Trên bàn ăn nhà họ Từ rất ngột ngạt, ngột ngạt đến mức ngay cả âm thanh nhai đồ ăn cũng có thể nghe được, hơn nữa người ngồi ở ghế chính là Từ lão gia mang vẻ mặt không tốt . Kỷ Duy Ninh chỉ có thể cúi đầu xuống, xới mấy hạt cơm trong chén.
Không biết qua bao lâu, Từ lão gia để xuống đôi đũa trong tay, cầm lấy khăn ướt trên bàn lau tay.
"Tôi không quá tán thành việc cô tiếp tục điều trị cho Tĩnh Tĩnh , nhưng thấy hai đứa nó kiên trì như vậy, tôi cũng đành chấp nhận cho cô thử một lần. Nếu thành công, Từ gia chúng tôi cũng mang ơn cô. Nếu không thành công, thì cũng đừng trách lão già này truy cứu trách nhiệm."
Tuy rằng trong lời nói của lão nhân không nhắc đến ai nhưng trong lòng tất cả mọi người ở bàn ăn đều biết Từ lão gia nói tới người nào.
Kỷ Duy Ninh dừng một chút, để đũa xuống, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt của lão nhân gia: "Bác sĩ là người không phải là thần, tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp cô Diệp có thể đi lại lần nữa. Về phần ngài có truy cứu trách nhiệm hay không thì quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay ngài."
Từ lão gia tử quét mắt Kỷ Duy Ninh, sau đó xoay người nói với người giúp việc: "Chuẩn bị cho cô ta một cái phòng."
Người giúp việc vừa định lên tiếng, nhưng liền bị giọng nói không chút tình cảm của Từ Mộ Xuyên chặn lại:
- Không cần, cô ấy sẽ ở trong biệt viện.
- Mộ Xuyên!
-... Mộ Xuyên.
Từ Mộ Xuyên vừa dứt lời thì Hà Tương Vân lên tiếng tỏ ý bất mãn, còn Diệp tinh thì chần chờ không đồng ý.
- Nói như thế là thế nào!
Lão gia tử giận dữ mắng mỏ một tiếng: "Đồ đạc của anh, Tần Thuật vừa mới dời giúp anh đến biệt viện, giờ anh cũng cho cô ta vào ở thì Nhu Nhu ở chỗ nào?"
Từ Mộ Xuyên không để ý tới sự tức giận của ông mình, vẫn lấy tư thế cực kì ưu nhã tiêp tục ăn cơm. Mắt thấy lửa giận trong cặp mắt của Từ lão gia sắp phun ra thì Từ Mộ Xuyên mới nhẹ nhàng nói một câu.
- Nhà chính không thích hợp cho người ngoài ở lại.
Một câu nói nhẹ nhàng từ tốn, vừa gián tiếp thừa nhận thân phận của Diệp Tịnh ở Từ gia, vừa trấn an tâm tình của cô. Làm cho Diệp Tịnh dù không hề cam tâm cũng không cách nào nói ra.
Nhưng câu nói ấy lại không thể dập tắt lửa giận của Từ lão gia.
"Ầm" một tiếng, Từ lão gia tử dùng cái chén trong tay đập mạnh lên bàn, vẻ mặt và giọng nói tràn đầy sự nghiêm khắc: "Nơi đó là phòng cưới mà tôi chuẩn bị cho anh!"
- Cha, cha bình tĩnh lại đi.
Hà Tương Vân nhìn thấy Từ lão gia vì tức giận mà thở gấp liền nhanh chóng đứng dậy giúp ông ấy thuận khí.
Lão gia tử bình ổn hơi thở, một lần nữa mở miệng, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn: "Từ gia rất lớn, có rất nhiều phòng ngủ. Bây giờ không được thì đem đồ của tôi từ khu nhà sau dọn tới, tôi sẽ ở đây."
Mọi người đều trầm mặc, chỉ có Từ Mộ Xuyên vẫn như cũ thong thả ung dung nhai lấy một miếng thức ăn cuối cùng, rồi sau đó để bát đũa xuống , cầm lấy khăn ướt trước mặt, lau từng ngón tay một.
- Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng coi chỗ đó mà phòng cưới.
Môi khẽ nhếch lên nở nụ cười quyến rũ đẹp mắt nhưng lại như có như không ẩn chứa nét trào phúng.
- Vô liêm sỉ!
Từ Trí Viễn vốn đã bình tĩnh trở lại nhưng nghe được lời nói đại nghịch bất đạo của con trai mình liền nổi giận, cầm cái thìa ném về phía trán của Từ Mộ Xuyên.
Từ Mộ Xuyên không có tránh né, tùy ý thìa đánh lên trán của hắn. Cái thìa sau đó rơi xuống đất, vỡ ra.
Hà Tương Vân một tiếng thét kinh hãi, gấp rút đi qua tra xét miệng vết thương của con trai , lại bị Từ Mộ Xuyên không để ý lắm cản ra.
"Tôi ăn xong." Hắn nhìn lão gia tử, rồi sau đó đứng dậy, nhìn về phía Diệp Tịnh: "Cô nghỉ ngơi thật tốt."
Bóng dáng Tần Thuật rất nhanh đi theo sau lưng của Từ Mộ Xuyên rồi nghe giọng nói nhàn nhạt của hắn phân phó: "Đem hành lý của cô ấy dời đến biệt viện đi."