• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh sát hỏi: "Đòi nợ? Đòi nợ gì? Là nợ của Tần San hay là của Trương Lão Hán?"

"Tần San là ai thì tôi không biết, là nợ của Trương Lão Hán, ông ta nợ ông chủ của Cường tử hơn một ngàn vạn tiền đánh bạc."

"Tên Trương Lão Hán đó nhìn trông giống như người có thể trả được một ngàn mấy vạn sao?"

"Chuyện này.. Tôi cũng không rõ, Cường tử nói là Trương Lão Hán tìm thấy con gái của ông ta rồi, con gái của ông ta giàu làm, có thể trả được số tiền này."

Con gái?

Mọi người đều nhìn nhau, nếu là con gái của Trương Lão Hán, vậy tại sao bọn họ lại nhắm vào Tần San.

Mộ Khanh đứng phía sau đám người, châm một điếu thuốc, che giấu sự lạnh lùng của anh ta dưới làn khói.

Trong bệnh viện cấm hút thuốc, nhưng ai bảo bệnh viện này lại là của Mộ Khanh kia chứ?

Mộ Khanh dập tắt tàn thuốc, nói với trợ lý Điền: "Sắp xếp người đi xét nghiệm DNA cho 2 người bọn họ đi."

"Vâng."

* * *

Đã có kết quả xét nghiệm rồi, thứ nhất, xét nghiệm của Tần San và Mộ Sở Minh hoàn toàn không phù hợp với nhau, tức là Tần San không phải là người hiến thận cho Mộ Sở Minh, Tần San chỉ là kẻ mạo danh. Thứ hai, Tần San và Trương Lão Hán là cha con, Tần San không phải là cô nhi, cô là con gái của một con bạc, tên của cô là Trương Tiểu Cầm.

Sau khi biết được tên thật của Trương Tiểu Cầm thì mọi chuyện lại càng dễ điều tra hơn, không lâu sau quá khứ của Tần San đã được đặt trước mặt của Mộ Khanh.

Tần San không hề trẻ chút nào, cô ta chỉ nhỏ hơn Nhiếp Hoan có hai tuổi thôi, ngày xưa cô từng học chung trường trung học với Nhiếp Hoan vì thành tích xuất sắc của cô, sau đó cô phải bỏ học vì cha cô nghiện cờ bạc.

Thận của Tần San là do cô ta tự mình bán, cô ta dùng tiền bán thận để đi phẫu thuật thẩm mĩ thành bộ dạng của Nhiếp Hoan, đồng thời cô cố ý bắt chước Nhiếp Hoan trong trí nhớ của cô để biến cô thành Nhiếp Hoan thứ hai.

Nhưng vấn đề bây giờ là, Tần San dính líu đến nhà họ Mộ bằng cách nào?

Thông tin của Trương Tiểu Cầm sau khi cô biến thành Tần San cũng không hề có vấn đề gì, chắc chắn là có người đã lo liệu cho cô ta, người này có phải là người của nhà họ Mộ không?

Nếu người nhà họ Mộ lo liệu cho Tần San thì bọn họ làm như vậy để làm gì?

Khiến Mộ Khanh nghĩ Tần San là ân nhân của Mộ Sở Minh thì có ích lợi gì?

Tất cả những thứ này đều là bí ẩn đan xen lại với nhau.

Mộ Khanh ngồi dựa lưng vào chiếc ghế sang trọng, nhắm mắt lại nói: "Điều tra ra nguồn gốc quả thận của Mộ Sở Minh chưa."

"Tạm thời vẫn chưa."

"Bên bác sĩ nói sao?"

"Bác sĩ nói thận là do Mộ phu nhân đích thân mang tới, bọn họ kiểm tra thấy không có vấn đề gì bèn đem dùng, cũng không có hỏi gì."

Trong giới thượng lưu, người ta làm mọi thứ để có thể sống sót, có một số chuyện không nên hỏi nên các bác sĩ cũng chưa bao giờ hỏi.

"Ha.."

Mộ Khanh cười lạnh một tiếng, chậm rãi gõ lên tay vịn của ghế, âm thanh đều đặn này hệt như một cây búa đập mạnh vào con tim của trợ lý Điền, một lúc sau anh lại nghe thấy Mộ Khanh hỏi: "Vậy còn ca phẫu thuật của Nhiếp Hoan thì sao? Tra ra được gì chưa."

Trợ lý Điền lắc đầu: "Tôi không tra ra được, nó đã bị ai đó xóa đi mất rồi, toàn bộ bệnh viện đều không có hồ sơ nhập viện của Nhiếp tiểu thư."

"Ừm, lui xuống đi."

"Vâng."

"Khoan đã, ca phẫu thuật của Tần San đã hoàn tất chưa?"

"Sắp xong rồi ạ."

"Thành công hay không?"

"Đã giữ lại được đôi chân của Tần tiểu thư rồi ạ."

"Truyền tin ra ngoài là cô ta đã bị liệt nửa người, nhất định phải cho mẹ tôi biết được tin này."

"Hả?" Trợ lý Điền ngây ra "Ý ngài là.."

Mộ Khanh không nói câu nào, ngước lên nhìn Điền Huân, khiến anh ta cảm thấy khó thở, ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy.

"Vâng, tôi hiểu rồi ạ."

* * *

Tin tức về việc vị hôn thê cũ của chủ tịch tập đoàn Thịnh Vượng bị tai nạn liệt nửa người đã bị một nhà báo nghe ngóng được sau đó lan truyền ra ngoài, mặc dù tin tức đã nhanh chóng bị gỡ xuống, nhưng mà mọi người đều biết là Tần San đã bị tàn phế rồi.

Người hài lòng nhất đương nhiên là mẹ của Mộ Khanh, mấy hôm nay bà không nhận được tin tức gì về Tần San, bà còn tưởng là cô ta bị cha mình bắt đi rồi.

Hóa ra là bị tai nạn, nếu như Tần San bị liệt thì cô ta chỉ có nước bị bà điều khiển thôi, ông trời thực sự là đang giúp bà mà.

* * *

Tần San bị cơn đau dữ dội làm tỉnh lại, mùi hăng của thuốc khử trùng và màu trắng xóa của căn phòng khiến cô thở hổn hển, cô đang ở đâu vậy?

"Em tỉnh rồi sao?"

Giọng của người đàn ông rất dịu dàng, hệt như làn khói đọng lại trong tim người khác vậy.

Tần San ngồi ngây ra một lúc mới tỉnh táo lại, nước mắt lập tức chảy ròng ròng, cô nghẹn ngào nói: "Anh Khanh, em bị sao vậy?"

"Em bị người ta bắt cóc sau đó xảy ra tai nạn."

"Bắt cóc?" Đôi mắt của Tần San chợt lóe lên nói: "Anh Khanh, người của Diệp Tử Minh quả nhiên là lại ra tay với em rồi, anh Khanh.. Em còn tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại được anh nữa chứ.."

"Không sao đâu, là do anh sơ suất, may là em vẫn còn sống."

Mộ Khanh xoa nhẹ vào đầu cô, hệt như mọi khi, nhẹ nhàng đến mức khiến Tần San đỏ hết cả mặt, dường như ngay cả vết thương cũng không còn đau nữa, nhưng những lời kế tiếp của Mộ Khanh lại khiến Tần San rơi xuống vực thẳm.

"Em bị tai nạn rất nghiêm trọng, cột sống và dây thần kinh của em bị tổn thương nặng dẫn đến bị liệt nửa người, nhưng bất luận thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em."

Liệt nửa người sao?

Tần San ngồi dậy như điên vậy, nhưng cô lại không cảm nhận được sự tồn tại của nửa thân dưới và đôi chân mình, cô hét lên một cách đau đớn.

"Không, sao lại như vậy!"

"Vốn dĩ ca phẫu thuật được tiến hành một cách suôn sẻ, nhưng sau đó mẹ anh nói là bà ấy lo lắng cho em nên đã sắp xếp một chuyên gia vào, cuối cùng đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn.." Mộ Khanh thở dài nói "Mẹ anh cũng là vì quan tâm đến em, em đừng trách bà ấy nha. Chỗ này là bệnh viện của anh, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em, em đừng sợ."

Điện thoại của Mộ Khanh reo lên, anh mỉm cười xin lỗi Tần San, sau đó bảo cô nghỉ ngơi cho tốt rồi xoay người đi ra ngoài.

Mẹ sao?

Là mụ đàn bà đó!

Ngay khi Mộ Khanh vừa rời khỏi, Tần San đã nhịn cơn đau dữ dội lấy điện thoại ra gọi cho mẹ của Mộ Khanh.

Tần San rất thông minh, cô đổi tên thành Tần San đi theo Mộ Khanh nhiều năm như vậy đều không bị Trương Lão Hán phát hiện ra, nhưng mà ngay khi Mộ Khanh vừa nói là muốn hủy hôn, ngay sau khi cô uy hiếp mẹ của Mộ Khanh thì liền xảy ra chuyện.

Nếu nói việc Trương Lão Hán tìm thấy cô không liên quan gì đến bà ta thì đánh chết cô cũng không tin nữa!

Một khi cô bị Trương Lão Hán bắt đi thì cô còn tương lai sao?

Mộ phu nhân muốn cô chết, muốn cô biến mất mà không có ai biết..

Khốn kiếp!

Khốn kiếp!

Cuộc gọi đã được kết nối, Tần San ráng ngồi dậy cười lạnh nói: "Sở Linh Ngọc, con mẹ nó bà muốn giết tôi à?"

Mẹ của Mộ Khanh mỉm cười: "Cô nói gì vậy, việc cô bị tai nạn tôi cũng rất là bất ngờ rất là đau khổ đấy, dù sao thì cũng là do cô giật vô lăng đâm vào xe trộn bê tông mà."

"Bà coi tôi là con ngốc à, Trương Dương làm sao tìm được tôi bà tưởng tôi không biết à?"

"Haha.."

Sự giễu cợt và thờ ơ của Mộ phu nhân đã làm Tần San kích động, cô hét lên: "Bà không sợ tôi tố cáo bà à?"

"Tố cáo sao? Tần San à bây giờ cô là người bị liệt nửa người đấy, cô tố cáo tôi rồi thì nửa đời sau cô sống thế nào hả? Đi ăn xin hả? Cô tưởng Mộ Khanh thật sự là con người hiền lành và tốt bụng sao? Bọn ta là người thân của Mộ Khanh, dù bọn ta có làm sai cách mấy thì nó cũng không đụng vào bọn ta đâu, nhưng mà cô thì khác, nếu như cô đem chân tướng nói ra cho Mộ Khanh biết, Mộ Khanh nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết. Cô biết điều thì cứ ngoan ngoãn mà giữ bí mật này lại, ngoan ngoãn mà ngồi làm ân nhân của nhà họ Mộ, làm vậy thì nửa đời sau của cô còn có thể sống khỏe còn không thì cô cứ ở đó mà chờ chết đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK