• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nói xong, không chỉ bọn họ kinh ngạc, tôi còn kinh ngạc đến nửa ngày.

“Sau cậu biết?” Triệu Thần Khởi hỏi với giọng điệu quái đản. Ngay cả Ninh Phàm Kỳ nhìn tôi với vẻ mặt kinh dị.

Người thứ tư rốt cuộc xuất hiện rồi.

Tôi sửng sốt, rồi cười khổ bảo: “Trực giác.” Lời này vừa nói xong, hai người đều không lên tiếng.

Thật ra nếu suy nghĩ kỹ càng, cả hai cũng biết rõ sau sự kiện liên tiếp từ Ninh Nhất Phàm, Đông Ngôn Huy và Trần Hải, cả hai sẽ đụng mặt nhau nữa. Điều duy nhất để phá vỡ hoàn cảnh cứng nhắc này, sợ rằng chỉ có người thứ tư, án mạng thứ ba xuất hiện thôi.

Tất nhiên, lúc ấy tôi trả lời nào suy nghĩ được nhiều vậy, mà thật là một loại trực giác, trực giác đã bảo rằng, đây là lúc người thứ tư nên xuất hiện. Chỉ là, sau đó tôi vẫn vì thứ trực giác này cảm thấy thật lạnh lẽo.

Kế đó phải làm gì, chúng tôi ai cũng không mở miệng hỏi hay nói ra, mà không hẹn mà cùng thực hiện – đi đến hiện trường nhìn thi thể Lý Thành. Nguyên nhân làm vậy, rất khó nói rõ. Dù sao, đối với chúng tôi, cái chết của Lý Thành có thể đoán trước, chúng tôi đã biết rõ kết quả như thế. Đi xem, và nhận diện, chỉ tăng thêm sợ hãi mà thôi. Đối với Triệu Thần Khởi, hẳn càng rõ. Ngay từ đầu đã không muốn dây vào, dù có thêm một án mạng nữa, ông ta hoàn toàn có thể lấy kết luận như tự sát hoặc tai nạn để kết án. Cho dù là Đông Ngôn Huy hay Trần Hải, cũng có thể sử dụng cách kết án này.

Thế nhưng, bao nhiêu công sức tìm kiếm sự thật đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Sau 15 phút ngồi trên xe cảnh sát, tôi cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “Cảnh sát Triệu, đây là hướng tới trường học mà.” Chẳng lẽ Lý Thành gặp chuyện tại trường học?

Ninh Phàm Kỳ cũng tò mò nhìn ông ta.

Cảnh sát Triệu vẻ mặt nặng nề gật đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt kéo cao. Ông ta một tay cầm lái, một tay cầm điếu thuốc gác lên cửa sổ xe, rất nhanh khói thuốc nhóm lên khói trắng tán ra trong gió. Nhìn như có một dải bụi nhạt bay ngang xe.

“Phát hiện trong bể formalin. Tôi vừa nhận được tin liền nói với các cậu. Đồng sự đã đi trước rồi.” Mắt Triệu Thần Khởi như cũ nhìn về phía trước. Nói xong, cũng không lên tiếng nữa.

Nhìn phong cảnh bên ngoài xe lùi dần về sau một hồi, tôi đột nhiên quay đầu nhìn Ninh Phàm Kỳ nãy giờ vẫn im lặng, khẽ cười nói:

“Ninh Phàm Kỳ, người thứ tư đã xuất hiện. Cậu nghĩ, kế tiếp là ai?”

Cả người Ninh Phàm Kỳ cứng đờ, rồi quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt quái dị, hỏi lại: “Cậu nói thử xem?”

“Cậu chắc không?” Tôi lơ đễnh cười, nói chuyện hơi giễu, “Cậu làm sao biết chắc chúng ta sẽ cùng chết chứ?”

Ninh Phàm Kỳ rốt cuộc có nụ cười trên mặt, vẻ mặt cũng đùa cợt như thế. Ánh mắt gã rơi xuống trên người cảnh sátTriệu, mỉm cười nói: “Tự sát là được mà?”

Vừa nói xong, tôi rõ ràng thấy toàn thân cảnh sát Triệu run lên, màu sắc trên mặt hoàn toàn biến mất, mồ hôi lạnh to như hạt đậu phủ đầy trán, nét mặt vặn vẹo một hồi.

Tôi cười gật gù, lại gật đầu đáp lại: “Cũng đúng.”

Nói thật, tới giờ tôi cũng vẫn không rõ vì sao cảnh sát Triệu lại tỏ rõ lập trường sẽ không nhúng tay vào những án này nữa, ngoài trừ chuyện bọn họ đi nhặt xác. Thực tế, ông ta có thể không cần nói, chỉ cần ngoài mặt tỏ vẻ hết sức rồi, nạn nhân cũng không oán trách ông ta được gì cả. Dù sao, cũng có trách được đâu.

Là vì sợ “nó” tìm tới mình? Hay vì những đồng nghiệp khác? Thế nhưng cho tới bây giờ, rõ ràng, cũng có sự kiện nào liên quan đến người ngoài cuộc cả, lo lắng của ông ta hơi dư thừa rồi. Huống chi, từ hướng nhìn của tôi, đồng sự của ông ta cũng không né tránh tiếp cận với chúng tôi.

Suy ra thì, tôi cũng vừa mới nghĩ tới, ông cảnh sát Triệu này cũng chính trực quá rồi. Ông ta là người nói một không nói hai, biết rõ mình không có khả năng, thì sẽ không hề cho người trong cuộc và người nhà có bất cứ hy vọng gì. Việc làm này hoàn toàn một trời một vực với tác phong nửa che nửa đậy của cảnh sát bấy giờ. Hơn nữa, ông ta chính là dốc hết sức nói cho chúng tôi biết rõ tất cả – từ tình huống trên các thi thể, suy đoán của cảnh sát, tiến triển vụ án mọi thứ tường tận đều cho chúng tôi biết.

Nhưng bởi vì ông ta như thế, chúng tôi càng khó chấp nhận, đặc biệt là những người chúng tôi đã bị đẩy vào ngõ cụt.

Chúng tôi quả thật muốn cho ông ta biết cả hai rất có thể vì sợ hãi mà tự sát, thật là muốn cho ông ta nghĩ nếu không bị vứt bỏ chúng tôi cũng không đến bước đường cùng này, thật là muốn khiến ông ta có thẹn trong lòng, thậm chí hối hận cả đời.

Kẻ lương thiện, luôn dễ bị thương mà, aish…

Dường như, dù người chết thật sự là sáu người chúng tôi thôi, nhưng bị thương, thế mà là cả đám người.

Ngay khi chúng tôi bước vào trường học, bạn học ngày xưa đều xì xào bàn tán, chỉ trỏ, cũng nhốn nháo nhường đường.

Tôi hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ dưới hình thức này trở lại sân trường đã lâu ngày xa cách. Tôi và Ninh Phàm Kỳ quen thuộc đi về phía viện Y, Triệu Thần Khởi ngược lại theo sau chúng tôi.

Trên đường đi, lại không gặp được bao nhiêu người, mà dần dần thấy vắng vẻ đìu hiu. Không biết là vì cảnh sát phong tỏa khu vực, hay mọi người không dám đến gần, sợ dính phải cái gì. Cảnh sát Triệu không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hẩm hiu chậm rì rì đi theo, một chút cũng không có dáng vẻ hối hả của cánh sát khi gặp án, về sau còn muốn tụt lại tới mười mét hơn.

“Trác Viễn.” Ninh Phàm Kỳ đột nhiên gọi tôi.

“Hở…sao?” Tôi còn đang ngẩn ngơ lại càng giật mình, sau mới phục hồi tinh thần, vội đáp.

“Nguyện vọng của cậu là gì?” Gã nhẹ giọng hỏi, cũng không nhìn tôi.

“Nguyện vọng?” Tôi liếc sườn mặt gã, quái dị hỏi lại, “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?” Tôi bỗng nhiên nhớ tới suy nghĩ lúc trước: nếu có người hỏi tôi, nguyện vọng trước khi chết là gì, mong muốn của tôi hiện tại là cha mẹ tái hợp.

Chỉ là… hiện tại nói sao cũng không được đâu.

“Tôi đang nghĩ, cho dù bọn Trần Hải đã chết, nhưng tôi nghĩ bọn họ còn không tiếc nuối gì nhiều nữa.” Dừng một chút, vẻ mặt gã như nghĩ tới điều gì, “Từ di thư của Đông Ngôn Huy đã có thể biết rõ, cậu ta đã làm hết những việc cần làm, rồi mới chết. Mà em của Trần Hải, vì được bảo hiểm của cậu ta đền bù, sinh hoạt tạm thời không cần lo. Cũng coi như giải quyết được lo lắng trong lòng rồi. Về phần Lý Thành, cậu ta được phát hiện trong bể formalin, thi thể có lẽ được bảo tồn rất tốt. Cái này không phải đúng như cậu ta đã nói ư – sau khi chết có thể hiến dâng cho y học.”

“Ý cậu là gì?!” Tôi càng nghe càng cảm thấy không tưởng nổi và giận dữ không cam lòng, người đứng lại, hai tay ôm ngực, quay người đối mặt gã, “Ý cậu là con quỷ kia có lương tâm, trước khi hại chết chúng ta thì sẽ cho thời gian hoàn thành tâm nguyện trước lúc lâm chung?! Ý cậu là vậy sao?”

Ninh Phàm Kỳ cũng dừng chân, lại không phản bác, ngược lại bình tĩnh nhìn tôi.

“Cậu nói những lời này là có ý gì?” Gã im lặng khiến tôi càng cảm thấy vớ vẩn, tôi hít sâu một hơi, mới nói, “Chẳng lẽ những ngày này lo sợ khôn cùng là chỉ vì “nó” cho chúng ta đầy đủ thời gian hoàn thành tâm nguyện? Cho nên chúng ta lúc trước đều đang lãng phí thời gian? Tôi không cảm nhận được ý định tốt đẹp của “nó”? Chết rồi thì sẽ cảm nhận được nhỉ?” Tôi càng nói càng kích động, cuối cùng dường như rống lên. Loại giả thuyết hoang đường này, nói ra tôi quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Ninh Phàm Kỳ cũng để yên cho tôi giải tỏa, một chút ý ngăn cản cũng không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK