- Rốt cuộc đã xảy ra chuyênt gì vậy ?
- Tớ kể cho .Chuyện vô cùng hấp dẫn và gây cấn .- Tử Phong giơ tay xung phong .
- Cậu ?- Ba người mới về nghi ngờ nhìn chàng trai đang rất hào hứng làm người kể chuyện .
- Ừm .Ừm .- Tử Phong cười tít mắt gật đầu .
- Có đảm bảo ngắn gọn súc tích không ?Tớ không cần lời văn dài dòng lê mề của cậu đâu .- Vĩnh Khang khoát tay nói .
- Chậc .Nói thế là sao ?Được nghe giọng kể tuyệt vời của tớ mà các cậu còn nói thế .Biết bao nhiêu người muốn nghe mà không được...
Giờ mới biết Tử Phong còn có thêm tất xấu là nói nhiều .Chỉ tội cho ba chàng trai kia đứng chờ mãi mà vẫn chưa thấy chuyện chính nằm ở đâu .
Giang Thiên cùng Kiến Hàm đi tiếp vế phía trước .Chợt nghe ting ting .Điện thoại Kiến Hàm có tin nhắn .Giang Thiên hỏi cậu :
- Sao rồi ?
- Mọi chuyện ổn cả rồi .Dù sao được học ở đây là có lợi cho con bọn họ nên sẽ không chuyển trường .Mà cậu tính sao với đám nhóc kia ?- Kiến Hàm cất điện thoại vào túi .
- Kệ bọn chúng đi .Lo nhiều phiền phức .- Giang Thiên lười biếng nói .
- Hiếm khi thấy cậu tốt như vậy .Bọn nhóc kia may thật !
Giang Thiên đi ngang qua phòng giáo viên chợt dừng lại .Kiến Hàm thấy lạ hỏi :
- Sao vậy ?
- Giáo viên chủ nhiệm lớp 1-E .Cô ấy đang chấm bài .
- Có lẽ là bài kiểm tra sáng nay .
- Vào xem thử .- Giang Thiên nói .Rồi gõ nhẹ vào cửa .- Em vào được không ạ ?
- Giang Thiên !Các em vào đi !- Cô giáo mỉm cười nói .
Nghe Tử Phong nói vô cùng mệt mỏi .Minh Nhạc chợt thấy Giang Thiên và Kiến Hàm vào phòng giáo viên liền nghi hoặc hỏi :
- Họ vào đó làm gì ?
- Chẳng lẽ lại có chuyện ?- Đan Bảo nhíu mày .
- Vào xem thử .- Vĩnh Khang nói .
Thế là ba người kéo đi để mặc Tử Phong đang say sưa nói .Một lúc sau anh chàng kia mới phát hiện vội vừa đuổi theo vừa kêu :
- Tớ nói chưa xong mà !
Khi cả bốn người vào phòng thì thấy Giang Thiên ngồi đối diện với cô giáo .Hai mắt trừng lớn nhìn bài kiểm tra bên dưới .
- Cậu sao vậy ?- Đan Bảo hỏi .
Giang Thiên không trả lời câu hỏi của cậu mà lẩm bẩm :
-,Hay thật !Tính toán hay thật !Đến cả làm bài kiểm tra mà cũng lười .Cô ta hết thuốc chữa rồi .
Vẻ mặt Giang Thiên cười như không cười làm bốn người kia sợ run .Họ đành cầu cứu Kiến Hàm bên cạnh đang cười rất tươi .
- Cậu ấy sao vậy .?
- Cứ nhìn bài kiểm tra là biết .- Kiến Hàm cười nói .Tay cũng giữ một bài kiểm tra khác .
- Hóa ra là bài kiểm tra của năm nhất .Xem nào toán ,văn ,anh mỗi môn kiểm tra trong 15 phút .Năm nay thời gian ngắn hơn nhỉ ?- Minh Nhạc vừa xem vừa nói .
- Toán bảy điểm .Đề khá khó nhưng làm vậy là tốt rồi .Văn bảy điểm .Nếu phát triển ý rộng một chút là được cao điểm rồi .Anh bảy điểm .Ba môn đều đạt điểm khá .- Đan Bảo gật gù nói .
- Ba môn đều bảy điểm .Người nào hay vậy ?- Vĩnh Khang tò mò nhìn lên phần tên .- Trần Lam Thanh ?
- Lam Thanh ?- Tử Phong và Minh Nhạc xúm vào coi đúng là tên nó .
- Cô ơi !Lam Thanh nộp bài lúc nào ?- Giang Thiên đột ngột hỏi .
- Cô bé nộp bài đầu tiên luôn .Cô thấy toán và anh còn nhiều chỗ chưa làm nên bảo nó suy nghĩ chút nhưng cô bé nói là nghĩ không ra .Vừa vế chỗ đã gục mặt ngủ .Cô cũng thấy vui vì cô bé đã cố gắng nên không ép .Lam Thanh chắc đã thức đêm học bài .- Gương mặt cô giáo lộ vẻ sung sướng .
Tử Phong ,Đan Bảo ,Minh Nhạc và Vĩnh Khang nhìn vẻ mặt cô mà âm thầm cực lực lắc đầu .Đúng là thức khuya nhưng chắc chắn không phải để học bài .
Giang Thiên vẻ mặt ngưng trọng .Không ai biết cậu đang nghĩ gì nhưng như thế thì càng đáng sợ .
Được lắm Trần Lam Thanh .Mặt mũi của hội kỉ luật bị cô bôi xấu rồi .Làm bài thì toàn lựa bài vừa nhìn đã biết kết quả với bài điểm nhiều để làm .Đừng nói là không biết làm .Mấy bài khó hơn còn làm được mà mấy bài dễ lại không .Làm gì có chuyện trùng hợp mà ba bài đều bảy điểm .Rõ ràng là làm cho đủ điểm .Đây là suy nghĩ của Giang Thiên .Hội kỉ luật là tập hợp của những anh tài về văn lẫn võ .Chính vì vậy nên giáo viên mới không nói gì khi họ không lên lớp .Vậy mà bài kiểm tra của Lam Thanh thế này cũng chỉ là điểm khá .
- Xem ra Khả Vi của tớ vẫn tốt nhất .Bài kiểm tra đạt điểm giỏi .- Kiến Hàm ở bên cười đắc ý .
- Cô ấy vẫn chưa là của cậu .- Giang Thiên lườm Kiến Hàm .Cậu rốt cuộc cũng hiểu vì sao lại đưa Lam Thanh vào hội .Một là chọc tức cậu hai là tiếp cận Khả Vi .Đơn giản vì cô nàng trưa nào cũng đem cơm lên .Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện điểm thi của Lam Thanh đâu phải là xấu .Cho dù là thành viên hội kỉ luật nhưng không học tốt thì không thể bỏ tiết .Thế chẳng phải cậu sẽ chiếm dụng phòng kỉ luật .Lại làm bá vương sao ?Nghĩ đến đây Giang Thiên không nhịn được giương miệng cười .Nụ cười của cậu làm cho bốn chàng trai đứng gần rùng mình .
Trên lớp .
Lam Thanh đang mơ màng ngủ thì đột nhiên bàn bị đập mạnh .Lớp trưởng Dương Minh nói lớn :
- Có chuyện lớn rồi !
Lam Thanh vừa che miệng ngáp vừa hỏi :
- Chuyện gì ?Frize đại đế tấn công hay là Hollow xuất hiện ?
- Cậu tào lào vừa thôi !Làm gì mà có Frize hay Hollow* .Chuyện lớn là có một nhóm phụ huynh kéo đến trường đòi phạt hội kỉ luật kết quả là hội trưởng đại nhân chỉ nói vài câu là họ bỏ về .- Dương Minh nghiêm túc nói .
*Nhân vật trong Dragin Ball và Bleach
- Thật sao ?- Khả Vi ở bên hỏi .
- Thật !- Dương Minh khẳng định .
- Chỉ vậy mà cũng la toáng lên .Nếu việc đó mà không giải quyết được thì tên đó còn làm hội trưởng chi nữa !- Lam Thanh vươn vai ngáp một cái .- Nếu như Tsubasa* đột nhiên xuất hiện trở thành đội trưởng đội bóng Nhật Bản hay thế giới xuất hiện Pokemon hay Bakugan thì hãy nói với tớ .Chứ mấy chuyện này nói với tớ làm gì .
*Nhân vật trong Captain Tsubasa
- Cậu là thành viên trong hội mà không lo sao ?Với lại những chuyện cậu nói hoàn toàn không có khả năng .- Dương Minh nói .
- Hey .Hey .Vậy tránh ra cho tớ ngủ tiếp .- Lam Thanh phất phất tay .Đầu chưa kịp chạm xuống bàn đã nghe thấy giai điệu bài hát Akane trong Kaichou wa maid sama .Lam Thanh ngó quanh hỏi .- Ai nghe nhạc vậy ?
- Lam Thanh !Nó phát ra từ cặp cậu !- Khả Vi nói .
- Cặp tớ ?- Lam Thanh lục cặp mở hết mọi ngăn .Cuối cùng chạm phải cái vật hình chữ nhật đang run trong ngăn đựng rác .Lam Thanh ngờ nghệch nhìn vật được lấy ra .- Gì đây ?
- Lam Thanh !Chẳng phải cậu nói điện thoại mất rồi mà sao nó lại ở đây ?- Khả Vi hỏi .
- Điện thoại ?Tớ có sao ?- Lam Thanh hỏi lại .Nó hoàn toàn không nhớ .
- Tớ không nghĩ cậu ấy làm mất mà là hoàn toàn không nhớ sự hiện diện của nó .- Dương Minh vuốt mặt nói .
- Có người gọi !Alo .Ai vậy ?- Lam Thanh nhấc máy hỏi .
- Dám nói chuyện với ta vậy sao ?!!- Bên kia truyền đến một tiếng hét đầy nội lực .
- Ông ...- Lam Thanh xoa tai .
- Chiều đến đây !- Nói đúng ba chữ rồi tắt cái rụp .
- Ông Nakagawa phải không ?-,Khả Vi hỏi .
- Ừ .Chiều tớ sẽ đến đó một lát .- Lam Thanh nói .
- Tớ đi cùng nha !- Khả Vi nói .
- Ừ .
Chiều hôm ấy.Vừa tan học cả hai đã bắt xe buýt đến phía tây thành phố .Đến trạm ,họ bắt đầu đi vào một thị trấn nhỏ .Họ đến một cửa hàng trong cổ kính với cửa kéo dán giấy washi .Trên cửa treo một tấm biển lớn :"HIỆU SÁCH AOZORA ".Lam Thanh vừa kéo cửa ra :
- Ông ơi cháu đến rồi ...
Vụt .Một thanh kiếm gỗ bay ngang qua mặt Lam Thanh .Một ông lão mái tóc bạc trắng .Râu cầm nghiêm nghị mặc kimono sọc đứng hiên ngang nhìn nó .Lam Thanh run run nhặt thanh kiếm lên cười lấy lòng :
- Không biết đại nhân đây có gì không vui ?
- Cháu còn hỏi .Sao lại làm hỏng truyện hả ?- Giọng nói mạnh mẽ làm Lam Thanh run sợ suýt quỳ xuống tạ tội .
- Ông Nakagawa .Ông đừng giận Lam Thanh .Cậu ấy không cố ý đâu !- Khả Vi ra tay cứu bạn .
- Khả Vi nói thật chứ ?- Ông Nakagawa nghiêm nghị hỏi .
- Thật .Cháu thề !- Lam Thanh giơ tay nói .
-,Vậy là được rồi .Cháu vào đây !- Giọng ông đã mềm mỏng hơn .
Lam Thanh thở phào nhẹ nhõm bước theo .Hai ông cháu vào kho sách .Tuy nói là kho nhưng nó rất sạch sẽ và thoáng rộng .Các tủ sách xếp ngay hàng thẳng tắp .Sách xếp đầy ngăn được phân loại cẩn thận nhưng thật ra toàn là manga mà thôi .Chỉ có vài tủ cuối để tiểu thuyết ,các tác phẩm văn học nổi tiếng .Ông Nakagawa lấy khoảng năm quyển truyện mới toang đưa cho nó .
- Mới có đấy !Cháu phải giữ gìn cẩn thận !- Ông Nakagawa dặn dò .
- Cảm ơn ông .Ơ mà cháu không đem đủ tiền !- Lam Thanh buồn thiu nói .
- Chừng nào có thì đưa .Ông có đòi đâu mà lo .- Ông Nakagawa cốc đầu nó .
- Cháu biết !- Lam Thanh cười hì .
- Ông ơi !Có người mua hàng !- Nhà trên Khả Vi hỏi .
Hai ông cháu lên thì thấy một tên con trai mặc đồng phục cao trung đứng khoanh tay nhìn quanh .Vừa thấy ông lên ,hắn hất mặt nói :
- Ông già .Lấy mấy quyển truyện coi .
Mặt ông Nakagawa sầm lại .Nghiêm giọng nói :
- Không bán !
-,Mở cửa để bán mà nói không bán là sao ?Có mấy quyển truyện mà cũng làm cao ...- Chàng trai chưa kịp nói xong thì trên người đã bị lãnh vài đòn roi .Và bị ông Nakagawa tóm cổ quăng ra cửa .
- Dám nói chuyện như vậy với người già .Lại không có quý trọng truyện mà dám tới đây mua .Lần này chỉ là cảnh cáo lần sau thì đánh cho ngươi than trời khóc đất .- Nói rồi đóng cửa cái rầm .
Lam Thanh vỗ tay :
- Ông vẫn khỏe như ngày nào !
- Hừ .Luyện tập mỗi ngày mà .- Ông Nakagawa nói .Mỗi ngày có không ít kẻ thế này để ông dạy dỗ .
Hiệu sách này có quy tắc ba không .
"Không bán cho kẻ vô lễ
Không bán cho kẻ không quý trọng truyện
Không bạn cho kẻ thuộc hai loại trên ."
Chính vì vậy ,Lam Thanh rất thích cửa hiệu này .Một hiệu sách không thể gặp ở bất kì đâu .
**************************