• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chùm hoa sữa trắng rung rinh trước cổng nhà. Mùi của nó bao phủ khắp không gian tưởng chừng như vô tận.

Thật may ở đây chỉ có một cây Tử Vân Tử mới có thể cảm nhận hết cái hương tinh khiết, ngòn ngọt của nó.

Rất dễ chịu như ngày hôm nay, buổi học đầu tiên cô học ở trường trung học phổ thông Bắc Tiêu.

Tử Vân Tử đạp xe qua mang sức gió nhè nhẹ, đáp xuống đất là một bông hoa sữa.

“Kỳ Kỳ, Dương Lãm! Đi học thôi!”

Câu nói quen thuộc trong nhiều năm đi học mà Tử Vân Tử chưa bao giờ thấy phiền phức, ngược lại cô lại cảm thấy rất đáng mong đợi!

Mặc dù có điểm trừ đó là có những lần hai chị em nhà Dương đứng sát mép tường thủ sẵn, nghe thấy tiếng là chạy ra hù cô một trận. Quậy là thế nhưng chẳng bằng nói dối là đi trước rồi đột nhiên xuất hiện đi cùng làm cô muốn đứng tim.

Người ta thường nói cặp song sinh có thần giao cách cảm nhưng hai người họ đối lập hoàn toàn, không biết liệt kê thế nào cho hết. Chỉ có cái trò chọc phá Tử Vân Tử là hiểu nhau, không cần nói cũng rõ!

Vì ba người là thanh mai trúc mã mức nên độ thân thiết không chỉ dừng ở đó mà còn làm những điều bất ngờ như tổ chức sinh nhật, thăm hỏi nhau khi bị bệnh,…

Tất cả như một điều hiển nhiên chứ không còn là thứ xã giao phù phiếm.



Tử Vân Tử thở phào vì hôm nay là một ngày bình thường. Dương La Kỳ rất đúng giờ dắt xe đạp đi ra.

“Còn Dương Lãm? Cậu ta lại dậy muộn hả!”

Tử Vân Tử lắc đầu đánh giá.

“Đôi tử! Đừng giở trò nói xấu ông”

Dương Lãm mở cửa ra ngoài, miệng ngậm lát bánh mì, vội đến chưa khoác xong chiếc cặp.

Tử Vân Tử thở dài mang theo ý cười: “Nói sự thật không phải nói xấu”

Dương Lãm ngồi lên xe, giọng nói đầy khiêu khích: “Để xem sự thật hôm nay…”

Cậu ta đạp nhanh qua để lại câu nói thất thanh: “…ai đến trường trước!”

“Tử Tử đừng…”

Dương La Kỳ không ngăn nổi một Tử Vân Tử hiếu thắng, cô gái nhỏ đã tức tốc đuổi theo.

“Cậu ăn gian! Không công bằng!”

Dương Lãm phấn khích quay đầu khiêu gợi: “Tớ thắng cậu bằng thực lực, không cần nói mấy lời ghen tỵ thế chứ?”

Tử Vân Tử đột nhiên phanh gấp, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa lo sợ, rất nhanh hô hào thông báo: “Dừng lại! Nhìn đằng trước cậu…”

Tiếng kít xe chưa đủ, đôi giày cũng phát ra tiếng ‘sệt sệt’ hãm lại.

Khoảng cách đã rất gần rồi, cho dù đã phanh kịp nhưng đụng người là điều chắc chắn.

Bạn học mặc cùng đồng phục trong hoàn cảnh đột ngột này hoang mang né sang một bên, cuống quýt làm chân quấn cả vào nhau ngã xuống đất.



Thẻ học sinh trên tay định đeo cũng bị văng ra một chỗ.

Dương Lãm chẳng thèm dựng xe đoàng hoàng, để nó đổ xuống.

Cậu nhặt thẻ học sinh mang đến cho bạn học, cái tên và lớp đập vào mặt cậu: Chu Lăng Vận học lớp 11A1. Cô có mái tóc ngắn được cột thấp sau gáy, dáng người gầy gầy tôn vẻ dịu dàng, xinh đẹp.

Một tiếng đàn chị cũng là lễ phép.

“Đàn chị có sao không?”

Dương Lãm đỡ Chu Lăng Vận, cô tập tễnh một chân không thể đứng thẳng.

Cách cậu xưng hô, Tử Vân Tử tiếp thu đối đáp theo: “Nếu chị không đi được thì đừng để yên cho cậu ta. Bắt cậu ta làm ngựa cũng chẳng là gì quá đáng!”

Dương La Kỳ đằng sau cũng chứng kiến cả rồi, cô dựng xe đến xem tình hình. Vết thương ở khuỷu tay, lòng bàn tay và cả đầu gối, cổ chân tuy nhỏ nhưng làm chảy máu.

Dương Lãm gây chuyện lớn rồi!

Dương La Kỳ cũng lên tiếng: “Nhà em gần đây, chị có muốn đến trị thương?”

Chu Lăng Vận xua tay, nhỏ nhẹ nói: “Không sao! Cũng gần đến trường rồi”

“Đàn chị nếu khó đi quá để cậu ta đèo. Chị đừng ngại cho tụi em cơ hội sửa sai!”

Dương Lãm lâu lâu mới thấy Tử Vân Tử nói đúng. Cậu ta dựng xe đạp, dìu Chu Lăng Vận ngồi ngang theo chiều yên xe, như vậy sẽ bớt đau hơn.

Sự nhiệt tình của Dương Lãm làm Chu Lăng Vận không tiện từ chối. Đúng là cô khó có thể đi lại.

Dương Lãm đi đằng trước, Tử Vân Tử cùng Dương La Kỳ theo sau.

Cái cảnh ngay trước mắt rất dễ liên tưởng đến việc hộ tống một vị tối cao có quyền lực nào đó…

Nhà xe chiếm một góc sân trường, xe được xếp gọn thành ba hàng dài theo ba khối. Được gọn gàng như vậy cũng phải mất công chờ đợi tới lượt xếp vào.

Ngay sau xe Dương Lãm có vài bạn học mới đến Tử Vân Tử và Dương La Kỳ đợi cất xe.

Dương Lãm không để ai đợi lâu lặng lẽ hất tay Chu Lăng Vận lên vai, sức lực của cậu ta không phải dặng vừa, sốc một cái nhẹ như không, cô đã ở gọn trên lưng cậu.

Vì hành động quá đột xuất, Chu Lăng Vận chưa hết kinh ngạc.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Dương Lãm “hả?” một tiếng, cậu ta nhanh chóng đoán ra rồi giải thích: “Hộ tống!”

“…”

Chu Lăng Vận biết cậu ta nhiệt tình rồi cơ mà có phải quá nghiêm túc trong chuyện này không? Chân cô đau thì đau thật nhưng vẫn cố đi được mà!

Tử Vân Tử cả Dương La Kỳ cất xe đi lên chẳng thấy hai con người kia đi đâu. Đoán Dương Lãm đi cùng Chu Lăng Vận rồi nên yên tâm về lớp trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK