• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ngày nghỉ đó,Minh Nhạc luôn tìm cách trốn tránh An Nhã.Có lẽ cậu sợ khi phải đối diện với cô,sợ nhìn thấy vẻ mặt cô như lúc đó.Càng khổ sợ hơn khi trong lòng cậu ngổn ngang bao nỗi phiền muộn thì mấy tên bạn mặt mày sáng lạn,vui vẻ.À không chỉ có Giang Thiên,Kiến Hàm,Tử Phong và tên ngây ngô Vĩnh Khang mà thôi.Dường như nét mặt của Đan Bảo cũng trầm hơn bình thường.

- Có kế hoạch sắp xếp đi dã ngoại rồi,các cậu có muốn đi không?- Kiến Hàm hỏi.

- Mệt lắm!Ở nhà cho rồi!- Giang Thiên phất tay nói.

- Vậy sao?Lớp ta sẽ đi chung với lớp 1-E,nếu cậu đã không đi thì...- Kiến Hàm cầm cây bút.

- Tớ nói không đi hồi nào?- Giang Thiên giữ tay Kiến Hàm nói.

- Chẳng phải...

- Cậu nghe nhầm!

Hai người nhìn nhau một chập.Kiến Hàm mới giật tay ra.

- Tớ nhầm dù tớ chưa bao giờ nghe nhầm cả!Các cậu thì sao?

- Tớ đi!Tớ đi!- Vĩnh Khang nói.

- Đăng kí hết luôn cho rồi!Hỏi chi cho phiền!- Giang Thiên nói.

- Cũng đúng!- Kiến Hàm gật đầu.

- Này...- Minh Nhạc giở cười giở khóc nhìn bọn họ.Cái này là tự nguyện mà.

- Tớ đi nộp danh sách đây!Các cậu bàn tính gì thì bàn tính!- Kiến Hàm không để cho ai kháng nghị ngay lập tức đi.

Minh Nhạc thở khẽ một cái.Thôi,kệ nó vậy.

Minh Nhạc vừa tới phòng nhạc thì bên trong đã vang lên tiếng đàn violon êm tai mà quen thuộc.

Tiếng đàn vừa dứt,một tràn pháo tay cùng tiếng tung hô vang lên.Người con gái tóc tím uyển chuyển trả lời từng câu hỏi một.Minh Nhạc đứng nép ở cửa nhìn vào nhưng không có ý định vào bên trong.An Nhã cố gắng ứng phó.Mấy ngày nay không có cơ hội nói chuyện rõ ràng với Minh Nhạc,một vì cậu cố ý trốn tránh,hai vì cô bận.Đến lúc có cơ hội đến tìm thì bị như thế này đây.Mệt thật!Hay là cô đến nhầm nơi?Không phải Vĩnh Khang nói giờ này Minh Nhạc thường đến đây sao?Giờ chẳng thấy bóng...An Nhã nhìn ra cửa,thân hình thẳng tắp mặc đồng phục học sinh đứng một chỗ,đôi mắt chăm chú nhìn cô thất thần.

- Minh Nhạc!

An Nhã vừa gọi,Minh Nhạc giật mình vội xoay người chạy.An Nhã cố tách đám đông chạy theo,tiếng gọi vang cả hành lang:

- Nhạc!Đợi chị!

Minh Nhạc vẫn tiếp tục chạy.Tiếng gọi đằng sau nhỏ dần rồi biến mất hẳn.Chống tay lên thân cây bên cạnh thở mạnh một cái.Tại sao cô lại ở đây?Minh Nhạc tự hỏi.Chẳng lẽ cô muốn đến nói với cậu chỉ có thể xem cậu là em trai sao?Minh Nhạc tái mặt,lắc mạnh đầu.Sau đó sắc mặt ạm đi.Với tính cách của cô chắc sẽ nói vậy.Dù thế nào thì cô lớn hơn cậu,từ nhỏ luôn xem cậu là em mà đối xử.Nếu vậy thì...lời nói rất tự nhiên thôi...

Trượt người ngồi dưới gốc cây,Minh Nhạc nhìn bầu trời xanh mà hóa xám.Còn về phần An Nhã sau khi bị lạc,đi lung tung khắp nơi đã được hai thành viên hội kỉ luật hộ tống ra về,tới nhà an toàn.

Đan Bảo ngồi trong thư viện trường,bên cạnh là chồng sách cao ngất ngưỡng.Tay liên tục viết vào trang giấy trắng không ngừng nghỉ.Nhưng tâm trí cậu nào để trong đó.Toàn là hình ảnh Tịnh Đan hôm nghỉ.Nói sao thì hai người chơi cờ với nhau từ nhỏ đi,nếu so với đàn anh kia thì cô với cậu có thời gian gần gũi nhau nhiều hơn.Dù có thời gian không tiếp xúc nhưng hai người vẫn thật ăn ý khi bàn luận về cờ,như vậy cậu và cô rất hợp đi.Nhưng sao khi nói chuyện với nhau,cô lại không cười nhiều như vậy.Thậm chí bọn họ dường như ngoài cờ vây thì chưa nói gì khác.

Trong thư viện vang lên nhiều tiếng xì xầm.

- Bộ năm ba học nhiều lắm sao?Thấy nãy giờ đàn anh viết không ngừng nghỉ luôn.

- Không đâu!Tớ thấy mấy anh chị năm ba khác nào được như vậy.Đàn anh là thành viên hội kỉ luật nên chắc phải chăm chỉ hơn người.Và thông minh nữa.Tớ thì chẳng bao giờ nuốt nổi chồng kiến thức đó.Nhìn vẻ mặt nghiêm túc kìa,đẹp trai quá!

Đầu suy nghĩ một đường tay viết một nẻo nhưng Đan Bảo vẫn trở thành tấm gương học sinh nghiêm túc cho các bạn học sinh trong thư viện nói theo.Phải nói cô thủ thư ngỡ ngàng khi trong thư viện chỉ vang lên tiếng giấy bút khác với thường ngày toàn tạp âm nhức đầu.

Đến khi cậu ra về thì cũng đã viết được năm quyển vở kín mít chữ.Đan Bảo nhìn trời đã chuyển tối,cậu cứ thẩn thờ như vậy cho đến khi cô thủ thư gọi.Thật tình sao không gọi sớm hơn chứ!Sân trường vắng bóng người cho tới khi một bóng người xuất hiện.

- Trời tối mất rồi!- Minh Nhạc thở dài.

- Sao cậu còn ở đây?- Đan Bảo lại gần hỏi.

- Hả?Tớ ngủ quên mất!Còn cậu?

- Ở thư viện!

- Học nhiều vậy sao?Kì thi tốt nghiệp còn tới hai tuần mà,với thực lực của cậu,thi tốt nghiệp đâu phải chuyện khó!

- Nổi hứng thôi!

- Cậu có chuyện gì sao?

- Cậu cũng thế còn gì?

Hai người đứng bất động,một lúc phì cười.

- Đi đâu đó một chút đi!Tớ chưa muốn về kí túc xá lúc này!- Minh Nhạc nói.

- Tớ không thích âm nhạc lắm.

- Tớ có nói sẽ đi đâu sao?- Minh Nhạc nhìn nét mặt nghiêm túc của cậu mà cười.

- Vậy thì đi!

Trên đường phố với ánh đèn chập chờn,người qua người lại vô cùng đông vui.Hai chàng trai trang phục một màu đen bước đi không định hướng:

- Tớ nghe cậu nói lá đến đâu đó...nhưng sao kết quả là chen chúc trên phố thế này?

- Đành chịu thôi,tớ cũng chẳng biết chỗ nào hay ho.

- Nói sớm có phải tốt không?Kiếm chỗ nào ngồi cho rồi!

Hai người tiến đến quảng trường thành phố ngồi trên bệ phun nước nhìn dòng người đi qua đi lại đến choáng ngợp.Mỗi người cầm một lon nước.

- Cậu phiền lòng chuyện An Nhã sao?- Đan Bảo liếc nhìn cậu hỏi.Từ khi trở về nhìn cậu lúc nào cũng đầy tâm trạng.

- Tớ biểu hiện rõ vậy sao?

- Rõ như ông mặt trời!

- Ai.- Minh Nhạc than một tiếng chống tay ngã ra sau.- Thật sự rất phiền.Tớ thật sự không biết đối mặt với cô ấy như thế nào nữa.Tớ đã tỏ tình đấy...thế nhưng vẻ mặt cô ấy lúc đó...tớ không biết nữa...tớ không thể quay đầu được nữa.Không cách nào trở thành một người em trai như cô ấy mong muốn.Có lẽ so với một thằng nhóc như tớ,cô ấy hợp với một người đàn ông thuần thục và lớn hơn một chút.

-...

- Còn cậu?Đâu phải riêng tớ có phiền muộn!- Minh Nhạc nghiêng đầu hỏi.- Liên quan đến Tịnh Đan phải không?

- Ừ.Theo cậu thì nếu tớ theo đuổi cô ấy thì xác suất thành công là bao nhiêu?

- Tớ không biết nhưng sẽ là cao,tớ thấy cậu và cô ấy rất tốt mà?- Minh Nhạc cầm lon nước uống một ngụm.

- Tịnh Đan rất hòa đồng,đặc biệt khi cô ấy lấy lại nụ cười dễ dàng làm thân với mọi người khác.Như thế cô ấy không chỉ riêng tớ là bạn nam mà còn có thể là nhiều người khác nữa.Tớ muốn nắm chặt.Khi chưa làm rõ mình có cơ hội hay không mà hành động thì rất dễ gây ra tổn thương cho hai bên!

- Tớ nhận thấy một điều dường như đa số con trai hội kỉ luật đều lận đận trên đường tình duyên.Không biết có phải bị trúng lời nguyền hay gì không?Kiến Hàm làm cách nào để thoát khỏi nó nhỉ?- Minh Nhạc ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lảm nhảm.

- Ai biết!Dù sao thì nó cũng thật mệt mỏi.Đáng lẽ tớ nên học khóa huấn luyện quân sự của ba để có trái tim cứng hơn.

- Cậu chắc không?Ba cậu là quân nhân đó!

Đan Bảo trầm ngâm một chút.Mới gật nhẹ đầu.

- Giờ làm sao đây?Muốn dứt cũng dứt không ra.Nói sao thì tớ cũng rất ngưỡng mộ Giang Thiên và Lam Thanh,họ có thể tự do biểu lộ cảm xúc của mình.Giữa họ dường như chỉ còn cách một tấm kính mỏng còn chúng ta thì là một bức tường dày.- Minh Nhạc kéo dài âm.

- Ba tớ đã từng nói là con trai thì không được do dự.Gặp thứ mình yêu thích nhất định phải giành về,dùng bằng cách nào cho dù là cướp cũng phải đoạt lấy.Mỗi lần ông ấy dạy bảo tớ như vậy thì mẹ tớ lại đỏ mặt.Xem ra mẹ là nạn nhân.Cậu nghĩ sao nếu chúng ta dùng cách như vậy?

Minh Nhạc xoa cằm suy nghĩ nghiêm túc:

- Cách này rất hay nhưng tớ không thích trói buộc người khác,tớ không muốn họ vì sự ích kỉ của tớ mà đau.- Minh Nhạc lắc nhẹ đầu,sau đó thì hỏi cậu.- Còn cậu thì sao?Liệu có làm được không?

- Chắc sẽ vào một lúc nào đó.Trong người tớ có một nữa dòng máu của ông ấy,vào lúc nào đó sẽ bộc phát.Cũng có thể là vào tối nay nếu tớ gặp được cô ấy!- Đan Bảo khẽ cười,làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Ti vi lớn trên một tòa nhà đối diện nơi họ đang ngồi truyền đến âm thanh của nữ phóng viên.

- Tối nay,nữ nghệ sĩ violon tài ba An Nhã sẽ tiếp tục thực hiện chuyến lưu diễn trong năm năm đến...

- Lưu diễn?- Minh Nhạc đứng bật dậy.Không phải cô vừa về chưa bao lâu sao?

- Cô có thể nói đôi lời cho quýêt định đột ngột của mình được không?- Trên màn hình,người con gái vận chiếc váy màu tím bị vây quanh bởi rất nhiều phóng viên.Cô nở nụ cười tươi tắn đáp.

- Thật sự đây là kế hoạch mà tôi đã lên từ rất lâu.Có nhiều nơi mà tôi vẫn chưa đến,có nhiều nơi mà tôi vẫn chưa hiểu rõ hơn.Tôi muốn đến và truyền đạt âm nhạc của mình.Đặc biệt là những nước đã phảo trải qua nhiều đau đớn.Tôi muốn dùng tiếng đàn của mình để xoa dịu nó.

- Thật là một lí tưởng cao đẹp.Ừm,theo thông tin vừa mới tìm hiểu được thì cô đã đột ngột dừng chuyến lưu diễn trước đây của mình phải không?Cô có thể cho tôi biết nguyên nhân được không?

An Nhã cười mỉm rồi mới nhẹ nhàng đáp.

- Nói sao ta,có thể nói là vì hai nguyên nhân chính.Một là vì tôi nhớ gia đình của mình,hai là tôi nhớ...

- Nhớ gì thưa cô?

- Nhớ một cậu nhóc lúc nào cũng tỏ ra nho nhã,dịu dàng và trông trưởng thành so với tuổi.Đó là người khiến tôi cảm thấy ấm áp khi ở bên và trái tim đập rộn lên khi chúng tôi cùng hòa tấu...

Minh Nhạc đứng sững sờ nhìn chằm chằm vào người con gái đang nói.Người cô nói đến là cậu sao?Cảm giác của hai người giống nhau sao?

- Minh Nhạc!- Đan Bảo đặt tay lên vai cậu.- Đi đi!Cơ hội của cậu đến rồi!

- Cũng có thể...

Biết cậu sẽ nói gì,Đan Bảo xoay đầu nói:

- Cơ hội cậu có được cũng là cơ hội cậu mất đi.Một lần giải quyết cho xong không phải tốt sao?

- Nhưng còn cậu?

- Tớ tự lo được,có phải con nít đâu!Tớ sẽ về kí túc trước!

- Xin lỗi,lần sau sẽ đền bù cho cậu!- Minh Nhạc nói rồi chạy vội đi.

Đan Bảo vò mái tóc.Bản thân mình lo chưa xong còn đi khuyên người khác quả có chút buồn cười.Hi vọng Minh Nhạc có được hạnh phúc.Đó là điều ít nhất mà một người bạn như cậu làm được.Đan Bảo thu gọn hai lon nước chuẩn xác ném vào thùng ra.Cầm lấy vở,chuẩn bị rời đi.Nên về thôi.Trời đêm thật lạnh.

- Đan Bảo!

Minh Nhạc chạy hồng hộc vào sân bay,gạt đám phóng viên sang một bên,cậu tỏ vẻ tức giận hỏi:

- Sao đi mà không nói với tôi một tiếng?

An Nhã thấy cậu xuất hiện mà lấy làm ngạc nhiên.

- Không phải do em...

- Tôi không phải em trai của Nhã!

- Chị...

- Tôi thích Nhã!Đây là lần thứ hai tôi lặp lại nó.Nhã có quyền từ chối nhưng không được khinh ghét nó.- Minh Nhạc nói trong tiếng thở mạnh.Giọng nói đanh thép,cứng rắn.

- Chị không...

- Tôi biết Nhã sẽ nói gì nhưng tôi thật sự thật sự không thể buông tay được cho nên...

Một thứ ấm áp mềm mại dán lên môi cậu.Minh Nhạc đần người ra.Chuyện gì thế này?

- Cách này đúng là hiệu quả!Nãy giờ Nhạc nói có cho tôi nói đâu.Nhạc có biết vì sao tôi chấp nhận làm con nuôi của mẹ Nhạc không?Không phải vì mẹ Nhạc là người dạy tôi chơi đàn vì mẹ Nhạc nói nếu tôi làm con nuôi của bà đến khi cậu đủ mười tám thì sẽ thăng chức làm con dâu.- Nói trắng ra khi cậu còn nằm trong nôi đã là mục tiêu của cô rồi.

- Hả?Nhưng chẳng phải Nhã muốn tôi gọi bằng chị sao?

- Khụ.Đó gọi là chút sở thích nho nhỏ,nhìn thấy đứa bé đáng yêu như cậu ngọt ngào gọi một tiếng chị thật sự thấy rất rất phấn khích đó!- An Nhã xiết tay nói.Đáng yêu cực kì luôn!

- Vậy...- Minh Nhạc không sao thốt nên lời.Rốt cuộc thì từ trước đến giờ cậu đấu tranh tư tưởng là vì cái gì?

- Hừm.Đến giờ phải đi rồi!- An Nhã nhìn đồng hồ nói.

- Nhã vẫn phải đi sao?Không ở lại sao?- Minh Nhạc kéo tay cô hỏi.Tại sao chứ?

- Kế hoạch để đặt ra thì nhất định phải thực hiện được.Nhờ cậu mà hôm nay tôi đã thực hiện được kế hoạch lớn đời mình.- An Nhã cười hạnh phúc.

Minh Nhạc ngượng ngùng buông tay.

- Nhưng trước khi đi,cậu có thể đáp ứng một thỉnh cầu của tôi không?- An Nhã chấp tay nhắm một mắt nói.

- Thỉnh cầu gì?

- Gọi tôi bằng chị đi.Gọi một lần thôi cũng được.

Minh Nhạc chần chừ.Cậu đã quyết tâm sẽ không gọi cô là chị nữa...nhưng mà trong lúc này...

- Please!

- Chị...- Minh Nhạc khó khăn thốt ra.

An Nhã thoáng ngẩn người sau đó ôm chầm lấy cậu mà hôn loạn lên mặt.

- Trời ơi!Âm thanh vẫn đáng yêu như ngày nào.

Sau một hồi kích động,An Nhã nghiêm túc dặn dò cậu:

- Nhạc yên tâm,tôi nhất định sẽ không bỏ Nhạc.Nhạc nhất định phải chờ tôi trở về...

- Câu này...

- Bye bye!- An Nhã tràn đầy sức sống rời đi.Để lại đằng sau một loạt người ngỡ ngàng đến bẽ bàng.Họ vừa nhìn thấy gì đây?

Minh Nhạc nhìn theo bóng cô cười hạnh phúc.A thật muốn hét lên một cái.Cậu phải về nói với Đan Bảo mới được.Đây là cơ hội cậu có không phải mất đi!

Khi Minh Nhạc đang tràn ngập thì Đan Bảo đang làm một công việc rất vĩ đại.Phục vụ bàn cho một quán ăn!

- Anh đẹp trai ơi!Em muốn gọi món!

- Anh đẹp trai ời!Lấy hộ em ly nước!

....

Đan Bảo đang bị xoay mòng mòng.Tịnh Đan thoạt đầu rất vui vì quán đông khách nhưng sau đó lại cười không nổi.Sao toàn khách nữ không vậy?Còn cố ý tiếp cận Đan Bảo.Không hiểu cái bộ mặt không cảm xúc ấy cũng hấp dẫn người khác được sao?

Đan Bảo toan định trở lại thì gặp Tịnh Đan và bị cô lôi đến làm việc không công cho một quán ăn của người họ hàng.Nhận thay71 ánh mắt cô cứ nhìn mình chằm chằm,Đan Bảo thấy lạ hỏi:

- Mặt tôi có gì mà cậu nhìn mãi thế?

- Hả?Không có gì!- Tịnh Đan đỏ mặt nói,cô thất thố mất rồi.Sau đó vờ giận nhìn cậu.- Cậu thu hút toàn ong bướm kìa.Sao không lo đi chăm sóc đi!

- Tôi giúp cậu tăng khách còn gì.Về vấn đề nam nữ tôi không quan tâm.

- Nghe cậu nói cậu này rất nhiều.Rốt cuộc thì cậu quan tâm cái gì?- Tịnh Đan tò mò hỏi.

Đan Bảo dừng động tác dọn bàn lại,nhìn cô chăm chú:

- Tôi quan tâm cậu!

- Cậu...quan...tâm... tôi...không phải cậu...

- Tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ thôi!- Đan Bảo nhún vai.

- Cậu rõ ràng chút đi!- Tịnh Đan theo sát bên hỏi.

Đan Bảo nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình:

- Dành với cậu giống như dành với cờ vây nhưng nó mãnh liệt hơn nhiều.Không biết cậu về những lời tôi nói nhưng nó là lời thật lòng,tôi không muốn cậu ngh ngờ về nó.

- Đan Bảo...cậu thật kiến tôi bất ngờ...- Tịnh Đan ngập ngừng nói.

*********************************

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK