• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đang yên đang lành sao lại đột nhiên bị trọng thương, đã vậy còn hôn mê bất tỉnh nữa? Không phải ban trưa còn đang khỏe lắm sao?"

Mộc Vân Cẩm còn thấy tờ hưu thư trong tay áo còn chưa hết ấm đâu, hắn làm sao đã trọng thương rồi, đây là đang cố tình chơi khăm nàng sao.

"Vân Sơ, vừa rồi ngươi nói hình như có người theo dõi chúng ta sao?"

Mộc Vân Cẩm bất tri bất giác nhớ lại những gì Vân Sơ vừa nói, lập tức bật dậy khỏi quý khi tháp.

"Chủ tử, người...nô tỳ nói từ lâu rồi, bây giờ người mới phản ứng được sao? Có lẽ là do chủ tử lo lắng quá nhiều rồi nên mới không thể để ý tới những chuyện khác".

Vân Sơ cơ trí tiếp lời, trên mặt lộ vẻ bối rối. Vân Tấn ở một bên loay hoay với đống thảo dược, bày ra vẻ không đếm xỉa tới.

Nha hoàn chạy từ chủ viện tới trông có vẻ rất cấp bách, nhưng chủ tớ ba người lại không hoảng loạn chút nào, thậm chí khiến người ta còn cảm giác như ba người họ đang ước gì Vương gia có thể cưỡi hạc về trời.

"Nha đầu nhà ngươi sao lại hành sự lỗ mãng như vậy? Vương gia bị trọng thương, chuyện đầu tiên các ngươi nên làm không phải là đi mời thái y sao? Cớ gì cứ ai gặp chuyện gì là lại tùy tiện chạy tới chỗ bản vương phi, ai không biết còn tưởng rằng bản vương phi y thuật tinh xảo vậy".

Mộc Vân Cẩm khẽ nâng cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh, nhẹ nhàng vén lại tóc mai ở bên tai, sau đó mới không nhanh không chậm bước tới chỗ của Thẩm Diệu Thần.

Mộc Vân Cẩm đi ở phía trước, Vân Sơ cùng Vân Tấn nhắm mắt theo đuôi đằng sau, chỉ còn lại nha hoàn tới đưa tin trợn mắt há mồm đứng ngây tại chỗ.

Vương gia nào phải một người "tùy tiện", hắn là đương kim Thần Vương điện hạ đó, là ý lang quân trong mộng của vô số tiểu thư đài các trong kinh thành đó!

...

"Vương gia, ngài có ý gì?"

Dạ Hạo nhìn Thẩm Diệu Thần đang giả vờ hư nhược ở trên giường, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

"Bản Vương bị trọng thương chẳng lẽ còn có thể sinh long hoạt hổ múa may chạy nhảy sao?"

Thẩm Diệu Thần liếc Dạ Hạo từ đầu đến chân, lúc này hắn chợt có chút nghi ngờ con mắt nhìn người của mình rồi.

"Thuộc hạ ngu muội, thuộc hạ xin chịu phạt".

Dạ Hạo cúi đầu nhận sai, nhưng giờ đâu phải là lúc để hắn nhận sai.

"Lấy chủy thủ trong ngực ngươi ra đây".

Dạ Hạo sửng sốt trong nháy mắt, vô ý thức cúi đầu lục lọi chủy thủ ở trong vạt áo trước ngực.

"Sao, bức hoạ có thể làm mất, nhưng chủy thủ phòng thân mà ngươi cũng làm mất được à?"

Thẩm Diệu Thần vừa dứt lời, Dạ Hạo trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống.

Dạ Hạo: "..."

Thẩm Diệu Thần nửa dựa ở bên giường, vạt áo trước ngực khẽ mở, kiếm thương trên cánh tay phải còn đang rỉ máu, trên y phục trắng toát còn dính mấy giọt máu, tựa như đóa mạn châu sa hoa đang nở.

"Vương gia, người thật sự không cần mời thái y tới xử lý vết thương sao?"

Dạ Hạo lộ vẻ khó hiểu. Vương gia chân trước vừa đưa cho Vương phi tờ hưu thư, chân sau đã bán thảm ở nơi này, còn cố ý sai người chạy đi mời Vương phi qua đây, hắn thật sự không hiểu Vương gia đã uống nhầm thuốc gì rồi.

Tuy rằng vết thương trên cánh tay là hàng thật giá thật, nhưng tự nhiên Vương gia lại đòi chủy thủ làm gì?

Thẩm Diệu Thần tự tay nhận lấy chủy thủ của Dạ Hạo, không buồn nhíu mày lấy một cái, cắm chủy thủ lên kiếm thương trên tay mình.

Chủy thủ đâm vào da thịt còn đang rướm máu ba phần, vết thương bị kiếm rạch ra lại một lần nữa bị chủy thủ găm sâu hơn, một dòng máu tươi trào ra từ miệng vết thương, dưới nền bên cạnh giường còn rớt vài giọt máu, tựa như những đóa bỉ ngạn yêu dị.

"Vương gia! Người đang làm gì thế!"

Dạ Hạo xông tới, lại bị một ánh mắt sắc như dao của Thẩm Diệu Thần ngăn cản bước chân, hai tay đưa ra muốn cản của hắn cứng đờ ngữa không trung, trong ánh mắt tràn đầy kinh sợ cùng khó hiểu.

"Vương gia chẳng phải đang làm khó thuộc hạ sao, Vương gia thụ thương vốn dĩ là do thuộc hạ thất trách, nhưng giờ..."

"Thất trách hay không chưa bàn tới, ngươi cho rằng nếu không phải do bản vương cố tình thì có ai có thể đụng tới bản vương được sao? Huống chi chút thương tích nhỏ này có nhằm nhò gì? Dù sao chút đắng cay này vẫn còn tốt hơn đột tử trên đường".

"Sao Vương gia lại đột tử trên đường được? Lần này chắc chắn là do Thái tử gây ra" Dạ Hạo nhỏ giọng thầm thì một câu, trong ánh mắt xen lẫn lo lắng khó che giấu.

Thái tử giờ đây chỉ là nỏ mạnh hết đà, tồn tại giống như một gã hề vậy, nào có thể uy hiếp được hắn, huống chi Thái tử chỉ là một quân cờ của vị trong cung kia mà thôi, quân cờ cũng sẽ có một ngày bị bỏ đi.

Thẩm Diệu Thần ý vị thâm trường khẽ thở dài, so với cái chết hắn càng sợ phải nằm trong bóng đêm vô tận, không có nổi một tia sáng, ngày ngày chờ đợi ánh bình minh sẽ không bao giờ xuất hiện.

"Thuộc hạ sẽ cầm máu bôi thuốc cho Vương gia ngay, nếu Vương gia không đồng ý..."

Dạ Hạo còn chưa có nói xong, bên tai đã nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa.

Nước da của Thẩm Diệu Thần theo từng giọt máu rơi mà trở nên tái nhợt suy nhược, hắn hít sâu một hơi, cực lực áp chế cảm giác đau đớn không ngừng truyền tới từ cánh tay phải, tùy ý để vết thương tiếp tục rỉ máu.

Hắn chậm rãi dựa vào gối mềm sau lưng, biểu tình thống khổ nhắm nghiền hai mắt.

"Vương gia chỉ muốn diễn trò mà thôi, chẳng lẽ ngươi thật sự định mặc đó để Vương gia chảy cạn máu mà chết à?"

Dạ Minh không để cho Dạ Hạo có cơ hội phản bác, trực tiếp lấy từ trong ngăn kéo mật dưới bàn ra thánh dược chữa thương đi tới bên giường, cực kỳ thuần thục thoa thuốc lên vết thương của Thẩm Diệu Thần, sau đó dùng vải mềm băng bó lại, chỉ là vết máu trên y phục phá lệ gai mắt.

Dạ Minh thu thập xong tất cả lại lập tức biến mất vào chỗ tối, hắn không thích xuất hiện ở trước mặt người khác, lại càng không muốn giao tiếp với người thứ hai ngoài Vương gia.

Dạ Hạo trong mắt hắn cũng chỉ là đồng bạn bắt tay hợp tác khi cần mà thôi, chính như mới vừa rồi vậy.

Dạ Hạo liếc mắt nhìn cánh tay Thẩm Diệu Thần, lại nghe thấy mấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, không biết sao hắn bỗng nhiên vô ý thức đem chăn lụa tơ vàng thêu phủ lên trên mặt Thẩm Diệu Thần.

Lúc Mộc Vân Cẩm tiến vào trùng hợp thấy cảnh này, Thẩm Diệu Thần bị che mặt lúc này thật sự cạn lời.

"Vương gia nào có hôn mê bất tỉnh, rõ ràng là..."

Mộc Vân Cẩm suýt chút nữa đã thốt lên ba chữ "đã qua đời" đang nghẹn trong cổ họng, dĩ nhiên thực tế nàng không nói như vậy.

Chủ tớ ba người đều vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Dạ Hạo đang xấu hổ đứng một bên. Dạ Minh đúng lúc đi ra, một tay vén chăn mỏng đang phủ trên mặt Thẩm Diệu Thần, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Dạ Hạo, sau đó lại ẩn thân vào chỗ tối.

Một mùi máu tươi bỗng dưng sộc vào trong mũi, Mộc Vân Cẩm cúi đầu nhìn về phía vết máu bên giường, lại ngẩng đầu nhìn lướt qua nam nhân đang nửa ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch suy nhược, đôi môi sớm đã mất đi huyết sắc, cả người lộ ra tinh thần sa sút khó tả.

"Đại phu đâu? Vương gia bị thương nặng như vậy mà các ngươi thậm chí còn không mời đại phu, đi gọi bản Vương phi không biết y thuật tới đây làm gì?"

Đi qua lớp bình phong ngăn cách, Mộc Vân Cẩm tới gần để quan sát kĩ hơn. Một nam nhân hồi trưa còn đang lạnh lùng vô tình tranh chấp chuyện hưu thư với nàng, giờ đây lại mặt không chút máu nào nằm yếu ớt trên giường.

Thu lại vẻ sắc sảo bén nhọn thường ngày, đường nét trên gương mặt hắn cũng thả lỏng, trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, ôn hòa đẹp đẽ tựa như trẻ sơ sinh.

Tầm mắt của nàng dừng ở trên cánh tay phải của Thẩm Diệu Thần, mặc dù chỗ bị thương đã bị vải áo che lại, nhưng vết máu dính trên đó không khó để nhìn ra vừa rồi có lẽ đã mất rất nhiều máu.

Mùi máu tanh nồng nặc lẫn với mùi thuốc chữa thương tràn ngập trong nội địa, Mộc Vân Cẩm ngưng thần nhìn thoáng qua, lập tức nhịn không được mà nhíu nhíu mày, trong lòng bỗng hiện lên nhiều dòng suy nghĩ, rốt cuộc kẻ nào cả gan xông vào Vương phủ trọng thương hắn cơ chứ?

Là đương kim thái tử? Hay là vị Quý phi nương nương sống trong nhung lụa kia?

"Vân Tấn, ngươi tinh thông dược lý, nếu chỗ này của Vương gia không có nổi một đại phu, vậy chỉ có thể ủy khuất ngươi tới chữa trị cho Vương gia".

Dạ Hạo vô ý thức muốn lên trước ngăn cản, lại bị ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Mộc Vân Cẩm ngăn lại.

Dạ Hạo ở trong lòng âm thầm chặc lưỡi, ánh mắt của Vương phi lợi hại thật, chẳng kém Vương gia là bao.

Chỉ là một đứa nha hoàn thôi mà, có thể được chữa trị cho Vương gia chẳng phải là vinh dự ba đời tám kiếp sao, sao có thể nói hai chữ "ủy khuất" được chứ.

Lúc này Dạ Hạo cũng không tiện lắm miệng, Vương gia muốn diễn một vở tuồng hắn cũng phải phối hợp thật tốt.

Vân Tấn nghe lệnh của chủ tử nhà mình, thế nhưng do thân phận ngăn trở nên cũng không thể trực tiếp tiếp xúc với Thẩm Diệu Thần.

"Mời Vương phi theo những gì nô tỳ hướng dẫn, xử lý thương thế là được".

Vân Tấn hơi cúi đầu, trưng ra dáng vẻ cực kỳ cung kính, có điều bộ dáng này chỉ đối với Mộc Vân Cẩm mà thôi.

"Ừm, ta sẽ làm theo lời ngươi, ngươi cứ nói đi".

Dạ Hạo trừng lớn mắt, quả thực khó có thể tin, Vương phi đây là dự định biến ngựa chết thành ngựa sống sao? (ý nói chuyện đã không cứu vãn được nhưng liều thử một phen)

Một người không thông hiểu y lý cớ gì có thể tùy tiện chữa trị cho Vương gia, bất kể nàng có là Vương phi đi nữa.

"Vương phi, sợ rằng không thích hợp lắm đâu. Chi bằng để thuộc hạ vào cung mời một vị thái y, không dám nhọc Vương phi vất vả".

Dạ Hạo hết sức lo sợ lặng lẽ liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường nắm chặt hai mắt, nội tâm hồi hộp lo lắng, phải làm sao mới ổn đây.

Mộc Vân Cẩm lười nhiều lời với Dạ Hạo, trực tiếp ngồi xuống bên giường, theo lời Vân Tấn trước tiên nhẹ nhàng vén ống tay áo bên tay phải lên, để lộ ra vết thương.

"Không phải đã băng bó kĩ rồi sao, vậy xem ra không cần phải làm bước tiếp theo nữa".

Mộc Vân Cẩm nhìn chằm chằm khuôn mặt của nam nhân một lúc lâu, liệu không phải là giả bộ ngủ đó chứ? Chút thương thế này nào đến nỗi mà hôn mê.

"Vương phi, không phải đâu, Vương gia xác thực bị thương rất nặng, thuộc hạ đợi rất lâu mà không thấy Vương phi tới, chỉ có thể bảo Dạ Minh bôi chút thánh dược thượng hạng cho Vương gia, băng bó cầm máu lại thôi".

"Ngươi đang chê bản Vương phi tới chậm à?"

Mộc Vân Cẩm nghiêng đầu lạnh lùng liếc nhìn Dạ Hạo, tên thị vệ này đang ngấm ngầm oán trách nàng sao?

"Thuộc hạ không phải ý đó, xin Vương phi đừng hiểu lầm".

"Bản Vương phi hiểu lầm cái gì?"

Dạ Hạo bị Mộc Vân Cẩm hỏi mà nghẹn họng, hắn đúng là không biết Vương phi đến tột cùng hiểu lầm cái gì.

"Vương phi, người mở vải băng của Vương gia ra, nô tỳ nhìn xem thương thế như nào".

Mộc Vân Cẩm cẩn thận mở vải băng ra, lúc vết thương lộ ra ngoài, Mộc Vân Cẩm vô cùng kinh ngạc. Vết thương rất sâu, thậm chí còn sắp thấy xương trắng bên trong, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK