Trong quá trình kể lại, tôi với Ninh Phàm Kỳ bổ sung nhau, luân phiên kể.
Cũng nhờ lần này nói ra rõ ràng, tôi mới biết câu chuyện theo góc độ chứng kiến của tôi có chút chênh lệch, dù không lớn lắm. Nhưng quan trọng nhất, cùng gã giống nhau, cùng quỷ dị, cùng kinh khủng.
Tuy nhiên, không lâu sau từ lúc vừa bắt đầu kể, có một việc khiến tôi rất để ý. Chuyện đó là sau khi tôi cẩn thận miêu tả hết hình ảnh trong gương đêm đó, Ninh Phàm Kỳ lại chỉ nói một câu “Tôi cũng thấy như Trác Viễn” liền cho qua. Vốn cho rằng gã như mọi người kinh sợ vì hình ảnh trong gương và trạng thái thi thể giống nhau, nên tạm thời không nghĩ kỹ càng, chưa bổ sung – thực tế thì căn cứ vào biểu hiện vừa rồi của gã, rõ ràng đã sớm nhận ra. Không nghĩ rằng, sau khi gã nói xong câu ấy lại chuyển chủ đề sang việc hôm ấy Đông Ngôn Huy chết.
Tôi không biết vì sao gã không nói rõ tử trạng hai chúng tôi, không, có lẽ chỉ có tôi, trong kính, là vì không nhìn thấy, hay thật sự không muốn nói? Tôi không cho rằng việc không nhìn thấy bản thân có nghĩa mọi chuyện sẽ không sao cả. Trái lại, tôi lại nghĩ đó chẳng qua quyết định bởi thân phận là người ngoài cuộc đứng xem mà thôi. Nói như thế, nghĩa là dù Ninh Phàm Kỳ không thấy bản thân gã, cũng có thể thấy được tôi.
Chờ chúng tôi kể lại hết, mẹ đã khóc ngã vào trong ngực cha rồi. Mà cảnh sát Triệu chỉ chăm chăm hút thuốc, không nói một lời. Tôi nhìn trong gạt tàn đã chứa một bụm thuốc, lại có cảm giác rất muốn cười. Nước mắt sao? Có vẻ là không chảy được.
“Cảnh sát Triệu, Lý Thành đâu rồi? Cậu ta đang ở đâu?” Lúc này, tôi chợt giật mình nhớ tới lão Tứ. Hắn hẳn không xảy ra việc gì chứ!
“Cậu ta… chúng tôi cũng đã kiếm tìm, nhưng lại không tìm được. Hỏi qua những người ở gần phòng ký túc các cậu, đều nói là ngày cậu gặp tai nạn thì mất tích.” Triệu Thần Khởi vừa nói vừa đem nửa điếu thuốc còn thừa dúi vào gạt tàn, lại lấy ra một điều khác. Hai ngón tay kẹp lấy, không châm.
Mất tích?! Lý Thành đi đâu chứ?
Tôi kinh ngạc mà nghi ngờ nhìn Triệu Thần Khởi, hòng tìm ra một điểm sơ hở. Bởi vì, trong suy nghĩ của tôi, Lý Thành từng được cho là có khả năng thành người thứ ba nhất, giờ Trần Hải đã chết bất ngờ, hắn còn an toàn không gặp chuyện thật khó có thể. Huống chi, Trần Hải nói “Thằng này đã sớm bị quỷ nhập”…, lời này khiến tôi sởn cả gai ốc, không tin cũng khó.
Đáng tiếc, mặc kệ tôi săm soi thế nào, cũng không tìm ra dấu vết Triệu Thần Khởi nói dối. Ngược lại lần này quan sát, tôi mới phát hiện một vấn đề nên sớm phát hiện mới phải. Đó chính là, Triệu Thần Khởi hình như trở nên…tiều tụy rồi. Triệu Thần Khởi vốn nhìn đã không trẻ, tính chất nghề nghiệp càng làm ông ta có vẻ chưa già đã yếu. Có chút tóc bạc, nếp nhăn sâu như dao cắt, môi sậm màu theo thói quen quặp xuống, đều nói rõ sự thật. Điểm duy nhất khiến người ta cảm thấy ông ta còn trẻ, còn chút sức sống, chỉ sợ là cặp mắt kia. Chỉ tiếc trong đó ngẫu nhiên sẽ hiện lên ảm đạm và bất đắc dĩ, khiến cho khí thế dồi dào của ông ta cứ thế mà sụp đổ đi nhiều.
Thấy vậy, tôi không khỏi có chút hả hê cười thầm. Cứ như thể, trong trò chơi đánh cuộc mạng sống này, cũng không chỉ có chúng tôi bị cuốn vào cả người gian nan chịu không nổi, liên tục bị công kích nặng nề.
Thế rồi, tôi lập tức lại cảm thấy bi ai một hồi. Bởi vì cảm giác thỏa mãn nhỏ nhặt này, thông thường chỉ xuất hiện giữa hai người có cùng khả năng gặp phải bất đắc dĩ như nhau.
Sự im lặng lan tràn giữa mọi người. Tất cả như đắm chìm trong suy nghĩ chính bản thân. Có lẽ, tất cả đều có suy đoán giống tôi.
Thật lâu sau, Triệu Thần Khởi cuối cùng lên tiếng. Ông ta hít một hơi sâu, sau đó lại như nghĩ đến điều gì, lộ ra nhụt chí có chút hơi hướm buồn rầu, nói nhẹ: “Ông Trác, bà Trác, tôi có chút lời muốn nói với hai người, mời cả hai cùng ra một chút được không?” Nói rồi, dẫn đầu ra cửa.
Cha mẹ hai người hơi ngạc nhiên một lát, liền gật đầu theo ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, cửa bên cạnh lại mở ra.
Ánh đèn ảm đạm lúc này càng thêm nhợt nhạt. Thì ra, cuối cùng ở lại đây, vẫn là hai chúng tôi.
Tôi không biết tường cách âm ở đây không tốt cho lắm, dù sao tôi hoàn toàn không thể nghe được rõ ràng từng câu ba người nói cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào la không rõ nghĩa vang lên.
Trước khi bọn họ quay về, tôi ngẩng đầu nhìn sang Ninh Phàm Kỳ ngồi một bên không nói gì, lại cúi đầu nhìn chăm chăm cánh tay phải đang treo ngang của mình, nhẹ giọng gọi:
“Ninh Phàm Kỳ.” Dường như, tôi có chút sợ đối mặt với gã lúc này.
“Ừ?” Gã cứ như không màng tới mà trả lời. Tôi nghe chỉ cảm thấy lòng hoảng hốt. Biết rõ ràng Ninh Phàm Kỳ thuộc phái hành động, trước kia có những tình huống tôi không có mặt gã làm ra hành động kinh người hẳn không thể ít hơn tôi được. Vì thế, gã suy nghĩ không rõ ràng thế này khiến tôi thật sự đề phòng. Tôi thậm chí muốn bắt lấy cổ gã lay lắc hỏi gã đang có ý gì. Nhưng rất nhanh, tôi đè lại sự xao động này. Tôi, không thể sụp đổ bây giờ.
“Cậu đang nghĩ gì?” Những lời này tôi luôn muốn hỏi gã. Nhưng chẳng biết vì sao, lần nào cũng thế, tôi sẽ cứ luôn một mình suy đoán, mà chẳng thể hỏi ra. Cứ như, trong bóng tối luôn có một sức mạnh nào đấy ngăn cản tôi có thể hiểu gã. Có lẽ, trong bóng tối luôn có một sức mạnh khiến người và người không dám giãi bày với nhau, để chỉ còn lại ngăn cách.
“…Không có gì.” Thật lâu, Ninh Phàm Kỳ mới trả lời tôi một câu này.
Lúc này, phòng kế bên lại vang lên một lần la hét.
Im lặng bên này và ồn ào bên nọ, đều khiến tôi cảm nhận được áp lực và giận dữ. Mà câu trả lời của Ninh Phàm Kỳ lại càng khiến tôi điên tiết. Chỉ là, tôi không biết mình giận vì điều chi nữa.
Là ghét gã tỉnh táo, hay oán hận bản thân mình yếu đuối, hay không cam lòng vì cái chết đã chọn mình? Hẳn là nhiều cảm xúc đan xen nhỉ.
“Ninh Phàm Kỳ.” Tôi lại gọi.
“Ừ?” Gã bình tĩnh đáp lại.
“Lúc tôi chết nhìn như thế nào?” Vừa mới hỏi dứt, thân người bên cạnh rõ ràng cứng đờ, tôi vì bắt được mà lại vui thầm, trong lời nói còn chưa nhận ra ý cười. Không biết gã có nhìn kỹ không nữa. Tôi liếc gã, lại hỏi, “Cậu đêm đó hẳn nhìn thấy phải không. Tôi đêm đó không thấy được mình, vậy còn cậu? Có thấy bản thân mình sao?”
Câu hỏi vừa dứt, mặt nạ thong dong của Ninh Phàm Kỳ rốt cuộc xuất hiện vết rách.
Thật ra, tôi cũng không hẳn muốn biết hình dạng tôi lúc chết – tôi còn muốn không ai biết đến nữa kìa. Huống chi, dù cho đã biết, tôi cũng không có cách nào từ thi thể biết được tôi sẽ chết thế nào, không cần nói đến khả năng tránh nó. Tựa như Đông Ngôn Huy và Trần Hải, khi chết và thi thể sau khi chết hoàn toàn khác nhau, mà hình ảnh ở gương lại thể hiện cái thứ hai.
“Có thấy.” Ninh Phàm Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn tôi, hai mắt đen bóng trong ánh đèn trắng ảm đạm lại sáng rực lạ kỳ. Tôi thoáng nôn nóng, trong lòng muốn gã nói ngay lại sợ gã nói thì mình chịu không được.
Cuối cùng, ngay lúc này sự hiếu kỳ chiến thắng sợ hãi, tôi nuốt nước bọt, nhẹ giọng hỏi: “Cậu nói thấy, là thấy ai?”
“Cậu và tôi.” Gã vẫn cứ bình tĩnh nhìn tôi, “Cậu muốn nghe ai?” Câu hỏi này, không biết có phải tôi cảm giác sai, tôi cảm thấy trong đó như chứa đựng chút trào phúng, chỉ là không biết gã trào phúng tôi hay chính gã. Có lẽ, thật ra Ninh Phàm Kỳ cùng tôi như nhau, cũng dằn lòng, lòng cũng nguội lạnh rồi. Vừa rồi, không phải tôi cũng có suy nghĩ chết một mình không bằng chết cả thảy sao? Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lặng đi.26. Lòng kiên cường trong sự nhu nhược
Sau đó, tôi và Ninh Phàm Kỳ bắt đầu kể lại mọi chuyện, từ buổi tối chơi trò gọi hồn đến những gì chứng kiến ban nãy, kể cả việc tôi nhiều lần ngửi thấy thứ mùi khác lạ, hay hình ảnh trong gương, lúc phát hiện thi thể Đông Ngôn Huy, hai chúng tôi phát hiện tình trạng quái dị của Lý Thành sau khi “mộng du”, theo dõi cả thảy quá trình hắn “mộng du”, di thư của Đông Ngôn Huy, cùng với sự “trùng hợp” khi nhìn thấy hai thi thể.
Trong quá trình kể lại, tôi với Ninh Phàm Kỳ bổ sung nhau, luân phiên kể.
Cũng nhờ lần này nói ra rõ ràng, tôi mới biết câu chuyện theo góc độ chứng kiến của tôi có chút chênh lệch, dù không lớn lắm. Nhưng quan trọng nhất, cùng gã giống nhau, cùng quỷ dị, cùng kinh khủng.
Tuy nhiên, không lâu sau từ lúc vừa bắt đầu kể, có một việc khiến tôi rất để ý. Chuyện đó là sau khi tôi cẩn thận miêu tả hết hình ảnh trong gương đêm đó, Ninh Phàm Kỳ lại chỉ nói một câu “Tôi cũng thấy như Trác Viễn” liền cho qua. Vốn cho rằng gã như mọi người kinh sợ vì hình ảnh trong gương và trạng thái thi thể giống nhau, nên tạm thời không nghĩ kỹ càng, chưa bổ sung – thực tế thì căn cứ vào biểu hiện vừa rồi của gã, rõ ràng đã sớm nhận ra. Không nghĩ rằng, sau khi gã nói xong câu ấy lại chuyển chủ đề sang việc hôm ấy Đông Ngôn Huy chết.
Tôi không biết vì sao gã không nói rõ tử trạng hai chúng tôi, không, có lẽ chỉ có tôi, trong kính, là vì không nhìn thấy, hay thật sự không muốn nói? Tôi không cho rằng việc không nhìn thấy bản thân có nghĩa mọi chuyện sẽ không sao cả. Trái lại, tôi lại nghĩ đó chẳng qua quyết định bởi thân phận là người ngoài cuộc đứng xem mà thôi. Nói như thế, nghĩa là dù Ninh Phàm Kỳ không thấy bản thân gã, cũng có thể thấy được tôi.
Chờ chúng tôi kể lại hết, mẹ đã khóc ngã vào trong ngực cha rồi. Mà cảnh sát Triệu chỉ chăm chăm hút thuốc, không nói một lời. Tôi nhìn trong gạt tàn đã chứa một bụm thuốc, lại có cảm giác rất muốn cười. Nước mắt sao? Có vẻ là không chảy được.
“Cảnh sát Triệu, Lý Thành đâu rồi? Cậu ta đang ở đâu?” Lúc này, tôi chợt giật mình nhớ tới lão Tứ. Hắn hẳn không xảy ra việc gì chứ!
“Cậu ta… chúng tôi cũng đã kiếm tìm, nhưng lại không tìm được. Hỏi qua những người ở gần phòng ký túc các cậu, đều nói là ngày cậu gặp tai nạn thì mất tích.” Triệu Thần Khởi vừa nói vừa đem nửa điếu thuốc còn thừa dúi vào gạt tàn, lại lấy ra một điều khác. Hai ngón tay kẹp lấy, không châm.
Mất tích?! Lý Thành đi đâu chứ?
Tôi kinh ngạc mà nghi ngờ nhìn Triệu Thần Khởi, hòng tìm ra một điểm sơ hở. Bởi vì, trong suy nghĩ của tôi, Lý Thành từng được cho là có khả năng thành người thứ ba nhất, giờ Trần Hải đã chết bất ngờ, hắn còn an toàn không gặp chuyện thật khó có thể. Huống chi, Trần Hải nói “Thằng này đã sớm bị quỷ nhập”…, lời này khiến tôi sởn cả gai ốc, không tin cũng khó.
Đáng tiếc, mặc kệ tôi săm soi thế nào, cũng không tìm ra dấu vết Triệu Thần Khởi nói dối. Ngược lại lần này quan sát, tôi mới phát hiện một vấn đề nên sớm phát hiện mới phải. Đó chính là, Triệu Thần Khởi hình như trở nên…tiều tụy rồi. Triệu Thần Khởi vốn nhìn đã không trẻ, tính chất nghề nghiệp càng làm ông ta có vẻ chưa già đã yếu. Có chút tóc bạc, nếp nhăn sâu như dao cắt, môi sậm màu theo thói quen quặp xuống, đều nói rõ sự thật. Điểm duy nhất khiến người ta cảm thấy ông ta còn trẻ, còn chút sức sống, chỉ sợ là cặp mắt kia. Chỉ tiếc trong đó ngẫu nhiên sẽ hiện lên ảm đạm và bất đắc dĩ, khiến cho khí thế dồi dào của ông ta cứ thế mà sụp đổ đi nhiều.
Thấy vậy, tôi không khỏi có chút hả hê cười thầm. Cứ như thể, trong trò chơi đánh cuộc mạng sống này, cũng không chỉ có chúng tôi bị cuốn vào cả người gian nan chịu không nổi, liên tục bị công kích nặng nề.
Thế rồi, tôi lập tức lại cảm thấy bi ai một hồi. Bởi vì cảm giác thỏa mãn nhỏ nhặt này, thông thường chỉ xuất hiện giữa hai người có cùng khả năng gặp phải bất đắc dĩ như nhau.
Sự im lặng lan tràn giữa mọi người. Tất cả như đắm chìm trong suy nghĩ chính bản thân. Có lẽ, tất cả đều có suy đoán giống tôi.
Thật lâu sau, Triệu Thần Khởi cuối cùng lên tiếng. Ông ta hít một hơi sâu, sau đó lại như nghĩ đến điều gì, lộ ra nhụt chí có chút hơi hướm buồn rầu, nói nhẹ: “Ông Trác, bà Trác, tôi có chút lời muốn nói với hai người, mời cả hai cùng ra một chút được không?” Nói rồi, dẫn đầu ra cửa.
Cha mẹ hai người hơi ngạc nhiên một lát, liền gật đầu theo ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, cửa bên cạnh lại mở ra.
Ánh đèn ảm đạm lúc này càng thêm nhợt nhạt. Thì ra, cuối cùng ở lại đây, vẫn là hai chúng tôi.
Tôi không biết tường cách âm ở đây không tốt cho lắm, dù sao tôi hoàn toàn không thể nghe được rõ ràng từng câu ba người nói cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào la không rõ nghĩa vang lên.
Trước khi bọn họ quay về, tôi ngẩng đầu nhìn sang Ninh Phàm Kỳ ngồi một bên không nói gì, lại cúi đầu nhìn chăm chăm cánh tay phải đang treo ngang của mình, nhẹ giọng gọi:
“Ninh Phàm Kỳ.” Dường như, tôi có chút sợ đối mặt với gã lúc này.
“Ừ?” Gã cứ như không màng tới mà trả lời. Tôi nghe chỉ cảm thấy lòng hoảng hốt. Biết rõ ràng Ninh Phàm Kỳ thuộc phái hành động, trước kia có những tình huống tôi không có mặt gã làm ra hành động kinh người hẳn không thể ít hơn tôi được. Vì thế, gã suy nghĩ không rõ ràng thế này khiến tôi thật sự đề phòng. Tôi thậm chí muốn bắt lấy cổ gã lay lắc hỏi gã đang có ý gì. Nhưng rất nhanh, tôi đè lại sự xao động này. Tôi, không thể sụp đổ bây giờ.
“Cậu đang nghĩ gì?” Những lời này tôi luôn muốn hỏi gã. Nhưng chẳng biết vì sao, lần nào cũng thế, tôi sẽ cứ luôn một mình suy đoán, mà chẳng thể hỏi ra. Cứ như, trong bóng tối luôn có một sức mạnh nào đấy ngăn cản tôi có thể hiểu gã. Có lẽ, trong bóng tối luôn có một sức mạnh khiến người và người không dám giãi bày với nhau, để chỉ còn lại ngăn cách.
“…Không có gì.” Thật lâu, Ninh Phàm Kỳ mới trả lời tôi một câu này.
Lúc này, phòng kế bên lại vang lên một lần la hét.
Im lặng bên này và ồn ào bên nọ, đều khiến tôi cảm nhận được áp lực và giận dữ. Mà câu trả lời của Ninh Phàm Kỳ lại càng khiến tôi điên tiết. Chỉ là, tôi không biết mình giận vì điều chi nữa.
Là ghét gã tỉnh táo, hay oán hận bản thân mình yếu đuối, hay không cam lòng vì cái chết đã chọn mình? Hẳn là nhiều cảm xúc đan xen nhỉ.
“Ninh Phàm Kỳ.” Tôi lại gọi.
“Ừ?” Gã bình tĩnh đáp lại.
“Lúc tôi chết nhìn như thế nào?” Vừa mới hỏi dứt, thân người bên cạnh rõ ràng cứng đờ, tôi vì bắt được mà lại vui thầm, trong lời nói còn chưa nhận ra ý cười. Không biết gã có nhìn kỹ không nữa. Tôi liếc gã, lại hỏi, “Cậu đêm đó hẳn nhìn thấy phải không. Tôi đêm đó không thấy được mình, vậy còn cậu? Có thấy bản thân mình sao?”
Câu hỏi vừa dứt, mặt nạ thong dong của Ninh Phàm Kỳ rốt cuộc xuất hiện vết rách.
Thật ra, tôi cũng không hẳn muốn biết hình dạng tôi lúc chết – tôi còn muốn không ai biết đến nữa kìa. Huống chi, dù cho đã biết, tôi cũng không có cách nào từ thi thể biết được tôi sẽ chết thế nào, không cần nói đến khả năng tránh nó. Tựa như Đông Ngôn Huy và Trần Hải, khi chết và thi thể sau khi chết hoàn toàn khác nhau, mà hình ảnh ở gương lại thể hiện cái thứ hai.
“Có thấy.” Ninh Phàm Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn tôi, hai mắt đen bóng trong ánh đèn trắng ảm đạm lại sáng rực lạ kỳ. Tôi thoáng nôn nóng, trong lòng muốn gã nói ngay lại sợ gã nói thì mình chịu không được.
Cuối cùng, ngay lúc này sự hiếu kỳ chiến thắng sợ hãi, tôi nuốt nước bọt, nhẹ giọng hỏi: “Cậu nói thấy, là thấy ai?”
“Cậu và tôi.” Gã vẫn cứ bình tĩnh nhìn tôi, “Cậu muốn nghe ai?” Câu hỏi này, không biết có phải tôi cảm giác sai, tôi cảm thấy trong đó như chứa đựng chút trào phúng, chỉ là không biết gã trào phúng tôi hay chính gã. Có lẽ, thật ra Ninh Phàm Kỳ cùng tôi như nhau, cũng dằn lòng, lòng cũng nguội lạnh rồi. Vừa rồi, không phải tôi cũng có suy nghĩ chết một mình không bằng chết cả thảy sao? Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lặng đi.