Nếu anh ngủ, cô dự định sẽ xem hình, tắt tiếng.
Trận đấu đang ở hiệp đầu tiên, hai đội vẫn còn tranh bóng cuồng nhiệt chưa có dấu hiệu phân thắng bại.
Tử Vân Tử tựa điện thoại vào đĩa hoa quả, hướng lên ti vi để quay thành video.
Mấy năm liền Tử Vân Tử mới xem lại, luật lệ chỗ nào cô không hiểu anh lại giải thích giúp cô.
Tử Vân Tử mỗi lần thấy bóng rổ là hoài niệm chạm đến. Năm cấp ba, mười mấy trận đấu cô đều đến xem. Mới đầu hay bao nhiêu thế mà về sau sao lại tẻ nhạt đến thế?
Sau khi bóng dáng Trương Thời Khuynh không còn trên sân bóng, cô mới nhận ra bóng rổ thật nhàm chán.
Ấy thể mà Tử Vân Tử không để xót trận nào, đều đặn đến xem. Cô vô thức kiếm tìm sự hiện hữu của anh. Đã từng dối lòng, bịa chuyện đến cổ vũ Dương Lãm cùng Dương La Kỳ.
Khó mà trách, lần đầu gặp Trương Thời Khuynh trên sân bóng rổ tâm trí cô như ngưng đọng, dùng thời gian để ghi nhớ khuôn mặt của người con trai ấy thật lâu.
Nếu phải đặt câu hỏi: Nếu như năm xưa Trương Thời Khuynh không ném bóng lệch hướng liệu cô có thể quen anh hay không?
Chắc chắn là có vì cô phải trả thẻ học sinh cho anh!
Mà nếu không nữa thì…không phải sẽ gặp gỡ trên cây cầu ấy sao?
Nếu không có chuyện gì phát sinh, anh và cô gặp nhau cũng chỉ là chuyện trước sau.
Tử Vân Tử hồi tưởng lại, buồn cười nói: “Năm đó, lần gặp đầu tiên…anh còn ném bóng trúng vào mặt em”
Trương Thời Khuynh nói ra lời muộn màng: “Tôi xin lỗi”
Cô chẳng để tâm chuyện lỗi lầm này bao giờ ngược lại nhờ thế mà cô mới gặp được anh thời cấp ba rồi sang đến cả điểm hiện tại.
“Em thấy may mắn hơn là quy thành anh có lỗi với em. May mắn là vì nhờ thế mà em mới biết có một Trương Thời Khuynh như anh”
Tử Vân Tử rạng rỡ cười, đôi mắt trong veo nhìn anh vài giây rồi nhanh chóng rời đi, màn hình ti vi đang phát trực tiếp hiệp hai.
Trương Thời Khuynh khẽ cười, giữ im lặng cùng cô xem trận đấu.
Ti vi phát chiếu đến hiệp cuối, 12 giờ kém.
Màn đêm im ắng, âm thanh bất kỳ đều có thể phóng đại. Quần áo ma sát, tí tách nhè nhẹ như điện tích bởi chất áo được cọ xát.
Trương Thời Khuynh hết sức cẩn thận bế Tử Vân Tử vào phòng ngủ, không để cô tỉnh giấc trong tình trạng ngủ quên.
Anh kéo chăn, đắp lên người cô.
Tử Vân Tử ngủ chưa say, cô mơ màng nhìn anh. Nhưng không trụ lâu, cơn buồn ngủ kéo cô vào giấc ngủ.
Hình ảnh này có chút quen, Trương Thời Khuynh hình như từng làm thế với cô…
“Anh không được hẹn hò với cô ấy”
Trương Thời Khuynh: “Ừ, tôi hẹn với em được chưa?”
Tử Vân Tử với lấy tay anh kéo kéo: “Không cho anh đi”
Anh đặt tay cô lại, đắp chăn cho cô.
“Ngoan, ngủ đi”
Tử Vân Tử lắc đầu bắt lấy tay anh một lần nữa: “Em ngủ rồi anh hẹn hò với người khác thì phải làm sao?”
Trương Thời Khuynh ôn nhu dỗ dành cô gái nhỏ: “Tôi về phòng tôi, em yên tâm chưa?”
Tử Vân Tử nước mắt lưng tròng, khóc khan: “Anh không được bỏ em…Em ngủ rồi anh sẽ bỏ đi đúng không?”
“Tôi phải làm sao em mới an tâm?”
“Ở cạnh em…”
“Giữ tay tôi, bắt tôi ở cạnh? Em định không cho tôi ngủ, cả đêm ngồi đây?”
Tử Vân Tử chua xót nói: “Không được thức, phải ngủ. Anh ngủ bên này đi”
Cô vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo anh nằm ở đó.
“Muốn tôi ngủ cùng?”
Tử Vân Tử kiên định gật đầu.
Trương Thời Khuynh hết cách, ngủ bên cạnh cô.
Không biết Tử Vân Tử nghĩ gì mà vòng tay ôm lấy anh ngủ ngon lành.
Hoá ra…còn hơn cả tưởng tượng.
Tử Vân Tử tỉnh dậy từ 6 giờ sáng, cô ngồi thu lu trên giường suốt một tiếng đồng hồ không dám tin bản thân của ngày đó.
Khóc lóc, lải nhải suốt đường đi, về đến nhà còn muốn anh ngủ cùng, tự nhiên đòi ôm ấp với anh?
Trương Thời Khuynh có phải nghĩ cô rất dễ dãi, cô mất giá rồi không? Hình tượng của cô coi như sụp đổ…
Trong lúc hoản loạn, nghe tiến gõ cửa cửa Trương Thời Khuynh làm cô giật nảy mình: “Tôi phải đi làm, đồ ăn sáng trên bàn nhớ ăn?”
Tử Vân Tử lắp bắp: “V…vâng”
Đợi vài phút trôi qua cô mới có bản lĩnh mở hé cửa kiểm tra. Đã chắc chắn Trương Thời Khuynh đã đi, cô mới bước ra khỏi phòng.
Tử Vân Tử ngó nghiêng, âm thầm thở phào. Hiện tại cô không dám đối diện với Trương Thời Khuynh, cũng vì hành động xấu hổ kia mà cô muốn tìm một cái hố chôn thân.
Nếu quên thì quên hết đi chứ hà cớ gì mà phải nhớ lại? Thà quên hết để tự nhiên, thoái mái còn hơn là lấy lại ký ức rồi trở ra hỗn loạn.
“Sao lại đứng đây? Không muốn ăn?”
Trương Thời Khuynh đứng ngay sau lưng làm cô muốn sảng hồn.
Tử Vân Tử cứng ngắc đứng gọn sang một bên, cô liên tục đổi hướng nhìn, ngập ngừng nói mãi không xong: “Em tưởng…em tưởng anh…anh đi làm rồi?”
”Tôi quên đồ”
Tử Vân Tử gãi đầu gãi tai, câu từ lộn xộn hết cả lên: “Anh…em…vào phòng…anh đi đi…em vào phòng”
Tử Vân Tử bặm môi, xoay người đi vào.
Cô nóng vội, gấp gáp muốn vào quên cả mở cửa, trán cụng vào cửa một cái rõ đau: “A…”
“Có sao…”
Tử Vân Tử giật thóp, né tránh bàn tay muốn kiểm tra của Trương Thời Khuynh
Cô đau điếng người nhưng vẫn kêu không sao.
Rầm một tiếng, cửa đóng chặt.
Hành động của Tử Vân Tử liên tiếp trong vài giây ngắn ngủi, nhanh đến chóng mặt.
Trương Thời Khuynh: “?”