáng vẻ của ngày lễ tết.
Người lớn làm vằn thắn, Ngạn Dung cũng hỗ trợ treo đèn lồng đỏ, bà ngoại khi còn sống dạy cậu nói “Cung hỉ phát tài lì xì trao tay”, sau đó cho cậu một bao lì xì thật to, những hình vẽ động vật trên bao lì xì hàng năm đều thay đổi, đó là cầm tinh của văn hóa Trung Quốc thần bí và xa xưa. Bọn họ cũng biết xem truyền hình trực tiếp gặp nhau cuối năm, Ngạn Dung chỉ xem một chút, bởi vì lệch múi giờ, chương trình chiếu là lúc rạng sáng, cậu thường thường chịu không nổi mà ngủ mất tiêu.
Đây là tết âm lịch đầu tiên khi cậu đến Trung Quốc.
Trong phòng bệnh có tivi, cậu có thể xem một mình từ đầu đến cuối chương trình truyền hình cuối năm.
Căn tin bệnh viện có bán sủi cảo, tiếc là cậu vừa mới làm phẫu thuật nên không thể ăn.
Trong căn phòng chỗ nào cũng trắng xóa như tuyết, thứ duy nhất rực rỡ sắc màu, là nụ hoa thủy tiên lẻ loi trên chiếc bàn đầu giường.
…
Vương Cẩm trở về phòng làm việc, thằng em anh Vương Siêu đang ngồi trong đó hiếu kì sờ ngó loạn xung quanh.
“Đừng lục tung đồ tao lên.” Anh quát bảo dừng lại: “Không có việc gì chạy đến làm chi?”
Vương Siêu trợn trắng mắt, chỉ hộp giữ nhiệt trên bàn, nói: “Mẹ bảo em đem cho anh sủi cảo.”
Vương Cẩm nói: “Ờ rồi, đưa xong về đi, trên đường lái xe chậm một chút.”
Vương Siêu nói: “Em thấy mấy đồng nghiệp của anh một chút cũng chả bận, anh thế nào lại ngay cả nhà cũng không về được?”
Vương Cẩm nói: “Anh mày siêu quá, nên so với người khác bận hơn. Đi đi đi, đi nhanh lên, cuối năm đừng có mà đứng ở trong bệnh viện.”
Vương Siêu rất là bất mãn: “Anh không phải cũng ở đấy sao? Sợ qué gì chứ?”
Vương Cẩm đẩy hắn ra ngoài, còn đạp một phát.
Vương Siêu bị đá ra ngoài đeo khẩu trang đi mấy bước, cảm thấy Vương Cẩm có điểm gì đó rất là lạ luôn, tóm một y tá qua đường hỏi: “Chủ nhiệm ngoại khoa Vương của mấy người có phải ngày hôm qua nhận một bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính là cán bộ cao cấp không? Năm mới mà cũng không thèm nghỉ ngơi.”
Y tá kỳ quái nhìn hắn, cho rằng hắn là người nhà của một bệnh nhân không lấy được số khám bệnh của bác sĩ Vương, thế là cường điệu biện hộ: “Nói cái gì đó, chủ nhiệm Vương không phải loại người như thế, ngày hôm qua nhận là một đứa trẻ, thấy nó không có người nhà chăm sóc rất đáng thương, nên chủ nhiệm Vương mới ở cùng nó cả ngày, đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Vương Siêu cực kỳ hoài nghi: “Chỉ là một đứa nhỏ?”
Y tá kia nói: “Chỉ là một đứa nhỏ, con lai đó, dáng vẻ rất dễ cưng.”
Vương Siêu: “…”