Tử Vân Tử gật đầu, ly nước trên mặt bàn cô đã uống cạn từ lâu.
Nói chuyện qua màn hình điện thoại, Dương La Kỳ hiểu ra ít nhiều vấn đề.
Đoạn video tối qua Tử Vân Tử quay lại dính giọng của anh và cô.
Dương La Kỳ xem video nên vô tình nghe được, ngay lập tức gọi điện đến tra khảo.
Cũng tại vì Tử Vân Tử sơ suất chưa kịp chỉnh video, xoá âm thanh đã gửi cho Dương La Kỳ, ngay lập tức bị phát hiện.
Chuyện nói rất nhiều, chiều muộn lắm rồi hai người mới cúp máy, tạm biệt.
Tử Vân Tử thịnh soạn bày đồ ăn trên bàn, Trương Thời Khuynh mới về vào ngồi ăn ngay.
Cô hôm nay chẳng chuyện trò, cúi gằm mặt dùng tốc độ để ăn.
Trương Thời Khuynh mới chạm vài miếng, cô đã ăn xong chạy tót vào phòng.
Anh phát hiện điểm kỳ lạ của cô liền nảy sinh nghi ngờ, cô nhóc này chắc chắn có vấn đề!
Tử Vân Tử gội đầu hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa ra ngoài. Xà bông ngập đầu thế rồi mà vòi nước chẳng miếng nước nào.
Nhà tắm phòng cô không hiểu hỏng chỗ nào lại hết nước. Lúc sáng chảy chậm cô nghĩ là do hết nước nên có bơm sẵn, nãy xả ra bình thường bây giờ nhỏ giọt rồi hết nước, y như lúc sáng.
Cô đang đấu tranh tư tưởng nên gặp Trương Thời Khuynh thế nào. Chỉ có nhà tắm phòng anh nếu có nước may ra cứu được cô lúc này.
Tử Vân Tử đánh liều gõ cửa phòng Trương Thời Khuynh.
Anh mở cửa nhìn xuống thấy cô túm tóc đầy bọt trắng, mặt mũi dùng tóc che đi mất, chẳng nhìn ra thế nào.
“Em dùng nhà tắm của anh được không? Bên kia hình như hỏng rồi”
Trương Thời Khuynh gật đầu, nhường đường cho cô vào.
Cô đóng cửa nhốt mình trong nhà tắm, anh bên ngoài gọi thợ đến sửa.
Ngày mai họ mới tới, từ giờ đến lúc đó cô phải dùng nhà tắm bên này.
Tử Vân Tử tắm gội sạch sẽ đi ra.
Anh ngồi ngay đầu giường xem điện thoại, cô tính bỏ chạy trong âm thầm lại không thành.
“Xong rồi?”
Tử Vân Tử sượng cười, đáp lấy lệ: “Vâng…em về đây…”
Trương Thời Khuynh đứng phắt dậy, lại gần cánh cửa, ấn trở về ban đầu.
Tiếng cửa mạnh mẽ, dứt khoát được đóng lại, cảm tưởng không gian trong phòng không thể im lặng hơn.
Tử Vân Tử vẫn giữ tay trên nắm cửa, không dám nhúc nhích.
Cô vửa mở cửa lại bị anh đóng vào?
“Em có thể hỏi là…”
Trương Thời Khuynh tựa người vào cánh cửa chờ đợi điều cô sắp nói.
“Em muốn về phòng”
Tử Vân Tử nhìn xuống đất không dám đối mặt với anh.
Trương Thời Khuynh không quan tâm chuyện cô muốn về phòng, anh đang rất nghiêm túc nói chuyện với cô.
“Em muốn nói chuyện với cái sàn? Cả ngày nay có câu nào nói chuyện mà nhìn vào tôi hay chưa?”
Tử Vân Tử bặm môi ừ thì mãi mới nhìn anh nói chuyện: “Em nhìn là được rồi?”
Trương Thời Khuynh chống tay lên cửa.
Tử Vân Tử không rõ là đang nhìn anh hay nhìn xung quanh. Mọi ngày đối diện với anh chằm chằm, hôm nay bản lĩnh đi đâu rồi?
“Em đang tránh mặt tôi?”
Tử Vân Tử phản ứng dữ dội: “ Không có, không phải, hoàn toàn không như vậy…”
“Hành xử ngày hôm nay em tính giải thích thế nào?”
Tử Vân Tử mếu máo, nói ra một tràng: “Em nhớ ra hết rồi! Đêm giáng sinh em làm trò điên khùng, em thấy xấu hổ nên mới vậy”
“Em…”
Cô vội vã chặn lại, ngăn cản lời Trương Thời Khuynh sắp nói: “Em biết em ngốc lắm rồi anh đừng nói thêm!”
Trương Thời Khuynh kéo tay Tử Vân Tử, để ngồi lên giường. Anh không nhắc lại chuyện cũ còn sấy khô mái tóc đang nhỏ nước của cô.
Tử Vân Tử nghe lời ngồi im đến khi mái tóc được sấy khô.
Trương Thời Khuynh cất mấy vào tủ, nói chuyện với cô: “Nhớ lại rồi?”
Tử Vân Tử đáp vâng.
Trương Thời Khuynh đút tay vào túi quần, anh nhìn cô từ cao xuống.
“Chuyện tôi tỏ tình không nhắc tới? Em để ý mấy chuyện khác làm gì?”
Tử Vân Tử ỉu xìu đáp: “Hành xử ngu ngốc làm sao không mất mặt cho được? Nói anh cũng không hiểu”
Trương Thời Khuynh chầm chậm vuốt mái tóc đen của Tử Vân Tử: “Em hành xử thế nào đâu quan trọng bằng việc tôi thích em?”
Tử Vân Tử tủm tỉm cười, giọng cô mềm mại hẳn vì trút hết mọi rối bời.
“Em cũng vậy”
Tật xấu thì có làm sao? Có Trương Thời Khuynh đón nhận, việc còn lại cô chỉ cần thuận theo tự nhiên…
Tử Vân Tử nghịch ngợm cầm tay anh sờ mó.
Sau khi xác nhận tình cảm, cô luôn tay nghịch ngợm, phá anh ra trò.
Cô ngồi trong lòng anh, anh làm việc trên máy tính, hai người yên bình ngồi trên giường đắp chăn.
Chỉ có cô luôn rình mò bàn tay khi rảnh rỗi của Trương Thời Khuynh mà cấu véo, nhào lặn để chọc anh.
Trương Thời Khuynh hất nhẹ tay mình ra khỏi cô, anh gập mấy tính để trên kệ, tiện tay tắt điện một thể
Anh kéo cô cùng nằm xuống giường, ôm cô vào lòng.
“Ngủ đi”
Tử Vân Tử vùng vẫy khỏi chăn bông, cô bị tụt dần xuống dưới, khó thở phải ngoái đầu lên trên.
Cô nhóc xì xụp, ngọ nguậy liên tục chạm vào cổ anh. Yết hầu nhạy cảm như bị khiêu khích, chuyển động lên xuống không ngừng.
Trương Thời Khuynh nuốt khan ra lệch: “Nằm yên, muốn ngủ hay khỏi ngủ?”