"Viện trưởng Ngô, mặc dù Nhạc Quân bị chúng cháu ép, nhưng những điều hắn khai ra tuyệt đối là sự thực, cháu xin được lập án điều tra vụ xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái."
"Chỉ căn cứ vào cái này hả?" Viện trưởng đưa điện thoại di động cho Giang Dương, mím môi. "Cháu biết đấy, tư liệu ghi âm không làm chứng cứ trực tiếp được, hơn nữa lại là chứng cứ các cháu lấy được bằng cách trái pháp luật."
Giang Dương cuống lên: "Mặc dù là chứng cứ lấy được bằng cách trái pháp luật, nhưng nếu những điều Nhạc Quân nói là sai sự thật, thì hắn không thể khai ra toàn bộ các chi tiết một cách tường tận như vậy."
Viện trưởng thở dài một tiếng: "Tiểu Giang này, nói thẳng ra, cá nhân chú tin vào tính chân thực của nội dung ghi âm này, nhưng pháp luật sẽ không tin. Nếu bây giờ cháu lại đi gặp Nhạc Quân, hắn có thừa nhận nội dung ghi âm không? Hắn nhất định sẽ nói nội dung ghi âm hoàn toàn là do bị các cháu dùng bạo lực uy hiếp ép buộc nên lúc đó hắn tự ý bịa ra."
Giang Dương nghiên chặt răng, mắt ánh lên sự bất lực và thất vọng.
Viện trưởng lại nói: "Cảnh sát Chu Vĩ, người bạn tên là Tuyết Trắng Bình Khang của cháu, đã bị bắt giữ, cục công an đã lập án điều tra cậu ấy, đơn xin bắt giữ hình sự đã gửi lên viện Kiểm sát thành phố, họ cũng đến cơ quan chúng ta tìm cháu, chú đã ngăn lại và sử dụng rất nhiều mối quan hệ trong thành phố để hủy bỏ việc điều tra đối với cháu, vì cháu và Ngô Ái Khả, việc này, dừng lại ở đây thôi nhé." Sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt ông.
"Làm sao có thể dừng lại ở đây được?" Giang Dương không nén được cảm xúc. "Rất nhiều bé gái đã bị xâm hại, một cô bé tự sát, thầy giáo Hầu Quý Bình bị mưu sát, vu khống, nhân chứng Đinh Xuân Muội mất tích, không rõ sống chết thế nào, nghi can Nhạc Quân bị dừng thẩm vấn, cảnh sát phụ trách chính là Chu Vĩ bị tạm giữ, một vụ án như vậy làm sao có thể dừng lại ở đây được!"
Viện trưởng Ngô bình tĩnh nhìn anh một lúc, vẫn kiên nhẫn khuyên anh: "Không được mang cảm xúc vào trong công việc."
Giang Dương hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Viện trưởng Ngô, trước đây chú đã ủng hộ cháu điều tra vụ án này."
"Trước đây chú ủng hộ, nhưng phải hiểu rõ tình thế hiện tại, đừng làm việc theo cảm tính. Theo lệ thường, ngoài những vụ án tham ô hủ lậu ra, những vụ án hình sự khác đều do cơ quan công an phụ trách điều tra, viện Kiểm sát sẽ không can dự vào giai đoạn điều tra. Cho dù chúng ta có lập án, thì ai đi điều tra? Cháu à, cháu có khả năng điều tra hình sự không? Chẳng vẫn phải cần công an đi điều tra. Trước đây là Chu Vĩ và cháu cùng điều tra, bây giờ Chu Vĩ không còn nữa, bên công an ai giúp cháu điều tra?"
Giang Dương cố gắng nói lí: "Kể cả là một mình cháu đi điều tra cũng không sợ, cháu nhất định sẽ tìm ra chứng cứ, vụ án này cháu nhất quyết không từ bỏ."
Viện trưởng ngồi trên ghế im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: "Về vụ việc nhiều bé gái bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ trong nội dung ghi âm, chú cũng vô cùng đau lòng, chú cũng rất muốn lập án điều tra, muốn điều tra ra sự thật, nhưng lúc này chú cũng không có cách nào cả. Vụ án này vô cùng phức tạp, Chu Vĩ đã vào tù rồi, nếu cháu lại tiếp tục điều tra, chưa biết chừng, cháu sẽ trở thành một Chu Vĩ tiếp theo."
"Chuyện đó là không thể, cháu không bốc đồng như Chu Vĩ, cháu coi trọng sự công bằng trong quy trình." Vẻ mặt Giang Dương rất bình thản.
Viện trưởng lắc đầu: "Chú tin rằng đây không phải lần đầu tiên Chu Vĩ thiếu bình tĩnh như vậy, trước đây hành động phá án bốc đồng của cậu ấy được trao bằng khen, trở thành giai thoại đẹp trong cơ quan, nhưng lần này cậu ấy đã vào tù. Tại sao cùng là bốc đồng mà kết quả thu được lại hoàn toàn khác nhau? Cháu làm thế nào đảm bảo được rằng cháu sẽ không trở thành một Chu Vĩ tiếp theo?"
"Mọi hành động của cháu đều nằm trong khuôn khổ pháp luật, cháu sẽ không làm bất cứ việc gì trái quy định."
"Thế Hầu Quý Bình có vi phạm pháp luật gì không?"
Giang Dương đột nhiên ngậm miệng lại.
"Chú tin rằng cháu là một kiểm sát viên tốt, chú chưa bao giờ nghi ngờ điều đó, chú cũng đánh giá rất tốt về cháu." Viện trưởng thở dài, chân thành nhìn anh. "Nhưng về việc này, chú thành tâm khuyên cháu nên dừng bước."
"Cháu sẽ không dừng lại," Giang Dương trả lời rất quả quyết. "Khi bắt đầu tiếp xúc với vụ án của Hầu Quý Bình, cháu rất do dự, nhưng sau khi biết nhiều sự thật hơn, cháu không thể dừng lại được. Viện trưởng Ngô, cháu chỉ xin viện Kiểm sát lập án, toàn bộ việc điều tra, cháu sẽ cố gắng hết khả năng của mình để hoàn thành."
"Không được." Câu trả lời của viện trưởng Ngô cũng rất quả quyết.
Hai người cứ nhìn nhau như thế, im lặng rất lâu, sắc mặt viện trưởng Ngô dần trở nên lạnh lùng, mắt ánh lên sự thất vọng, ông mím môi, nhìn Giang Dương: "Ngô Ái Khả đang chuẩn bị thi công chức nhà nước, chú nghĩ cháu... đừng làm phiền nó nữa, để nó tập trung ôn thi."
Cơ mặt Giang Dương co giật, một lúc sau, anh gật đầu rồi quay người đi ra khỏi văn phòng.
Danh Sách Chương: