"Nghĩ kỹ rồi hẳn nói tiếp." Mộ Khanh thấp giọng lẩm bẩm, giơ tay lên chỉ vào đầu anh nói: "Diệp Tử Minh bị bệnh tâm thần, đầu óc anh ta có vấn đề, cho dù anh ta có giết em hay là tra tấn em, chặt em thành từng khúc một, thì anh ta cũng không bị kết tội đâu em biết không? Hôm nay anh ta chạy ra từ phòng bệnh chỉ là một sự cố nhỏ thôi, nếu như anh ta lại có cơ hội thoát ra nữa thì anh cũng bó tay đấy."
Giọng của anh vừa nhẹ vừa dịu dàng, nhưng khi lọt vào tai của Tần San thì lại như một chất độc vậy.
Cả người Tần San đều cảm thấy lạnh, lạnh buốt, lạnh đến mức đông cứng cả linh hồn của cô.
Cô muốn chạy, muốn rời khỏi nơi này, nhưng cô là người tàn phế bị liệt nửa người, cô có thể đi đâu chứ?
"Em, anh Khanh.. Em vô tội.. Tất cả những chuyện này thật sự không có liên quan gì đến em, là Sở Linh Ngọc đến tìm em, em chỉ làm theo chỉ dẫn của bà ta thôi.."
"Suỵt." Mộ Khanh ấn đầu ngón tay mảnh khảnh lên môi cô, thấp giọng nói: "Em cứ từ từ suy nghĩ cho thật kỹ, thời gian vẫn còn rất dài, trước khi em nghĩ kỹ thì lúc nào Diệp Tử Minh cũng có thể đến tìm em."
Tần San hét lên: "Tôi muốn rời khỏi đây!"
"Em không thể."
"Tôi muốn rời khỏi đây!" Tần San gầm lên đau đớn: "Anh đang giam cầm người khác một cách bất hợp pháp, tôi sẽ kiện anh! Tôi không tin là trong bệnh viện này không có người nào bình thường cả!"
Ánh mắt của Mộ Khanh rất dịu dàng: "Đồ ngốc, em nói ra thì ai tin em chứ?"
Ai tin chứ?
Ai tin?
Đúng rồi, sau khi Tần San bị tai nạn, Mộ Khanh chăm sóc cô rất tận tình, tình cảm sâu đậm, người như vậy thì ai sẽ nghi ngờ anh ta chứ?
"Còn nữa." Mộ Khanh mỉm cười: "Em có biết là vì sao Diệp Tử Minh lại ở đây không?"
Tần San không dám hỏi, vì cô sợ nhận được kết quả đáng sợ.
Mộ Khanh lại nói tiếp: "Tại vì em cũng bị bệnh rồi, em cũng bị tâm thần phân liệt, cho nên hai người là bạn cùng nằm viện. Lời mà một bệnh nhân tâm thần nói thì ai mà tin chứ?"
"Tôi không phải!" Tần San kêu lên, nước mắt trộn lẫn với máu "Tôi không có bị bệnh tâm thần, tôi không phải!"
"Em phải.." Mộ Khanh đứng dậy dùng khăn tay trước mặt lau bàn tay đã chạm vào Tần San, ném khăn tay đi như vứt rác "Em vẫn luôn như thế."
"Aaaaaaa! Tôi không phải! Không phải! Cứu tôi! Cứu tôi với!"
"Vậy em có bằng lòng nói với anh không? Sự thật đấy."
Sao cô dám nói, nếu cô làm vậy thì cô sẽ không còn đường sống nữa!
"Không sao, em cứ từ từ suy nghĩ, anh sẽ luôn giữ cái mạng của em, nhưng mà em chỉ có thể sống như một bệnh nhân tâm thần."
"Aaaaaaa.. Tôi không phải! Tôi không có bị điên! Không!"
Tiếng thét chói tai vang lên, các bác sĩ và y tá lần lượt chạy vào, y tá đi đầu đã hạ gục Tần San chỉ với một câu.
"Tần tiểu thư lại lên cơn rồi, mau chuẩn bị thuốc an thần!"
"Trời ơi, khuôn mặt này.."
Bác sĩ chữa trị cho cô nói: "Tần tiểu thư lại tự gây thương tích sao?"
Mộ Khanh lắc đầu: "Là bệnh nhân ở phòng bệnh bên cạnh, anh ta chạy ra ngoài rồi."
Bác sĩ nói: "Bệnh của Tần tiểu thư càng ngày càng nghiêm trọng rồi, cứ tiếp tục như vậy có khi cô ấy sẽ sản sinh ra ý định tự tử, Mộ tiên sinh, chúng ta vẫn nên dùng biện pháp cưỡng chế đi."
Tần San hét lên: "Tôi không có bệnh! Là Mộ Khanh! Mộ Khanh là ác quỷ!"
Mọi người đều nhìn Tần San với ánh mắt thương hại, Mộ Khanh nói đúng, không ai tin cô cả, dù sao thì Mộ Khanh cũng yêu Tần San đến vậy.
Họ bịt miệng cô lại, đè lấy tay cô sau đó tiêm thuốc an thần vào cơ thể cô.
Ý thức của Tần San dần trở nên mơ hồ, cô nhìn chằm chằm vào dáng người hoàn hảo và ngay thẳng của người đàn ông, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô..
Đáng sợ, anh ta thật là đáng sợ.
* * *
Mộ Khanh sắp xếp ổn thỏa hết mọi thứ, lái xe đến bên ngoài mai viên, anh ta không dám đến gần, vì sợ bị chủ nhân mới của mai viên nhìn thấy.
Anh nhìn mai viên từ phía xa, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Anh muốn châm một điếu thuốc, nhưng làm thế nào anh cũng không thể bật lửa lên, đầu ngón tay dường như không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa, sau khi thử vài lần, cuối cùng anh đập tay lên vô lăng.
"Bíp!"
Âm thanh chói tai của chiếc xe gần như xuyên thấu tâm hồn anh.
Có thứ gì đó trong người anh bắt đầu sụp đổ, phá hủy và tan biến mất!
Sự kiêu ngạo, dè dặt và bình tĩnh của anh trong khoảnh khắc này đã hoàn toàn tan vỡ.
Anh mở miệng, thở hổn hển như một con cá mắc cạn, nhưng không khí lại không thể nào vào được phổi của anh ta, chỉ toàn chất độc chảy vào thôi..
Một loại độc tên là Nhiếp Hoan.
"Chúng ta đều sai rồi, người duy nhất mà Nhiếp Hoan muốn bảo vệ chỉ có mình anh.."
"Bất luận là 5 năm trước hay là nửa năm trước, Nhiếp Hoan đều thật sự bị bắt cóc.."
"Cô ấy ngất xỉu ở bên đường, Trên người cô ấy có vết thương, khuôn mặt nhợt nhạt.. Đứa con và thận trái của cô ấy đã mất rồi.."
"Tôi hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì, cô ấy không trả lời, cô ấy cứ khóc.. cứ khóc suốt.."
"Nước mắt của cô ấy cứ như là không có điểm dừng vậy.."
* * *
"Aaaaaaaa!"
Mộ Khanh gầm lên, hệt như một con dã thú bị mất đi bạn tình của mình, bởi vì tiếng gầm này ẩn chứa mùi máu tanh trong cổ họng.
"Tại sao.. Tại sao!"
Nước mắt của anh không ngừng rơi, làm mờ đi tầm nhìn của anh, nhưng lại khiến cho trí nhớ của anh càng lúc càng rõ ràng hơn.
Nụ cười của cô ấy, lòng tốt của cô ấy, sự bao dung của cô ấy và tình yêu của cô ấy..
Cô đã cho anh tất cả mọi thứ, vậy còn anh thì sao?
Anh đã cho cô ấy cái gì?
Người được yêu thương như anh, cố chấp như anh, ngây thơ như anh.. chỉ cho cô ấy được một kết cuộc đầy bi thương sau đó rời khỏi quê hương của mình.
"Nhiếp Hoan.. Nhiếp Hoan.."
"Anh cầu xin em, hãy quay về đi.."
Anh khóc và cầu xin như một đứa trẻ lạc lối.
Từng câu từng chữ đều nhắc đến Nhiếp Hoan trong vô vọng.
Từng câu từng chữ đều nhắc đến Nhiếp Hoan trong sự nhớ nhung.
Anh cứ như vậy mà ngủ thiếp đi sau đó tỉnh giấc với một tiếng động lớn.
"Rầm.."
"Rầm rầm.."
Mộ Khanh mở mắt ra, có bụi bặm bốc lên từ xa, tiếng động cơ rất lớn, khiến đầu óc của Mộ Khanh bị choáng váng.
Tiếng động đó phát ra từ mai viên!
Mộ Khanh vội vàng xuống xe chạy về phía mai viên, trên đường anh bị vấp ngã té lăn ra đất, anh lập tức đứng dậy mặc kệ vết thương trong lòng bàn tay, lao thẳng về phía mai viên..
"Tiên sinh! Mời anh đứng lại!"
Người của đội thi công thấy anh ta đột nhiên xông vào giật hết cả mình, vội vàng bước lên cản anh lại.
"Tiên sinh! Trong đó đang bị tháo dỡ, anh đừng đi vào trong đó!"
"Cút ra!" Mộ Khanh trông giống như quỷ dữ vậy "Đó là nhà của tôi, là nhà của tôi! Các người buông tôi ra, buông tôi ra!"
* * *
Mộ Khanh đấm một phát vào mặt của người đang cản anh lại, những người khác trong đội thi công thấy thủ lĩnh của mình bị đánh, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua, bọn họ cùng nhau xông lên đè tên điên này xuống.
Mộ Khanh cứ như vậy mà nhìn mọi thứ bị phá hủy ngay trước mắt mình!
Sự gửi gắm của anh ấy, hồi ức của anh ấy, hy vọng của anh ấy, nhà.. của anh ấy!
"Đừng!"
"Đừng đập! Tôi có tiền! Tôi có rất nhiều tiền! Tôi cho các người hết!"
"Đừng tháo dỡ nó! Đừng phá bỏ ngôi nhà của tôi!"
"Đừng tháo dỡ.."
* * *
Tiếng hét của Mộ Khanh có chứa cả tiếng khóc, truyền thẳng đến chiếc xe đang đậu cách đó không xa.
Cô gái gầy gò nhìn người đàn ông luôn cao quý và tao nhã bị đè dưới đất, anh ta trông rất sợ hãi và hét lên, hệt như một người đàn ông bình thường bị vướng vào thế tục vậy.
Nhếch nhác, hèn mọn, yếu đuối..