Lão Tam mở máy tính luôn thích mở hết những trình duyệt, cho nên khi màn hình bắt đầu sáng, lập tức máy đã có trình duyệt web, QQ, Thunder, Maxthon… tự động bật. Thứ đầu tiên khiến tôi chú ý là avatar không ngừng chớp sáng bên QQ, nhưng tôi lại lờ đi, ngược lại bấm vào trình duyệt. Bởi vì lão Tam cài đặt chế độ mở ra trang web cuối cùng truy cập, nên tôi có thể thấy vài tiêu đề web.
Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị đi vào, cửa lại bỗng nhiên mở ra. Chúng tôi quay đầu nhìn lại, người tới là lầu trưởng ở tầng này.
“Trác Viễn, Ninh Phàm Kỳ, dưới lầu có bưu kiện cho hai cậu, đi nhanh đi!” Nói rồi, hắn lại gõ cửa phòng kế bên.
Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, Ninh Phàm Kỳ bảo: “Đi xuống đi, lát sau xem tiếp thì được.”
“Ừ.” Tôi gật đầu, tắt máy tính – miễn cho lão Tứ với lão Đại trở về lại nghĩ là nó tự mở thì hù chết.
Đương nhiên là phải xem rồi, bởi vì… mấy tiêu đề trang web ấy, có một cái để lại ấn tượng rất rõ.
Tiêu đề rất dài, còn có hai chữ đặc biệt chướng mắt, hai chữ đó chính là…
Báo tang.
Bưu kiện có hai cái, một cái là thư mời khai mạc triển lãnh tranh của mẹ, thêm một hộp bánh trung thu, các khác là thiệp mời đính hôn tháng 11 của cha với thêm một hộp bánh trung thu nữa. Mẹ còn yêu cha không? Yêu, thế nhưng mẹ cũng là người đệ đơn ly hôn. Cha có yêu mẹ sao? Yêu, nhưng ông cũng là người đồng ý ly hôn, cũng chuẩn bị cùng người phụ nữ khác đính hôn. Bọn họ yêu tôi sao? …Có lẽ vậy. Nhưng tình yêu của bọn họ, tôi lại không hiểu được.
Bưu kiện của Ninh Phàm Kỳ là một bản sao chứng minh nhập học. Mẹ kế gã gửi đến. Có điều vì sao thì tôi không rõ lắm. Vấn đề gia đình người khác vẫn để người khác nghĩ đi.
Vào ban đêm, tôi có một giấc mơ. Trong mơ xuất hiện rất nhiều hình ảnh, đều là cảnh tượng hằng ngày trong quá khứ khi sáu người trong phòng chúng tôi cùng nhau chơi đùa. Trong đó nhiều nhất là hình ảnh sáu người chúng tôi đi du lịch nghỉ hè. Chụp ảnh, ăn cơm, nói chuyện phiếm có đủ. Từng hình ảnh trong đó, tôi dường như đã trải nghiệm qua hết thảy.
Người ta bảo đôi khi chúng ta biết rõ mình đang nằm mơ, và tôi trước khi tỉnh lại, tôi cũng hiểu được tất cả là giả dối, tất cả đều là giấc chiêm bao thôi. Mà khi giấc mơ đến điểm cuối, là khi chúng tôi đang trên xe lửa tiến vào trong lòng núi non.
Trong mơ, sáu người chúng tôi dù mỏi mệt, nhưng lại rất khoái chí, vẫn nói mãi cảm giác mọi chuyện sau nhiều ngày du lịch, sau lại nói tới chuyện nên về nhà hay tiếp tục ở lại. Phong cảnh núi rất đẹp, nhưng nếu ngồi trong xe lửa, mà xe lại đang băng băng trên đường ray lúc la lúc lắc giữa không trung cao cao, tâm trạng thưởng thức phong cảnh bao nhiêu cũng không có, Nhưng mà, tuổi trẻ ấy mà, vẫn luôn là nghé con không sợ cọp, nên chúng tôi vẫn cứ có tâm lý tìm kích thích, cứ hay thò đầu ra cửa sổ nhìn, ngó ra ngó vô.
Nhớ lại lúc gián đoạn do tiến vào đường hầm, cảnh trong mơ rốt cuộc cũng hơi có chút thay đổi, hoặc có lẽ, vì giấc mơ sắp hết, khiến cảnh tượng có hơi vặn vẹo, vả lại trong mơ, tôi cũng biết mình đang nằm mơ thôi.
Đoạn trước xe lửa đã vào đường hầm, trong xe cũng vì vậy tối đi một chút. Lúc tất cả đã tối sầm đi, sáu người vốn ồn ào trong nháy mắt đều im lặng lại.
Đôi khi, cho dù chúng ta biết rõ bản thân trong mơ, nhưng lại không cách nào điều khiển được bản thân trong mơ, chỉ có thể đứng xem bên ngoài. Thế nhưng không khi áp lực này quá mức quỷ dị rồi, khiến tôi không nhịn được muốn mở miệng. Nhưng tôi cố gắng thế nào đi nữa, kết quả đều thế.
“Này!” Trong bóng tối, có ai lên tiếng. Tôi bỗng nhiên không đoán được là ai.
Không ai đáp lại.
“Các cậu nói xem… kế tiếp sẽ là ai?” Lần này tôi nghe rõ ràng… không ngờ là giọng lão Tam!
Ngay sau đó là vài giọng phì cười trầm trầm quái dị. Tôi dám chắc những âm thanh này không phải chỉ một người phát ra. Nhưng nếu muốn tôi phân biệt, tôi hiện tại cũng không cách nào làm rõ.
Tôi hoảng sợ mà thấy cảnh trong mơ biến ảo.
Cứ hệt như giọng cười của một đám quái vật chuyên hãm hại dân gian mà khoác lên chiếc áo học trò cấu kết với nhau làm việc xấu vậy. Đầy sự hí hửng đùa giỡn.
“Kế tiếp là ai cũng đâu quan trọng, dù sao…” Lúc này giọng thuộc về lão Tứ, Lý Thành!
“Không ai có thể thoát khỏi… Ha ha…” Không thể tin nổi nhất là, giọng này hóa ra là của tôi!
“Đúng, không ai có thể thoát khỏi…” Ninh Phàm Kỳ đồng ý.
Xe lửa dần dần ra khỏi đường hầm, ánh sáng trắng chói mắt khiến người khó mở mắt, thể nhưng, ánh sáng trong đôi mắt đen sâu thẳm của bọn họ cũng từ từ lùi đi, từ từ gần kề…