Vương Cẩm – đồng hồ sinh học cứ đúng 7h là tỉnh ngủ – lại chưa có tỉnh.
Ngạn Dung không mặc gì, cậu rất nhanh nhận ra bộ Vương Cẩm đang mặc trên người không phải là đồ ngủ, mà là áo phông và quần tây, nhìn nhàu đến không ra hình dạng gì, đã vậy trong không khí còn tràn ngập mùi rượu, không giống như tỏa ra từ người cậu.
Cậu nhẹ nhàng đẩy đẩy ngực Vương Cẩm, kêu lên: “Vương Cẩm Châu.”
Vương Cẩm như là tỉnh lại từ cơn ác mộng, chấn động cả người một lúc, chậm rãi mở mắt ra, âm thanh có chút khàn, nhẹ nhàng nói: “Hả?”
Ngạn Dung kỳ quái hỏi: “Anh tối qua uống rượu à?”
Vương Cẩm đem cánh tay bị cậu gối lên rút ra, ngồi dậy, ấn ấn huyệt thái dương, mất tập trung nói: “Uống một chút.”
Ngạn Dung nhớ đến câu ngày hôm qua Vương Cẩm nói với mình, sao y bản chính nói: “Mùi nồng thế này, thật chỉ một chút?”
Vương Cẩm cười cười với cậu, có chút mệt mỏi.
Ngạn Dung cũng bò dậy, quỳ bên cạnh anh, quan tâm hỏi: “Anh không phải trước giờ không uống rượu trắng à? Sao thế?”
Vương Cẩm nói: “Uống cùng em trai.”
Ngạn Dung tin thật, còn cảm thấy cùng em trai đang thất tình uống rượu, Vương Cẩm thật đúng là một anh trai tốt. Cậu rất ra dáng mà sờ sờ trán Vương Cẩm, nói: “Khó chịu không?”
Vương Cẩm cười cợt, nói: “Vẫn tốt, còn em?”
Ngạn Dung nằm bò về phía trước, nhoài lên ngực Vương Cẩm, làm nũng nói: “Em có hơi đau đầu.”
Vương Cẩm nói: “Anh đi pha cho em chén nước mật ong, uống xong thì tắm nước nóng, sẽ đỡ hơn một chút.”
Ngạn Dung nói: “Ừm, pha nhiều chút, anh cũng phải uống. Trên quần áo anh có mùi hôi quá, anh hôm qua còn nôn ra hả?”
Vương Cẩm nắm lấy bả vai đem cậu đẩy ra một chút, nói: “Khó ngửi đúng không? Đừng lại gần như thế.”
Ngạn Dung nói: “Anh có nặng mùi hơn nữa em cũng không sợ.”
Cậu tiếp tục sán lại đấy, ra vẻ muốn hun Vương Cẩm, lại bị anh tránh né.
Cậu bất mãn nói: “Anh sao lại phải tránh thế, em đâu có chê anh.”
Vương Cẩm chỉ chỉ đồng hồ, nói: “Lại lèo nhèo nữa là bị muộn mất.”
Thời gian thật sự rất gấp, hai người tự xuống giường xong hầu như không dừng lại được lúc nào, vội vàng chạy ra cửa, trên đường rẽ vào Mac Donald mua hai phần ăn sáng, Vương Cẩm để một suất sang bên cạnh, anh phải lái xe, Ngạn Dung ngồi ở ghế phụ ăn phần của mình.
Cuối tuần này cậu trải qua khá hài lòng, hài hòa mọi mặt với Vương Cẩm, đội bóng hâm mộ cũng thi đấu thắng, chỉ là không nên uống rượu, ngủ đến tận 20 tiếng, hiện tại còn ngây ngây ngất ngất không tỉnh táo hẳn.
Khi đến cổng trường cùng Vương Cẩm tách ra, cậu cảm thấy so với trước đây không khác gì lắm, cậu không nỡ tách ra, muốn ở ngay cổng trường cùng Vương Cẩm hôn tạm biệt kịch liệt, tâm tư không đặt bên trong cổng trường, mà vượt đến tận năm sáu ngày sau, trông mong Vương Cẩm nhanh nhanh một chút lại tới đón cậu. Bọn họ vẫn chưa có làm tình “ở tất cả mọi nơi”, còn rất nhiều trải nghiệm mới đang chờ đợi bọn họ đi thử.
Cậu có chút cảm giác như đã mở ra một thế giới mới, trong sách viết phải cùng người yêu duy trì cảm giác tình yêu mới mẻ, thì ra chính là ý này nha.
Cậu đóng cửa xe, rồi gõ gõ cửa sổ, Vương Cẩm đem kính xe hạ xuống.
Cậu khí thế hùng hổ dặn dò: “Anh nhớ là đã đáp ứng em, không được cùng bệnh nhân thân mật quá.”
Vương Cẩm nở nụ cười bất đắc dĩ với cậu, nói: “Được, nhớ mà.”
Cậu thỏa mãn, nói: “Vậy anh đi đi, lái xe chậm một chút.”
Vương Cẩm nói: “Ngạn Dung, vậy em…”
Ngạn Dung chờ anh nói hết.
Vương Cẩm: “… Phải cùng bạn học ở chung vui vẻ hòa thuận.”
Ngạn Dung mặt mày xị xuống: “Em với bọn họ ở chung vẫn tốt mà.”
Ngạn Dung nhanh chóng chạy vài bước, trước khi đóng cửa kịp chạy vào.
Cậu quay đầu lại nhìn chiếc xe còn chưa đi kia, ở xa xa khoát tay một cái, hô: “Ba ba! Tạm biệt!”
Sau đó rất hài lòng chạy vào lớp học.
Cậu và giáo viên vào cửa gần như cùng lúc, mới ngồi vào chỗ là đã bắt đầu học, giáo viên kiểm tra bài tập cuối tuần, vừa lúc kiểm tra đến cậu, còn khen cậu viết chữ Hán càng ngày càng đẹp.
Kiểm tra cậu xong, giáo viên đi xuống mấy bàn phía sau, Ngạn Dung còn đang chìm trong vui sướng khi được khen ngợi, bạn cùng bàn đụng đụng vào cánh tay cậu, nói: “Mấy đứa các cậu xem bóng trông vui phết nhỉ?”
Ngạn Dung nhỏ giọng nói: “Mấy cậu ấy kể à? Đúng là rất vui, cậu xem không? 6-4 đó! Làm sao không vui cho được?”
Bạn cùng bàn nhún vai, nói: “Tớ không hiểu bóng đá, tớ nói cái đám trong video ấy, các cậu thật là…”
“Không được nói chuyện riêng.” Giáo viên đứng phía sau nhắc.
Bạn cùng bàn đành ngậm mỏ lại, Ngạn Dung không hiểu ra sao, nghĩ… video gì?
Mãi cho đến khi tan học, cậu mới biết là video gì.
Bạn cùng bàn nhìn biểu cảm trên mặt cậu lộ ra, kinh ngạc nói: “Cậu thật sự không biết à? Ngày hôm qua O’Neal chia sẻ trong group, rất nhiều bạn học đã xem qua.
Ngạn Dung mau chóng lấy điện thoại của mình từ trong cặp ra, mở weixin nhìn, phát hiện O’Neal nhắn cho cậu mấy cái tin, nhưng mà không có thông báo nhắc nhở, là đã bị xem qua rồi?
Bạn cùng bàn nhìn vẻ mặt khó coi của cậu, nói: “Cậu không phải tức rồi đấy chứ? Thật ra cũng không có gì, mọi người đều biết các cậu nhất định chỉ đang đùa nhau thôi mà… Ian?”
Ngạn Dung đột nhiên đứng phắt lên, cái ghế “rầm” một tiếng đổ xuống đất, các bạn học sáng sớm thứ hai còn đang uể oải nháy mắt hồi phục tinh thần.
Ngạn Dung đi đến trước bàn O’Neal ngồi, chất vấn: “Tại sao không được tớ đồng ý cậu đã quay cái video kia? Còn truyền cho người khác xem nữa?”
O’Neal bị vẻ mặt của cậu dọa sợ, nói: “Tớ có hỏi cậu rồi…”
Ngạn Dung nói: “Tớ đồng ý sao?”
Các bạn học cũng nhận ra bầu không khí không được ổn, đều yên lặng nhìn về phía bên này, O’Neal hết sức khó xử.
Ben ngồi sau tiến đến, nói: “Ian, mọi người chỉ đùa một chút thôi…”
Ngạn Dung vô cùng tức giận, lớn tiếng nói: “Chuyện cười này vui lắm à? Ép tớ cùng cậu hôn nhau vui lắm à? Lẽ nào người cậu thầm mến là tớ chắc?”
Ben: “…”
Cậu chàng theo bản năng nhìn về phía Kaitlyn.
Nhỏ thế nhưng lại hiểu sai ý, cho rằng cậu chàng muốn nhỏ đi đến khuyên giải, nhanh chóng tiến lại đấy kéo Ngạn Dung, khuyên nhủ: “Cậu đừng như thế, đều là bạn tốt, có chuyện gì từ từ nói.”
Ngạn Dung tức giận nói: “Bạn tốt mà nhằm ngay lúc tớ uống say lôi tớ ra làm trò đùa thế này à? Bọn họ căn bản là không tôn trọng tớ.”
Ben từ đầu đến cuối chỉ cảm thấy đây là đang đùa nhau, căn bản không nghĩ tới Ngạn Dung sẽ có phản ứng thế này, cậu chàng cảm thấy mình xem Ngạn Dung là bạn tốt nhất, Ngạn Dung thế nhưng lại ở trước mặt mọi người bôi nhọ tình bạn này, ngay lập tức nóng máu, nói: “Nếu cậu cảm thấy bị xúc phạm, thì cho tớ xin lỗi, nếu cậu còn cảm thấy chưa hài lòng, cậu hiện tại có thể cưỡng hôn tớ, tớ sẽ không cảm thấy cậu không tôn trọng mình.”
Ngạn Dung bị thái độ khiêu khích này của cậu chàng làm cho triệt để bùng nổ, bật thốt lên: “Lẽ nào cậu là gay à?”
Ben trợn to hai mắt, nói: “Cậu nói bậy cái gì đấy?”
Ngạn Dung đứng thẳng lưng nói: “Cậu không phải, nhưng tớ thì phải.”
Cậu xin nghỉ với giáo viên, nói rằng không khỏe muốn về nhà, giáo viên có nghe thấy cãi nhau trong phòng học, cũng không có truy hỏi, ngược lại còn động viên cậu vài câu, rồi để cho cậu về.
Cậu khoác balo, hai chân nặng như chì, bước đi nặng nề vô cùng.
Cậu không nghĩ đến mình sẽ come out ở tình huống kích động kia, còn come out đến kinh thiên động địa, khả năng sẽ rất nhanh thôi là toàn trường đều nghe được tin tám nhảm, biết rằng ở năm nhất có một tên gay uống say sau đó bị bạn học nam đùa giỡn cưỡng hôn.
Cậu khả năng không có cách nào quay lại ngôi trường này, chuyển trường, lại mang đến cho Lương Tỳ và Bách Đồ thêm phiền phức, quanh đây hình như không có trường học Quốc tế nào phù hợp, chuyển đến trường học phổ thông cậu lại không theo kịp chương trình học cao trung của Trung Quốc, chẳng lẽ phải chuyển trường đến nơi khác? Nếu thế thì, cuối tuần Vương Cẩm làm sao đón cậu về nhà được?
Vương Cẩm…
Cậu đột nhiên phản ứng lại, ngày hôm qua khi về nhà tuy rằng rất mệt, nhưng ý thức rất tỉnh táo, nếu mấy tin weixin kia là tự cậu xem qua, ít nhiều cũng phải có chút ấn tượng, nếu không phải mình xem, vậy chỉ có thể là Vương Cẩm xem.
Vương Cẩm biết cậu cùng người khác hôn môi… Tại sao không hề tức giận? Cũng không hỏi cậu bất cứ câu nào, Vương Cẩm không để ý sao?
Cậu gọi xe, đi thẳng đến bệnh viện Vương Cẩm làm việc.
Lên tầng gặp phải y tá thì họ đều nhiệt tình chào hỏi cậu, còn nói với cậu: “Bố em đến văn phòng của viện trưởng rồi.”
Văn phòng của Vương Cẩm cũng khóa cửa luôn, cậu không còn cách nào khác là ngồi trên băng ghế dài đợi.
Còn chưa đợi được Vương Cẩm, trước hết đã đợi được cái cậu Thông Thông kia.
Thông Thông ngồi trên xe lăn tự động, tự mình chạy đến tìm Vương Cẩm, nhìn thấy Ngạn Dung còn chủ động nói chuyện với cậu: “Xin chào, ba ba cậu đâu?”
Ngạn Dung cảnh giác nói: “Hắn không ở đây, cậu muốn làm gì?”
Thông Thông đem hộp đồ ăn trên đùi cầm lên, nói: “Mẹ tớ vừa đến thăm tớ, mang cho tớ bánh bao, tớ muốn để ba ba cậu ăn thử, mẹ tớ làm bánh bao ngon cực kỳ.”
Ngạn Dung nói: “Hắn không thích ăn bánh bao.”
Thông Thông tin ngay, có chút tiếc nuối, lại hỏi tiếp: “Vậy cậu ăn không? Vẫn nóng, tớ còn mấy cái.”
Ngạn Dung xoay mặt qua một bên, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không thích.”
Đụng phải một cái đinh, Thông Thông đại khái cũng cảm giác được cậu không thích mình, ngượng ngùng bỏ đi.
Ngạn Dung trong lòng càng đau buồn hơn, cậu nhìn thấy có người muốn quấn quýt lấy Vương Cẩm, thì sắp bị tức chết luôn, Vương Cẩm nhìn thấy người khác hôn cậu, thế nhưng cái gì cũng không nói. Nếu như là cậu thấy có người hôn Vương Cẩm, cậu nhất định sẽ giết chết kẻ kia.
Vương Cẩm từ phòng viện trưởng trở lại khu ngoại khoa, đã được một cô y tá gặp trên đường nói cho biết: “Con trai anh đến đó, ngồi bên ngoài đợi anh.”
Mới vừa đưa đến trường học sao đã lại chạy đến đây rồi? Anh vừa nghĩ, đại khái đoán ra được hơn nửa là có liên quan đến cái video kia.
Quả nhiên Ngạn Dung vừa nhìn thấy anh, từ trên băng ghế dài đứng lên, mở mồm hỏi ngay: “Anh thấy đoạn video kia rồi đúng không?”
Vương Cẩm đầu tiên là mở cửa phòng làm việc ra, nói: “Đi vào rồi nói.”
Ngạn Dung vừa đi vừa hỏi với theo: “Anh hôm qua đã xem rồi đúng chứ? Tại sao không nói với em?”
Vương Cẩm nói: “Xin lỗi, anh không nên tự tiện xem tin nhắn trên điện thoại của em.”
Ngạn Dung sững sờ, nói: “Anh không cần phải xin lỗi, mọi thứ trong điện thoại của em anh đều có thể xem mà, cái này không phải trọng điểm, anh không tức giận à? Người khác hôn em đó!”
Vương Cẩm: “…”
Ngạn Dung nói: “Anh nói gì đi!”
Vương Cẩm nói: “Tức giận, rất tức giận.”
Ngạn Dung vẻ mặt trong nháy mắt dịu đi, giải thích: “Em uống hơi nhiều bia, say rồi, mấy cậu ấy chơi trò đại mạo hiểm, em không biết, em căn bản là không nhớ được chuyện này, nếu như em tỉnh táo, còn lâu mới để người khác hôn mình.”
Vương Cẩm nói: “Ừm.”
Ngạn Dung: “… Anh ừm cái gì hả?”
Vương Cẩm nói: “Anh tin lời em nói.”
Ngạn Dung lập tức nôn nóng không sao tả nổi, nói: “Anh đương nhiên là nên tin em… Anh nghi ngờ em?”
Vương Cẩm không trả lời.
Ngạn Dung không thể tin nổi, nói: “Anh cho là tự em muốn cùng Ben hôn nhau? Anh cảm thấy em là người như vậy? Anh tại sao không hỏi em xem có chuyện gì xảy ra, đã nghi ngờ em?”
Cậu nhớ đến trên người Vương Cẩm sáng nay đầy mùi rượu, nói: “Anh còn nói cái gì mà cùng em trai uống rượu, đều là bịa đặt chứ gì, anh nghi ngờ em, anh uống rượu uống đến nôn cả ra, anh không những tức giận, anh còn thương tâm, anh cho rằng em chủ động muốn cùng người khác hôn nhau, đúng không? Tại sao không hỏi thẳng em? Sáng nay trước khi đi còn nói em phải cùng bạn học ở chung vui vẻ hòa thuận? Anh đến cùng là đang nghĩ cái gì?”
Vương Cẩm đã rất lâu không uống rượu, sau khi tỉnh rượu, tâm sự đè nén trong lòng nên vẫn không thoải mái, đến bệnh viện còn bị viện trưởng gọi vào hỏi chuyện “con riêng”, lúc này trạng thái kém đến cực điểm, Ngạn Dung lại dồn dập truy hỏi làm anh cảm thấy rất khó chịu, dây thần kinh trong đầu căng đến độ ‘phựt’ một tiếng đứt luôn.
Vương Cẩm nói: “Em nói đúng rồi đấy, anh vừa tức lại vừa thương tâm, anh cho rằng em chơi hăng muốn điên rồi, thế nên đem anh quên sạch sành sanh, anh không hỏi, bởi vì không muốn để cho em cảm thấy rằng anh muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của em, em muốn cùng ai xem đá bóng, cùng ai uống rượu, cùng ai hôn nhau, thậm chí cùng ai làm chuyện thân mật hơn thế, đều là quyền tự do của em.”
Mặt Ngạn Dung tràn ngập kinh ngạc: “Anh nói cái gì?”
Vương Cẩm nói: “Anh sẽ không can thiệp vào việc của em, cũng sẽ không ràng buộc em, em có thể tự do lựa chọn những thứ mình muốn. Anh không muốn đến cuối cùng, mình sẽ trở thành một kẻ bị em xem là đáng ghét.”
Ngạn Dung nghe được trong câu nói này một từ rất quan trọng, cậu mờ mịt hỏi: “Vương Cẩm Châu, cái gì gọi là ‘đến cuối cùng’?”
Vương Cẩm nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Chính là lúc hai chúng ta tách ra.”
Ngạn Dung bị đả kích rất lớn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nói: “Tại sao phải tách ra? Anh vẫn luôn cho rằng cuối cùng chúng ta cũng sẽ tách ra sao? Vậy anh còn đồng ý đến khi em 20 tuổi sẽ cùng em kết hôn, cũng là lừa em sao?”
Vương Cẩm đương nhiên không lừa cậu, nhưng cậu 20 tuổi, thật giống như xa đến không thể với tới.
Ngạn Dung không nghe được đáp án của anh, cố chấp hỏi: “Anh đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cùng em tách ra, đúng không?”
Đã nói đến nước này, Vương Cẩm cũng không muốn giấu giếm cái gì nữa, anh đúng là đã chuẩn bị sẵn để đón nhận việc một ngày nào đó Ngạn Dung rời khỏi anh, anh thừa nhận: “Đúng vậy.”
Ngạn Dung cảm thấy tâm mình đã nát vụn, cố nén lại nói: “Anh không thích em cao lên, cũng không hy vọng em trưởng thành, bởi vì khi em lớn lên, liền đồng nghĩa với việc chúng ta phải kết thúc, anh nghĩ thế thật sao?”
Vương Cẩm có chút hoảng hồn, chậm rãi nói: “Nhưng em dù sao vẫn cứ lớn lên.”
Ngạn Dung tuyệt vọng nghĩ, quả nhiên là như vậy.
Cậu không nén được nước mắt, nhưng ngay lập tức cậu dùng mu bàn tay ra sức quẹt đi.
Vương Cẩm giơ tay muốn chạm vào mặt cậu, giữa chừng lại thu về, đem tay nhét vào túi áo blouse trắng, nói: “Trước hết anh đưa em về trường đã, có chuyện gì cuối tuần nói sau.”
Ngạn Dung lắc đầu, nói: “Em không quay lại trường đâu, em không muốn đến trường.”
Vương Cẩm: “…”
Ngạn Dung nói: “Em come out.”
Cậu nói tiếp: “Em chỉ là không ngờ được, vừa come out xong đã lại thất tình.”
Tay Vương Cẩm trong túi áo nắm chặt thành quyền.
Ngạn Dung cố hết sức mở mắt thật to, cậu sợ nước mắt lại chảy ra.
Cậu nói: “Vương Cẩm, chúng ta chia tay đi.”