• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hồi bẩm Vương gia, nô tỳ thực sự nhìn thấy một tên mang mặt nạ quỷ quái hung tợn, nô tỳ trong lúc nghi ngờ nên mới bị hắn ta đánh cho ngất xỉu. Sau khi nô tỳ bị kẻ xấu bắt giữ thì hắn ta lại dẫn Vương phi tới tiểu viện vắng vẻ kia".

Bây giờ Vân Tấn xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau mới phát hiện thì ra trong yến tiệc bách hoa mùa thu lại ẩn chứa nhiều sát khí như thế, các nàng vẫn đang quá mức xem thường rồi.

"Thái tử điện hạ vẫn luôn nuôi dưỡng tà tâm, ý đồ muốn liên hợp với người khác để hủy hoại thanh danh của thiếp. Thiếp ở trong tiểu viện đã dạy cho Thái tử một bài học, tuy rằng đã bảo Vân Sơ cho Thái tử ăn độc đan nhưng cũng không thể chắc chắn nó có thể phát huy dược hiệu, khiến Thái tử quên hết chuyện cũ không".

Thẩm Diệu Thần khẽ liếc mắt nhìn Mộc Vân Cẩm đang khổ não, một đôi bàn tay to lớn đầy vết chai đặt lên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, trong ánh mắt hắn cất chứa sự ôn nhu dịu dàng.

"Không sao cả, danh tiếng của Thái tử điện hạ ở trong triều vẫn luôn không tốt, nhắc tới hắn là nhắc tới một kẻ sống phóng túng. Thái tử đã ngầm chà đạp không biết bao nhiêu phi tử của phụ hoàng, phụ hoàng phế truất ngôi vị Thái tử của hắn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Bây giờ hắn chỉ như một cái nỏ mạnh hết đà, không thể gây ra sóng gió gì được".

Thẩm Diệu Thần phân tích tình trạng của Thái tử điện hạ Thẩm Tòng Đình cho Mộc Vân Cẩm nghe. Hắn đang trấn an nàng, ý là mọi chuyện đã có hắn lo, nàng không cần phải lo lắng sau này sẽ phải gánh chịu sự trả thù của Thái tử.

"Vì sao sau khi thiếp tới tiểu viện, gian kế của Thái tử điện hạ không thực hiện được lại đột nhiên xuất hiện một tên áo đen. Tên áo đen này rất tận tâm trung thành với Thái tử. Nếu như không có đại hổ của thiếp xuất hiện, thiếp sợ là sẽ chết ở trong tay kẻ áo đen rồi".

Mộc Vân Cẩm nhớ lại vóc người của tên áo đen, nàng quay đầu nhìn về phía Vân Tấn đang suy yếu trên giường, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc.

Đối phương lai giả bất thiện, Vân Tấn đứng mũi chịu sào, nếu như không bắt được hắc thủ đứng đằng sau thì không biết người gặp họa tiếp theo sẽ là ai đây?

"Vân Tấn, em có thấy rõ dáng vẻ của tên đeo mặt nạ quỷ quái không?"

Mộc Vân Cẩm giơ tay lên khép ống tay áo, lập tức nhìn về phía Vân Tấn sắc mặt không tốt lắm.

"Nô tỳ không thấy rõ, nhưng trong lúc nô tỳ đang chiến đấu với hắn đã quẹt làm cho mu bàn tay hắn bị thương. Nếu như là ban đêm ta có thể lẻn vào phủ Thái tử để xác thực lai lịch thực sự của tên áo đen này".

"Không cần truy xét, tên áo đen mang mặt nạ hung tợn chắc chắn là người của tổ chức mặt nạ quỷ quái, thế nhưng theo bản vương biết, tổ chức này là do Mạc Bắc tướng quân Quý Húc Nghiêu ngầm thành lập, nếu để Mạc Bắc Hoàng Đế biết đế, sợ rằng hắn ta cũng không có quả ngon để ăn đâu".



"Quý Húc Nghiêu? Mạc Bắc tướng quân?"

Mộc Vân Cẩm nói thầm, hình như nàng đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi, nhưng bây giờ nàng không nhớ ra cái gì cả.

"Nàng đã nghe qua về tên này sao?"

Thẩm Diệu Thần kéo tay Mộc Vân Cẩm ra khỏi phòng, Vân Sơ thì ở lại bên trong chăm sóc cho Vân Tấn.

"Trong đầu thiếp như có tồn tại ký ức liên quan tới người này, nhưng đến tột cùng là từ nơi nào có được thiếp cũng không nhớ nữa".

"Có thể là do nàng nghe được thừa tướng nói ra. Tên này quỷ kế đa đoan, gian trá giảo hoạt, không phải người lương thiện, chúng quan viên trong triều đều kiêng kỵ hắn. Nếu như Vân Tấn không nhìn lầm thì tên Quý Húc Nghiêu này đã vào Thiên Khải được một thời gian rồi".

Thẩm Diệu Thần hiểu rất rõ Quý Húc Nghiêu. Thời niên thiếu Thẩm Diệu Thần dẫn binh đánh Mạc Bắc, bọn họ đã chiến đấu với nhau ở trên chiến trường.

Thẩm Diệu Thần bằng vào sự gan dạ sáng suốt hơn người và giỏi dùng binh pháp nên đã đánh cho Quý Húc Nghiêu và mười vạn tinh binh của gã ta liên tục bại lui.

Quý Húc Nghiêu ghi hận trong lòng, muốn dùng ám chiêu để đối phó với Thẩm Diệu Thần, nhưng không ngờ lại bị hỏa hoạn vây khốn ngược lại. Quý Húc Nghiêu vùi thân trong biển lửa liều mạng chạy trốn mới có thể bảo toàn tính mạng, nhưng khuôn mặt coi như tuấn tú của gã ta cũng bị phá hủy, coi như là tự làm tự chịu.

Từ đó trở đi, Quý Húc Nghiêu có mời đủ các thầy pháp, nghĩ hết cách mới có thể miễn cưỡng khôi phục lại dung mạo từng có, nhưng nó gương mặt lại cứng đờ, rất khó để thể hiện biểu cảm, khiến người khác phải sinh lòng e ngại.

Cho nên gã ta hận Thẩm Diệu Thần vô cùng, gã ta muốn trả thù hắn, lòng nuôi càng nhiều dã tâm với Thiên Khải.

Hai người một đường cùng nhau đi tới hậu hoa viên trong phủ. Mặt nước trong ao phản chiếu sắc thu trong vườn, cây cỏ xanh biếc bên cạnh ao khẽ lay động, tiếng gió thổi vi vu.

"Vương gia đang nghĩ gì mà lại mất hồn thế, thiếp gọi nhiều lần Vương gia cũng không đáp lại".

Thẩm Diệu Thần bị mấy câu nói của Mộc Vân Cẩm làm cho tỉnh hồn lại, hai mắt liếc nhìn trong cá chép vàng đang thích chí bơi lội trong ao, khe khẽ thở dài,

"Cuối cùng cũng là bản vương làm phiền tới nàng. Đáng lẽ trước đây bản vương nên cự tuyệt tứ hôn của phụ hoàng, bằng không cũng không cuốn nàng vào vực sâu vô tận này".

Thẩm Diệu Thần nhắm hai mắt lại, giọng nói khẽ run: "Nhưng mà, bản vương lại thấy không hối hận. Nếu như mất nàng rồi, bản vương sống ở trên đời này giống như cái xác không hồn".

Đối mặt với sự biểu lộ thâm tình đột nhiên của Thẩm Diệu Thần, Mộc Vân Cẩm có hơi không biết phải làm sao.

Kiếp trước nàng chưa từng có được tình thân, càng chưa từng trải nghiệm tư vị của tình yêu.

Một ngọn núi lớn cao ngất hẻo lánh ngăn cách nàng lại, cái cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi khi muốn trốn nhưng luôn thất bại lúc nào cũng bủa vây lấy nàng. Nàng luôn phải sống trong những ngày tháng không bị đánh đập thì bị chửi mắng, không thể thấy ánh mặt trời. Dù nàng có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đánh lại mọi người quyền đấm cước đá với nàng.

Trong cơn mưa như thác đổ kèm theo sấm chớp đùng đùng, nàng với đôi chân trần điên cuồng chạy vào trong rừng sâu núi thẳm. Cảm giác nóng lòng được giải thoát, nóng lòng được rời khỏi trần thế thật vui sướng biết mấy, trong trời mưa tầm tã, nàng lảo đảo chạy tới bên vách đá.



Sau tai truyền tới những câu từ chửi bới ô uế của đám người đuổi theo đến, nàng cúi người nhìn xuống dưới vách núi, rồi lại nhìn về phía dân làng hương dã đang cầm theo gậy gộc đuổi tới, lúc này vách núi sâu không thấy đái đã trở thành cách giải thoát duy nhất của nàng.

Nàng nhếch môi khẽ mỉm cười, hai cánh tay giang rộng, trên khuôn mặt đã bị năm tháng bào mòn vẻ xinh đẹp giờ đây không biết là mưa hay là nước mắt.

Nàng bình thản nhắm mắt lại, thả người nhảy xuống. Tiếng gió lạnh thấu xương gào thét bên tai nói cho nàng biết, nàng rốt cuộc đã thoát khỏi cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời. Giành lấy một cuộc sống mới đối với nàng mà nói là một hy vọng xa vời, lúc này nàng chỉ nghĩ chết là tốt rồi, chết rồi thì nàng sẽ được giải thoát.

Thẩm Diệu Thần không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú Mộc Vân Cẩm trước mắt lại đột nhiên hoảng hồn, một hàng lệ trong suốt chảy xuống theo gương mặt trắng nõn của nàng, từng giọt từng giọt như đang đập vào đầu tim hắn.

Lúc này Mộc Vân Cẩm tựa như đang hãm sâu vào trong ác mộng không thể tự thoát ra được, cả người như mất hồn, y hệt như một bức tượng gỗ, mặc cho Thẩm Diệu Thần có lay động thế nào nàng cũng không tỉnh lại.

Thẩm Diệu Thần lo âu ôm nang nàng lên, vận khinh công bay về phía Yêu Nguyệt Cư.

Thẩm Ngọc Thư vừa lúc đi qua, vô tình thấy Thẩm Diệu Thần thất thố, càng thấy rõ người trong lòng hắn đang không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn ta lo rằng Mộc Vân Cẩm xảy ra vấn đề gì nên vội vàng đuổi theo.

Thẩm Diệu Thần ôm Mộc Vân Cẩm về Yêu Nguyệt Cư, cẩn thận từng chút đặt nàng ở trên giường, sau đó sai người mời Trần đại phu mới rời đi không lâu về đây.

Vân Sơ nghe nói động tĩnh ở Yêu Nguyệt Cư cũng bị Vân Tấn giục trở về.

"Sao vậy, lần này Vương phi té xỉu có khác gì lần trước không?"

Thẩm Diệu Thần sắc mặt âm trầm, trong giọng nói xen lẫn vẻ lo lắng.

Trần đại phu chẩn mạch cho Mộc Vân Cẩm, sau đó đứng dậy khom lưng thi lễ với Thẩm Diệu Thần.

"Hồi bẩm Vương gia, thân thể Vương phi không có gì đáng ngại, đột nhiên bất tỉnh là do tích tụ quá nhiều trong lòng nên mới vậy. Cho nên, vừa rồi Vương gia có nói gì kích thích tới Vương phi không?"

Trần đại phu ngầm nhướng mày liếc mắt nhìn Thẩm Diệu Thần đang tự trách, đáy mắt xẹt qua vẻ như đã hiểu rõ.

Thẩm Diệu Thần dĩ nhiên không thể nào nói ra đối thoại vừa nãy của hai người cho Trần đại phu cho biết, chỉ kể chuyện Mộc Vân Cẩm ở phủ trưởng Công chúa bị kinh sợ.

Trần đại phu đưa tay vuốt râu, chậm rãi lấy ra từ trong hòm thuốc một bình sứ màu xanh trắng. Trần đại phu dùng hai tay đưa bình sứ tới trước mặt Thẩm Diệu Thầm, giọng nói mang theo sự cung kính.

"Thuốc này là do lão phu gần đây mới nghiên cứu chế ra. Lúc cơn đau đầu của Vương phi tái phát lão phu không thể lúc nào cũng chạy tới đây nhanh được, có đan dược này, lão phu cũng không cần suốt ngày sống trong sợ hãi".

Dù sao chẩn bệnh cho người trong hoàng gia, chỉ cần không cẩn thận chọc giận vị trước mặt này, sợ rằng không dễ nói như ở phủ thừa tướng.

Thẩm Diệu Thần mặt không thay đổi tiếp nhận bình sứ mà Trần đại phu đưa tới: "Tích tụ trong lòng? Ý của ngươi là trong lòng Vương phi cất giấu tâm sự quá nhiều, hoặc là đã từng trải qua quá nhiều chuyện đau khổ nên mới bất tỉnh lâu như thế?"



Thẩm Diệu Thần đã biết nàng không phải là người của thế giới này, như vậy trước khi nàng tới đây tất nhiên đã xảy ra những chuyện khiến nàng không thể chịu được, thậm chí còn là những chuyện dơ bẩn khiến nàng sinh ra tâm ma.

"Vương gia nói phải. Trước đây lão phu tới phủ thừa tướng xem chẩn cho Vương phi, Vương phi cũng im lặng không nói chuyện. Lão phu không thể ép buộc, cho nên sau này Vương gia phải khuyên giải Vương phi nhiều chút, cứ thế mãi cũng bất lợi cho bệnh tình Vương phi có thể chuyển biến tốt đẹp".

Vân Sơ muốn tiếp nhận bình sứ trong tay Thẩm Diệu Thần nhưng lại bị hắn tự tay cản lại.

Vân Sơ ngẩn người, trong nháy mắt hiểu được ý của Vương gia, rất hiểu ý lấy một ly nước từ trên bàn dài qua.

Thẩm Diệu Thần ngồi ở bên giường, cẩn thận đổ ra một viên thuốc từ trong bình thuốc đặt ở trong bàn tay mình, sau đó đút viên thuốc vào trong miệng Mộc Vân Cẩm, rồi lại khẽ mở hàm dưới của nàng ra đút nước, để nàng nuốt thuốc xuống.

"Khi nào Vương phi có thể tỉnh lại?"

Thẩm Diệu Thần nhìn Trần đại phu đang quy củ đứng ở một bên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, nhìn đến nỗi Trần đại phu phải lạnh sống lưng.

"Thời gian một nén nhang, Vương gia chỉ cần an tĩnh đợi là được, nếu như Vương gia không có dặn dò gì thì lão phu xin cáo lui trước".

Có lẽ là không chịu nổi ánh mắt khiến người ta phát lạnh của Thẩm Diệu Thần nên Trần đại phu xách hòm thuốc liên tục cáo từ, lòng bàn tay sớm đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.

"Nghe nói chủ tử ủa ngươi ở phủ trưởng Công chúa cứu được một cô gái, cô ta bây giờ đang ở đâu?"

Thẩm Diệu Thần đột nhiên hỏi khiến Vân Sơ cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn đàng hoàng kể lại tiền căn hậu quả xảy ra ở tiểu viện hẻo lánh kia.

"Cô ta tên là Hạ Thiền, nô tỳ đã sắp xếp cho cô ta ở trong thiên viện của Yêu Nguyệt Cư, Vương gia có việc muốn triệu kiến ạ?"

"Đợi chủ tử của ngươi tỉnh lại rồi bàn sau. Nàng ấy là phần cực kỳ trọng yếu của sự kiện lần này, bản vương muốn xem xem kẻ nào dám ở phía sau dùng ám chiêu".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK