Kỷ Duy Ninh chưa bao giờ đến đây, cô đứng ở đường giao nhau, kéo hành lý của mình đi bộ tìm biệt thự Từ gia.
Vốn là muốn ở một nơi yên tĩnh để có thể chăm sóc chữa bệnh, nhưng đột nhiên vào ở một gia đình xa lạ, cô hoàn toàn không thể thích ứng.
Nhưng lại không đoán được, nơi này vậy mà cong cong quẹo quẹo, cô đang di chuyển, liền mất phương hướng. Mở điện thoại di động ra nhìn địa chỉ Tần Thuật gửi tới, tìm hơn nửa giờ, vẫn còn lượn vòng vòng ở đây.
Kỷ Duy Ninh hơi nổi giận, thấy trời sắp nhá nhem tối, chỉ có thể gọi cho Tần Thuật, nhờ anh giúp đỡ.
May mắn Tần Thuật nói, anh đang ở Từ gia, lập tức đi ra.
Kỷ Duy Ninh không dám đi nữa, sợ lạc đường, đầu lại choáng váng, cũng sợ lát nữa Tần Thuật khó tìm thẩy mình. Dứt khoát kéo hành lý, ngồi trên chiếc ghế đá dưới tang cây to, đợi Tần Thuật xuất hiện.
Lúc chiếc xe Cayenne màu đen chạy qua, vài chiếc lá rụng bay lên, rồi sau đó nhẹ nhàng dừng trước cô ba mét. Chỉ cần trong chốc lát, chiếc Cayenne khởi động một lần nữa, những chiếc lá đã chao lượn trở về.
Bóng cây loang lổ, còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời cuối cùng trong ngày, chiếu vào gương mặt xinh đẹp điềm tĩnh, đúng là đẹp không gì sánh nổi.
Người đàn ông trên xe yên lặng thật lâu, nhíu mày nhìn người phụ nữ mặt đồ đơn giản, khẽ gọi: "Kỷ Duy Ninh.”
Người phụ nữ đang tựa trên ghế đá, thoáng buồn ngủ, nghe được giọng nói nho nhỏ, liền nghiêng đầu, rồi sau đó giật mình tỉnh lại. Đôi mắt buồn ngủ mệt mỏi chống lại vè khôi ngô của người đàn ông trước mặt, hơi giật mình, trong nháy mắt đứng thẳng người: "Từ tiên sinh."
Ánh mắt Từ Mộ Xuyên liên tục đặt trên người cô, Kỷ Duy Ninh hơi thẹn thùng, vì bộ dáng mới ngủ dậy của mình. Cô mở mắt, nhìn quanh, cũng không thấy được hình bóng của Tần Thuật.
"Vì sao ngồi ở chỗ này?"
"Ách..."
Nếu như có thể lựa chọn, cô sẽ thẹn thùng nói, bởi vì mình lạc đường, sau đó ngồi ở chỗ này chờ Tần Thuật đến đón cô, kết quả chờ chưa tới hai phút, liền ngủ mất .
"Tôi lạc đường." Kỷ Duy Ninh cúi đầu, kéo kéo chiếc váy dài của mình, nói ngắn gọn.
Từ Mộ Xuyên gật đầu, mắt nhìn phía trước, giọng nói sâu kín trầm thấp đầu độc lòng người: "Lên xe."
"Nhưng tôi đã gọi điện thoại trợ lý cho Tần, anh ấy sẽ nhanh chóng tới đón tôi." Kỷ Duy Ninh lắc đầu, có chút khó xử..
"Lên xe." Từ Mộ Xuyên mở miệng lần nữa, giọng nói không kiên nhẫn.
Kỷ Duy Ninh thấy thế, chỉ hành lý của mình, hỏi: "Cái kia để chỗ nào?"
Đuôi xe rộng rãi chính là câu trả lời dành cho cô. Kỷ Duy Ninh nhìn người đàn ông không có phong độ này, yên lặng kéo hành lý của mình, cất vào đuôi xe.
Thói quen ra lệnh, hơn nữa bây giờ anh ta là “Đại lão bản”, là cha mẹ là cơm áo của cô, Kỷ Duy Ninh hết sức thức thời không dám cãi lại mệnh lệnh của anh.
Không biết là xuất phát từ suy nghĩ gì, theo bản năng kéo cửa xe sau ra.
"Kỷ Duy Ninh, cô không biết quy tắc ngồi xe à?"
Đột nhiên giọng nói lạnh như băng vang lên, cô rút tay về, có chút vô tội nhìn sau gáy người ngồi trước, rồi sau đó ngượng ngùng trở lại chỗ ngồi của người lái phụ.
Còn chưa để vô ngồi vào chỗ của mình, xe liền chạy nhanh về phía trước. Bởi vì quán tính, nửa người của Kỷ Duy Ninh nhào tới phía trước, cũng may xe không chạy nhanh quá, không đến mức làm cho cô đụng vào phía trước.
Kỷ Duy Ninh khẽ lầm bầm, quét mắt nhìn gò má của người kiêu ngạo kia, tức giận lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tần Thuật, bảo anh không cần tới nữa .