Mộc Vân Cẩm nói trúng tim đen, trực tiếp nắm được trọng điểm trong lời kể của Hạ Thiền. Hóa ra trước đây Bạch Nguyệt Di vứt bỏ Hạ Thiền để gả vào vương phủ lại giấu diếm tâm cơ như vậy, quả là lòng dạ thâm độc, không thể xem thường.
Hạ Thiền nghe Mộc Vân Cẩm nói vậy thì chợt ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia kinh sợ rồi rất nhanh đã biến mất, cơ thể run rẩy không ngừng.
"Nô...Nô tỳ không dám chứng thực suy luận của Vương phi là đúng, nô tỳ chỉ hồi bẩm ngọn ngành chuyện hôm qua cho Vương phi nghe, còn trong lòng đại tiểu thư đến tột cùng giấu tâm tư gì nô tỳ không dám vọng ngôn".
Ah, chẳng lẽ sau lưng Bạch Nguyệt Di có một con yêu quái chuyên ăn tươi nuốt sống hay sao mà Hạ Thiền lại sợ nàng ta như thế?
Mộc Vân Cẩm nhếch môi cười nhẹ, trên môi là ý cười châm chọc.
"... Vì sao Bạch trắc phi hết lần này tới lần khác chọn trúng ngươi làm mồi, chẳng lẽ chỉ bởi vì Thái tử điện hạ mơ ước ngươi đã lâu?"
Mộc Vân Cẩm tự tay tiếp nhận chén trà mà Vân Sơ đưa tới, nhẹ nhàng uống một ngụm. Nàng hơi nâng cằm, liếc mắt nhìn nữ tử ở phía dưới đang câm như hến. Hạ Thiền này cũng không phải kẻ dễ dàng bị bắt bí.
Thẩm Diệu Thần nghe hai chữ "mơ ước" thì khẽ nhíu mày một cái. Thì ra Thái tử đã sớm cất giấu ý đồ dơ bẩn xấu xa như vậy với phu nhân của hắn, xem ra sau này gặp lại Thái tử hắn không thể nhân từ nương tay rồi.
"Dĩ nhiên không phải, nô tỳ tự suy đoán đại tiểu thư..."
Hạ Thiền đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức im lặng. Cô cẩn thận ngước mắt, nam nhân ngồi ở chủ vị rất uy nghiêm, chỉ cần ngồi im một chỗ cũng toát ra khí thế phi phàm, không giận tự uy.
"Vừa rồi nô tỳ gọi sai rồi, nô tỳ nên gọi đại tiểu thư là Bạch trắc phi mới phải, mong rằng Vương gia thứ tội".
Hạ Thiền cuống quít dập đầu nhận sai. Vừa rồi Thẩm Diệu Thần và Mộc Vân Cẩm cũng không để ý cách xưng hô của Hạ Thiền đối với Bạch Nguyệt Di, bởi vì họ căn bản không quan tâm địa vị của nàng ta ở trong phủ là gì.
Mà Hạ Thiền nếu ở trong trường hợp Bạch Nguyệt Di đã được gả vào vương phủ mà còn gọi là đại tiểu thư thì sẽ thật đại nghịch bất đạo.
"Không sao cả, ngươi không theo chủ tử nhà ngươi tới vương phủ, trong chốc lát không sửa được cách xưng hô cũng là bình thường".
Mộc Vân Cẩm nhẹ nhàng lên tiếng. Nàng đặt chén trà lên bàn dài ở một bên, tạo ra một tiếng chạm rất nhỏ.
Tiếng vang này không nhẹ không nặng nhưng lại giống như một cái búa tạ gõ vào trong tim Hạ Thiền.
"Nô tỳ nhất định sẽ biết gì nói đó, xin Vương phi cứ hỏi".
Bàn về việc chơi đòn tâm lý thì Mộc Vân Cẩm vẫn đủ am hiểu, dù sao trong hậu viện thâm trạch này, không có lòng dạ tâm cơ thì không thể sinh tồn.
"Nô tỳ vốn bị đánh ngất rồi bị đưa tới phủ trưởng Công chúa. Trên đường nô tỳ có tỉnh lại, nghe nói Bạch trắc phi và Thái tử điện hạ hợp mưu. Ý đồ của họ là nhờ yến tiệc bách hoa này hủy hoại....hủy hoại thanh danh của Vương phi. Nếu như âm mưu quỷ kế còn chưa thực hiện được thì vẫn có thể dụ Vương phi tới, bằng vào dung nhan giống Vương phi như đúc trên mặt nô tỳ có thể khiến mọi người ở phủ trưởng Công chúa hiểu lầm rằng Vương phi và Thái tử điện hạ cấu kết..."
Thẩm Diệu Thần vừa rồi còn có thể bình thản dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, nghe Hạ Thiền nói xong thì tức giận đến nỗi đập bàn, tạo ra một tiếng "rầm" chấn động. Trà cụ ở trên bàn theo đó mà rung chuyển, nha hoàn chuẩn bị dâng trà cũng bị dọa sợ lập tức quỳ xuống, cả người lạnh run.
Hai mắt hắn như tóe lửa, hắn nhìn chằm chằm Hạ Thiền, thật sự không ngờ Bạch Nguyệt Di có thể to gan lớn mật như vậy, dám mưu đồ hãm hại nữ chủ nhân của Thần Vương phủ.
"Người đâu! Mời Bạch trắc phi tới đây!"
Chữ "mời" như bật ra khỏi hàm răng, ánh mắt hắn âm lệ như muốn ăn thịt người.
"Vương gia bình tĩnh đừng nóng. Nếu bây giờ ta mời Bạch trắc phi tới đây sợ rằng sẽ đánh rắn động rừng, không bằng ta nghe Hạ Thiền nói rõ ngọn nguồn rồi tính sau".
Mộc Vân Cẩm trong chốc lát vội vàng đặt tay lên mu bàn tay dày rộng của Thẩm Diệu Thần, một cảm giác mát rười rượu lập tức truyền khắp cơ thể hắn. Cả người hắn như bị giật điện rụt tay trở về.
Hành động theo bản năng này của Thẩm Diệu Thần khiến cho Mộc Vân Cẩm dương môi cười. Hóa ra nam nhân này còn có một mặt thú vị đến thế. Chẳng lẽ nàng là cọp mẹ trong núi, thật sự sẽ ăn thịt người sao?
Thẩm Diệu Thần vẻ mặt lạnh lùng, lúng túng rời ánh mắt đi, trên gương mặt tuấn dật luôn luôn trong trẻo lạnh lùng bỗng xuất hiện màu đỏ ửng.
Vân Sơ cùng Vân Tấn cùng liếc mắt nhìn nhau, quan hệ giữa chủ tử nhà mình và Vương gia đúng là có hơi vi diệu.
"Dã tâm của Bạch trắc phi cũng không nhỏ, xem ra cô ta đã không hài lòng với ngôi vị trắc phi Thần Vương phủ từ lâu rồi".
"Ý của Vương gia là Bạch trắc phi cùng Thái tử điện hạ đã ngầm đạt thành một hiệp nghị nào đó, mà trong hiệp nghị ấy, có thể là Thái tử điện hạ đã đồng ý cho Bạch Nguyệt Di ngồi lên chức Thái tử phi?"
Mộc Vân Cẩm càng nghĩ cũng chỉ có khả năng này thôi, dù sao bây giờ Bạch Nguyệt Di đang là trắc phi, phí hết tâm tư cũng chỉ có thể muốn trèo lên vị trí Thái tử phi.
Dã tâm của nàng ta quả thực rất lớn. Không bàn về cái khác, một ngày nào đó Thái tử điện hạ quang vinh lên ngôi Hoàng đế, Thái tử phi sẽ thành Hoàng hậu nương nương dưới một người trên vạn người.
"Thái tử lần này vẫn chưa thực hiện được có lẽ sẽ có mưu kế khác. Thời gian này Vương phi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở trong Vương phủ đóng cửa không ra ngoài, vừa hay bản vương đã vì Vương phi mà tìm một họa sĩ tài nghệ cao siêu, ít ngày nữa sẽ tới kinh dạy Vương phi, Vương phi nên tập trung học hành, bằng không..."
Thẩm Diệu Thần lập tức dừng lại câu đang nói dở. Có lẽ nàng sẽ hiểu được hắn lao tâm khổ tứ như thế nào, dù sao chỉ có luyện được kỹ năng vẽ cao siêu thì mới nắm được nhiều phần thắng khi đối phó với vị trong cung kia.
Mộc Vân Cẩm giả bộ giơ tay lên vén lọn tóc mai ra sau tai để che đi sự bối rối của mình, thật là nói chuyện không nên nói mà.
"Hạ Thiền nên sắp xếp như thế nào đây? Nếu đưa cô ấy trở về Bạch phủ sợ rằng..."
Mộc Vân Cẩm do dự. Trên dưới Bạch phủ đều là những kẻ có tư tưởng không đâu vào đâu, bằng không sao có thể nuôi ra một Bạch Nguyệt Di bốc đồng kiêu ngạo như vậy? Có lẽ Quý phi nương nương trước kia cũng từng bị ép bất đắc dĩ phải tiến cung, thượng bất chính hạ tắc loạn, Hạ Thiền sợ là không thể trở về Bạch phủ nữa.
Hạ Thiền thấy Mộc Vân Cẩm đang do dự không biết có đưa mình trở về Bạch phủ không, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt đến gần như trong suốt, cả người vô lực tê liệt nằm trên đất, một hàng thanh lệ trượt xuống theo gò má, dáng vẻ đau khổ khiến người ta phải xót thương. Sao Hạ Thiền có thể trở về một cái lò ăn thịt người đây?
Mộc Vân Cẩm một mực chú ý tới nhất cử nhất động của Hạ Thiền. Nàng không thể dễ dàng tin bất cứ người nào, nhưng một hành động tử tế có thể cứu sống một mạng người.
"Mà thôi, ngươi tạm ở lại vương phủ đi. Nhưng ngươi chỉ có thể sinh hoạt trong Yêu Nguyệt Cư, nếu không ra khỏi đây rồi sẽ không ai có thể cứu ngươi đâu".
"Tạ vương Phi khai ân! Tạ vương Phi khai ân! Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Vương phi để đền đáp ân cứu mạng của người!"
Hạ Thiền lập tức chuyển từ bi thương thành vui mừng, dập đầu trên đất liên tục, trên mặt đều là vẻ vui mừng vì có thể may mắn sống sót sau tai nạn, rốt cục cô ta cũng có lối thoát rồi.
"Vương phi, những chuyện còn lại để bản vương xử lý, nàng an tâm học vẽ tranh là được rồi".
Thẩm Diệu Thần quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, khóe môi hơi cong, đáy mắt hiện vẻ nghiền ngẫm.
Tận đáy lòng Mộc Vân Cẩm oán thầm, chẳng lẽ nàng còn phải mang ơn hắn sao?
"Thiếp hiểu rồi, thiếp dĩ nhiên không thể để Vương gia coi thường được".
Mộc Vân Cẩm âm thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định học vẽ cho bằng được, miễn cho sau này lúc nào cũng bị ai đó đem ra làm trò cười.
...
Bạch Nguyệt Di ở trong phủ lo lắng hoang mang không chịu nổi một ngày, mặt nhăn hết cả lại. Thái tử ở bên kia cũng không thấy động tĩnh càng khiến nàng ta thấy bất an thêm vài lần.
Nàng ta tự biết kế hoạch thất bại, dù sao yến tiệc bách hoa mùa thu ở phủ trưởng Công chúa đã qua vài ngày rồi nhưng cái vị trong Yêu Nguyệt Cư kia vẫn còn bình thản học vẽ tranh linh tinh.
Nhưng sau khi kế hoạch thất bại, Thái tử điện hạ nào dễ dàng bỏ qua cho việc mình bị người ta đùa bỡn, vì sao phủ Thái tử lại yên bình đến thế?
Bạch Nguyệt Di vẻ mặt thâm độc nhìn chằm chằm về phía Yêu Nguyệt Cư, trong đầu tiếp tục tính toán nên diệt trừ kẻ gây chướng mắt Mộc Vân Cẩm như thế nào.
"Chủ tử, nhiều ngày nay nô tỳ đã hỏi dò xung quanh, vẫn chưa nghe nói Vương phi có gì bất thường, nhưng mà phủ Thái tử truyền tới tin tức, Thái tử điện hạ đã cáo bệnh mấy ngày chưa vào triều rồi".
"Thái tử điện hạ mắc bệnh sao? Sao ta không nghe Quý phi nương nương nói đến chuyện này?"
"Nô tỳ cũng chỉ nghe tin từ một nha hoàn ở phủ Thái tử thôi".
Bạch Nguyệt Di khinh thường liếc nhìn nha hoàn đang quỳ bên dưới, ý bảo nha hoàn thiếp thân của mình ném ra một cái hà bao, trong bao nặng trình trịch, có vẻ không ít bạc.
"Đa tạ chủ tử ban cho, nô tỳ nhất định sẽ vì chủ tử mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chết không chối từ".
"Ngươi đương nhiên phải liều mạng dốc sức vì ta, bạc này không phải cho không".
Bạch Nguyệt Di cười lạnh một tiếng, tên nô tài thấp hèn tham tiền này quả thật chẳng ra gì.
"Con tiện tì kia đâu? Cô ta là nhân vật quan trọng nhất trong kế hoạch này, cô ta chết ở xó nào rồi?"
Bạch Nguyệt Di bỗng nhiên nhớ tới việc nàng ta và Thái tử hợp mưu, mưu kế lợi dụng Hạ Thiền dụ Mộc Vân Cẩm tới tiểu viện vắng vẻ. Nếu kế hoạch thất bại thì theo lý thuyết Hạ Thiền phải được Thái tử mang đi mới đúng.
Nhưng bây giờ không có tin tức của Hạ Thiền, việc này vô cùng kỳ quái. Bạch Nguyệt Di chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Đã rất nhiều ngày phủ Thái tử bị vây ở trong mây đen. Dung nhan của Thái tử điện hạ Thẩm Tòng Đình bị hủy, xanh xanh tím tím từng mảng, nhưng gã lại quên mất trước đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao bản thân rời khỏi yến tiệc bách hoa mặt mũi lại sưng như đầu heo.
Đám nô tài đều chim yếu sợ cành cong, chỉ cần trong phòng truyền ra chút động tĩnh nào, bọn họ đều cảm thấy bất an sợ hãi.
"Đám cẩu nô tài này, mặt của bản thái tử vì sao lại bị hủy thế này? Tên nào tên nấy béo như lợn nhưng không kẻ nào biết tại sao mặt ta lại biến thành như vậy, ta còn cần các ngươi làm cái gì! Không bằng lôi các ngươi xuống giết sạch còn sảng khoái hơn!"
"Thái tử điện hạ tha mạng! Thái tử điện hạ tha mạng! Hôm đó chúng nô tài không theo người tới phủ trưởng Công chúa!"
Một đám nô tài quỵ đầy đất, mỗi người run rẩy như cầy sấy, hai hàm răng đánh cầm cập khiến Thẩm Tòng Đình càng tức hơn. Gã hất văng chén trà vỡ đầy đất, những mảnh sứ vỡ văng trúng lên mặt nhiều nha hoàn, cắt thành những vệt máu tươi, thoạt nhìn yêu dã mà mị hoặc.
"Ha ha ha, mỹ nhân kiều nhan nhuốm máu tựa như mạn đà la đang tức giận. Tất cả đều đưa đến trong phòng bản thái tử, bản thái tử chắc chắn sẽ sủng hạnh những đóa kiều hoa..."