"Lần này, Chu Vĩ gặp phiền lớn đấy." Trần Minh Chương cau mày nhìn Giang Dương.
Giang Dương lo lắng hỏi: "Rốt cuộc cục công an thành phố căn cứ vào cái gì để tạm giữ hình sự anh Tuyết?"
Trần Minh Chương mím môi, liếc nhìn anh: "Việc này, cậu cũng có mặt tại hiện trường, anh ấy chĩa súng vào Nhạc Quân, hơn nữa cuối cùng đã nổ súng."
Mặt Giang Dương đột ngột biến sắc.
Trần Minh Chương tiếp tục nói: "Sau khi anh ấy bị phòng Giám sát dẫn đi, họ phát hiện thấy trong nội dung đăng kí trang bị cảnh sát của anh ấy thiếu mất hai viên đạn. Phòng Giám sát hỏi anh ấy đạn đi đâu mất rồi, anh ấy bảo khi nhìn thấy Nhạc Quân bị khống chế bắt cóc, trong tình huống cấp bách, đã bẳn chỉ thiên hai phát, sau khi sự việc xảy ra, còn chưa kịp viết báo cáo về việc bắn súng, thì đã bị đưa đi. Ngay sau đó, phòng Giám sát thẩm vấn Nhạc Quân, nhưng hắn không nói như vậy.
"Nhạc Quân nói tối hôm đó khi cậu và Chu Vĩ đến gặp hắn, hắn thấy Chu Vĩ đã uống say, vẻ rất dữ dằn, định bắt hắn đi, nói rằng lúc chiều hắn đã làm cho Chu Vĩ mất hết thể diện trước cơ quan, định dạy cho hắn một bài học. Nhạc Quân sợ quá định chạy trốn, Chu Vĩ liền bắn chỉ thiên một phát cảnh cáo hắn. Hẳn đành dừng lại, Chu Vĩ không những nện hắn, mà còn rút súng chĩa vào bộ hạ hắn, bắt hắn phải làm chứng Tôn Hồng Vận là xã hội đen, nếu không sẽ gϊếŧ hắn luôn với lí do là hắn đã tấn công kiểm sát viên là cậu, để bảo vệ cậu nên Chu Vĩ đã nổ súng gϊếŧ hắn. Nhạc Quân nói hắn chỉ làm thuê cho tập đoàn Ca Ân, biết Hồ Nhất Lãng, hoàn toàn không biết Tôn Hồng Vận, Chu Vĩ không tin, bẳn một phát xuyên qua đũng quần hắn, khiến hắn sợ đến mức đái cả ra quần, hắn không còn cách nào khác, đành phải bịa ra chuyện Hồ Nhất Lãng phạm tội, các cậu mới thôi, tiếp đó lại đưa hắn về cục Công an. Phòng Giám sát đã kiểm tra súng của Chu Vĩ, đúng là có nướƈ ŧıểυ của Nhạc Quân dính trên súng, cũng đã đến cái quán mà các cậu ăn cơm, chủ quán thừa nhận hôm đó Chu Vĩ uống rất nhiều bia, cho nên khẳng định Chu Vĩ với cương vị là cảnh sát, uống rượu say nổ súng uy hiếp người dân, sử dụng bạo lực để thi hành luật pháp."
Giang Dương cuống lên nói: "Nhạc Quân nói dối! Tại sao phòng Giám sát lại không đến điều tra tôi, hôm đó tôi không rời khỏi Chu Vĩ một bước, tại sao không đến gặp tôi để hỏi chuyện?"
Trần Minh Chương thở dài đáp: "Sau khi phòng Giám sát đối chiếu xác thực những gì Nhạc Quân khai ra với Chu Vĩ, Chu Vĩ nói tất cả đều là anh ấy làm, anh ấy đã uy hiếp ép kiểm sát viên là cậu cùng anh ấy đi điều tra, anh ấy đã uống say, cậu bị anh ấy dùng bạo lực ép buộc, không thể không đi, không liên quan đến cậu. Hơn nữa, tôi nghe nói họ đã đến gặp viện trưởng Ngô bên các cậu, viện trưởng Ngô đỡ cho cậu, cho nên, họ mới không đến gặp cậu."
Giang Dương cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức tỏ thái độ: "Không được, tôi phải đi gặp phòng Giám sát, tôi phải nói rõ tình hình, tuyệt đối không như Nhạc Quân nói."
"Vô ích thôi." Trần Minh Chương lắc đầu. "Tôi hỏi cậu, có phải là Chu Vĩ chĩa súng vào đũng quần Nhạc Quân, cuối cùng còn nổ súng không?"
"Đúng, nhưng..."
"Cậu đừng có tự đi chuốc phiền vào mình nữa. Hai viên đạn đều tìm thấy rồi, đã phân tích đường đạn, trên súng có nướƈ ŧıểυ của Nhạc Quân, mấy cái này không sai được, đấy là sự thực, đúng không?"
"Nhưng..."
"Sự thực là sự thực, cho dù các cậu có bao nhiêu lí do lay động lòng người, Chu Vĩ đã chĩa súng vào đũng quần Nhạc Quân, đồng thời đã nổ súng, đây chính là sự thực. Tính chất sự việc này vô cùng nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc sử dụng nhục hình ép cung, cậu là kiểm sát viên, cậu hiểu rất rõ. Cảnh sát sử dụng súng uy hiếp dân thường không có một tấc sắt trong tay, cuối cùng còn nổ súng, sự việc này nếu làm lớn chuyện có thể coi là gϊếŧ người không thành. Hơn nữa, Lí Kiến Quốc tố giác Chu Vĩ công khai nhục mạ hắn trong cơ quan, chửi hắn là ô dù bảo vệ của xã hội đen, gây tổn hại nghiêm trọng đối với danh dự cá nhân hắn. Tôn Hồng Vận tố giác hôm đó Chu Vĩ bắt giữ trái pháp luật đại biểu hội đồng Nhân dân là anh ta, mà không có bất cứ chứng cứ sự thực nào, gây ra ảnh hưởng rất xấu đối với danh tiếng của cá nhân anh ta và việc kinh doanh của doanh nghiệp. Phó cục trưởng nói Chu Vĩ tự ý lừa lấy chữ kí, làm giả lệnh bắt giữ. Những việc này đều là sự thực, ôi..."
Giang Dương nghe mà toàn thân nổi da gà, nếu những lời buộc tội này đều thành sự thật, e là Chu Vĩ sẽ bị xử tội nặng! Anh không kìm được, thốt lên: "Không được, tôi buộc phải nói rõ tình hình, tôi không thể để Chu Vĩ ngồi tù oan như thế được, còn tội phạm thực sự lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
Trần Minh Chương nói: "Lúc này cậu tuyệt đổi không được đứng ra, tuyệt đối!"
"Tại sao?" Mắt Giang Dương vằn lên những tia máu.
"Cậu không được phụ lòng tin của Chu Vĩ, anh ấy nói cậu đã bị anh ấy ép buộc, anh ấy đã một mình gánh toàn bộ trách nhiệm, viện trưởng Ngô bên cậu chắc hẳn cũng đã phải tác động rất nhiều mới có thể đỡ được cho cậu. Bởi vì họ đều biết, cậu còn trẻ. Bây giờ, cậu không được làm bất cứ việc gì."
"Nhưng phạm vi của vụ án này rất lớn, không chỉ một bé gái bị hại đâu, nhiều hơn rất nhiều!"
Trần Minh Chương thở dài nói: "Tôi biết, Chu Vĩ bảo tôi nói với cậu, vụ án này, dừng lại ở đây thôi."
Toàn thân Giang Dương như bị rút rỗng, anh đổ phịch ra ghế.
Danh Sách Chương: