Một tuần sau.
Ngoài trời nắng rực rỡ, trong kí túc xá kéo rèm kín cửa sổ, tối om.
Hai trái tim xa cách mấy tháng, toả ra hai luồng nhiệt nồng cháy, truyền vào cơ thể đối phương, vào khoảnh khắc sao băng rực rỡ nhất.
Sau đó chất dopamine* trong cơ thể chạm đỉnh, giảm dần, nhanh chóng rơi xuống đáy, tâm trí hai người cũng bắt đầu tập trung vào chuyện quan trọng.
(*) dopamine là một chất nội tiết trong cơ thể, có tác dụng dẫn truyền thần kinh.
Lí Tĩnh dựa đầu vào vai Hầu Quý Bình, ngước mắt nhìn vào mắt đối phương: "Chuyện anh nói với em trong thư thế nào rồi?"
Hầu Quý Bình nghiêm nghị cau mày: "Công an đã khám nghiệm tử thi Ông Mĩ Hương, màng trinh bị rách, có tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong huyệŧ, ngày hôm sau họ đã bắt Ghế Đẩu. Nhưng Ông Mĩ Hương chẳng thể trở về được nữa. Anh thấy hối hận, thực sự hối hận."
"Anh hối hận điều gì?"
Hầu Quý Bình mím môi, ánh mắt nhìn xa xăm: "Một tuần nay, hễ nhắm mắt vào là anh lại nhìn thấy Ông Mĩ Hương ngồi trong xe nhìn anh. Anh cứ nhìn cô bé rời đi như vậy, nó chắc chắn rất thất vọng về người thầy giáo là anh, rất thất vọng..." Mắt cậu dần đỏ hoe, cuối cùng, không kìm nén được bật khóc thổn thức, "Rõ ràng lúc đó anh đã nhận ra có gì đó không ổn, anh nhận thấy cô bé không muốn lên xe, anh còn nói với nó... Anh còn nói với nó là đi chơi vui nhé. Anh... anh..." Cậu ngẩng đầu lên, tâm trạng suy sụp, nước mắt tuôn trào.
Lí Tĩnh ôm đầu chàng trai vào lòng, cảm thấy từng giọt nước mắt nóng hổi của cậu tuôn rơi.
Một lúc lâu sau, khi đã vợi bớt nỗi lòng, cậu bình tĩnh lại, cảm kích mỉm cười nhìn Lí Tĩnh.
Lí Tĩnh lại thở dài: "Em không ngờ anh mới dạy học tình nguyện được mấy tháng đã gặp phải chuyện như thế này, sớm biết thế, anh đừng tham gia dạy học tình nguyện để học thẳng lên cao học, đợi sang năm tốt nghiệp rồi tìm việc làm luôn."
Hầu Quý Bình mỉm cười nhăn nhó, lắc đầu: "Anh không hối hận vì đã tham gia dạy học tình nguyện lần này, có thể anh sẽ làm luật sư, cũng có thể làm thẩm phán, sẽ luôn phải tiếp xúc với tư liệu văn bản, vĩnh viễn không bao giờ biết được những câu chuyện đằng sau tư liệu, trải nghiệm từ lần dạy học tình nguyện này, mới là hiện trạng xã hội thực sự."
Lí Tĩnh mỉm cười: "Liệu anh có bị ám ảnh tâm lí không?"
Hầu Quý Bình thẳng người dậy, đáp: "Tất nhiên là không, người ngành luật sớm muộn cũng phải đối mặt với mặt tối của xã hội, nếu không can đảm, thì làm trong ngành luật thế nào được."
Lí Tĩnh trêu cậu: "Còn chưa tốt nghiệp đã tự xưng là người ngành luật, kể ra thì em học năm thứ tư rồi, anh mới học hết năm thứ ba, bây giờ em là sư tỉ của anh đấy nhé."
"Sư tỉ? Anh thích nhất là sư tỉ đấy!" Hầu Quý Bình liền đè Lí Tĩnh xuống, hôn cô.
Lí Tĩnh khẽ kêu một tiếng e thẹn, giãy ra, bảo: "Một sinh viên đại học như anh đến nông thôn, được yêu mến lắm đấy, anh lại ham muốn mạnh mẽ thế này, hai năm chỉ có một mình, em sợ anh sẽ bị các cô goá phụ trẻ trung ở nông thôn lừa mất thôi."
"Bên ngoài trường anh đúng là có một cô nàng goá phụ trẻ trung đấy, trông trắng trẻo nõn nà lắm, em mà sợ anh bị người ta lừa mất thì phải thường xuyên đến, nếu không, anh không dám đảm bảo đâu."
"Cô nàng goá phụ đó tên là gì?" Lí Tĩnh hỏi.
"Đinh Xuân Muội."
"Được đấy, trả lời không cần suy nghĩ, anh nhớ tên cô ta như vậy, chắc là rung rinh rồi chứ gì!" Lí Tĩnh giả vờ giận dỗi.
"Thế thì em kiểm tra anh xem." Hầu Quý Bình nắm lấy tay cô, hai người lại ôm lấy nhau.
Đúng lúc dopamine trong cơ thể lên cao một lần nữa, thì bỗng có tiếng gõ cửa, Hầu Quý Bình thẳng người dậy, hỏi một câu: "Ai thế?", không có người trả lời, tiếng gõ cửa vẫn rất mạnh.
Hầu Quý Bình đành đứng dậy, khoác áo vào, cuộn Lí Tĩnh vào trong chăn, đi ra vặn mở khoá cửa, vừa mở khoá, cánh cửa liền bị đẩy dập vào trong, đập vào Hầu Quý Bình khiến cậu lảo đảo, cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị đá một cú ngã nhào xuống đất.
"Mẹ kiếp, mày, một thằng sinh viên dạy học tình nguyện, đến cục công an tố cáo tao cái gì hả! Hôm nay ông mày cho mày tàn phê!" Ghế Đẩu Nhạc Quân từ bên ngoài nhảy vào, xông tới vừa đá túi bụi vào Hầu Quý Bình đang co người ôm đầu trên nền nhà, vừa lớn tiếng chửi bới.
Sự việc đột ngột xảy ra trước mắt khiến Lí Tĩnh khiếp sợ, không biết phải làm thế nào, cô trốn trên giường, hét to mau dừng lại.
Nhạc Quân quay đầu lại nhìn, nở nụ cười nham hiểm, chạy tới, giật bung chiếc chăn, cơ thể Lí Tĩnh lộ ra, hắn cười dâʍ đãиɠ: "Người ngon đấy, có cần hẹn anh chơi tí không?" Hắn quay đầu chỉ vào Hầu Quý Bình chửi, "Con mẹ mày, ôm đàn bà ngủ trong trường giữa ban ngày, ông mày thì bị giam khốn khổ trong đồn công an, mẹ kiếp, mày nói xem thế có được không hả?"
Ghế Đẩu Nhạc Quân chỉ cao khoảng một mét sáu lăm, Hầu Quý Bình cao đến mét tám, người to lớn, vạm vỡ, vừa nãy bất ngờ bị hắn đá lăn quay, lúc này đã bò dậy, thấy người yêu bị làm nhục, cơn thịnh nộ lập tức bùng lên, cậu lao tới, túm phắt lấy Nhạc Quân kéo ra ngoài cửa.
Mặc dù Nhạc Quân dày dạn kinh nghiệm đánh đấm, nhưng bất lực vì đối phương cao to hơn hắn quá nhiều, chỉ một lúc đã bị Hầu Quý Bình cho ăn mấy cú đấm rất mạnh.
Những người nông dân ở gần đó nghe thấy tiếng ồn liền xúm tới khuyên can, nhưng cũng chỉ khuyên bằng lời, không dám xông tới kéo hai thanh niên đang đánh nhau ra.
Bị Hầu Quý Bình đấm, Nhạc Quân không đủ sức đánh trả, ăn đòn nặng, lúc này, nhân lúc Hầu Quý Bình sơ ý, hắn đột ngột chạy tới chỗ bếp, cầm lấy một con dao thái rau trên mặt bếp, vung dao xông tới: "Mày đánh đi, con mẹ mày dám động đậy một tí xem!"
Nhìn con dao thái rau đang vung lên ngay trước mặt, lí trí Hầu Quý Bình tỉnh táo lại, cái loại không sợ chết này đánh nhau liều mạng vô cùng, không ai dám đảm bảo hắn không lia dao tới.
Hầu Quý Bình nghiên chặt răng, từ từ lui về phía sau đến bên cạnh mép giường, Nhạc Quân cũng tiến theo, dồn cậu ngồi vật ra giường, một tay cầm dao kề sát cổ cậu, trước tình thế như vậy, Hầu Quý Bình hoàn toàn không biết phải phản kháng thế nào. Tiếp đó, Nhạc Quân cười nhạt, rồi tát túi bụi vào cậu, miệng chửi: "Mày đánh nữa thử xem?"
Hầu Quý Bình bị tát đến đỏ cả mặt, những người bên cạnh thấy tình thế như vậy, không dám xông tới can.
Lí Tĩnh quấn chăn thu mình trong góc, khiếp sợ, toàn thân run lên bần bật, thút thít khóc.
"Nhìn cái bộ dạng dơ thận của mày xem giữa ban ngày ban mặt ôm đàn bà ngủ trong trường, lại còn dám đến cục công an tố cáo tao! Ông mày nói cho mày biết, ông mày ra rồi đấy, Ông Mĩ Hương bị ông chơi đấy, thì sao hả, mày làm gì được ông hả?"
Nghe những lời đó, Hầu Quý Bình lập tức ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn đối phương, cơn thịnh nộ bùng lên, cậu gầm lên: "Chém tao, mày dám chém tao, mày có giỏi thì chém chết tao thử xem! Thằng khốn nạn!"
Lí Tĩnh nhắm mắt lắc đầu hét lên thất thanh: "Đừng!"
"Ông cho mày chết!" Nhạc Quân giơ con dao lên, nhưng sau khi giơ lên, hắn không chém, mà lùi lại một bước, chỉ vào đối phương, "Mày được đấy, hôm nay ông tha cho mày, cút về trường đại học của mày đi, đừng để tao còn trông thấy mày! Tao nói cho mày biết, tao làm việc cho Tôn Hồng Vận, mày cẩn thận đấy!" Nhạc Quân vứt con dao xuống đất, nghênh ngang đi ra khỏi căn phòng ngủ.
Hầu Quý Bình đứng yên tại chỗ, đờ ra nhìn con dao trên mặt đất, mấy giây sau, cậu nhặt con dao, đuổi theo Nhạc Quân.
Nhạc Quân nghe thấy có tiếng động phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy một người cao to mặt đằng đằng sát khí đang cầm dao đuổi theo hắn, lập tức khiếp sợ, mặt trắng bệch, vội co cẳng chạy, nhưng Hầu Quý Bình vạm vỡ cao lớn, chỉ ba bước đã đuổi kịp, cậu túm lấy cổ áo hắn kéo lại, Nhạc Quân hét to cứu tôi với, Hầu Quý Bình giơ con dao lên, nghe thấy Lí Tĩnh hét to từ phía sau: "Đừng!"
Hầu Quý Bình do dự, con dao dừng lại giữa không trung, một lúc sau, cậu vứt con dao sang một bên, túm lấy đầu Nhạc Quân, đấm túi bụi, cuối cùng, mọi người can ngăn mới buông tay.
Nhạc Quân khập khiễng đứng lên, sau khi đã đi rất xa, hắn quay đầu lại đe doạ: "Mày cứ đợi đấy!"
Hầu Quý Bình làm ra bộ lại lao lên đuổi theo, Nhạc Quân vội tháo chạy.
Mọi người khuyên can và dìu Hầu Quý Bình về kí túc xá.
Sau khi đóng cửa vào, Lí Tĩnh nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cậu, không kìm được lại bật khóc.
Hầu Quý Bình xoa đầu cô, khẽ thì thầm: "Không sao, anh không sao."
Danh Sách Chương: