Giống như cảm nhận được tầm mắt của Kỷ Duy Ninh, Diệp Tinh cực kỳ khách sáo nở nụ cười, giống như tâm trạng của cô không bị ảnh hưởng bởi chuyện lúc nãy.
Nhìn bàn ăn cách xa hai người, Kỷ Duy Ninh gật đầu với Diệp Tinh, rồi sau đó đứng dậy, lên tiếng chào hỏi Từ phu nhân, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Chẳng qua, chân cô vừa mới bước ra khỏi bàn ăn, liền nghe thấy một tiếng ‘phanh’, một cái chén bị vỡ tại cửa phòng ăn, mảnh vỡ rơi vương vãi khắp nơi.
Kỷ Duy Ninh bị tiếng vang này dọa sợ, cô ngẩng đầu nhìn Từ Mộ Xuyên, chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của hắn dừng lại, rồi sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lại quay đầu lại xem Từ lão gia tử đang giương cung bạt kiếm, quyết đoán xoay người đi theo.
Đi ra nhà chính, trời đã hoàn toàn tối. Vườn Từ gia rất lớn, Kỷ Duy Ninh căn bản không biết cái gọi là biệt viện trong miệng bọn họ nằm ở đâu.
Mượn ánh sáng từ ngọn đèn trong vườn, cô nhìn xung quanh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng của người nọ bên cạnh một con đường nhỏ phủ kín đá cuội.
Hắn đứng ở trong bóng đêm, ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm Kỷ Duy Ninh đang chạy chậm tới.
Thân ảnh vốn cường tráng cao to, lúc này lại bị ánh sáng của ánh trăng biến đổi thành cao gầy. Kỷ Duy Ninh dẫm lên bóng của hắn, kinh ngạc nhìn người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững này, hắn giống như cất giấu rất nhiều bí mật không muốn người ngoài biết.
"Đi thôi."
Giống như đặc biệt đang đợi cô, đợi Kỷ Duy Ninh vừa đứng lại, nhịp bước trầm ổn của Từ Mộ Xuyên lại một lần nữa vang lên, đi đến chỗ sâu trong con đường nhỏ.
Không thấy Tuần Thuật theo hắn đi ra, Kỷ Duy Ninh đoán rằng, có lẽ hắn giúp mình lấy hành lý. Nghĩ như vậy, một lát nữa gặp Tần thuật, phải nói một tiếng cám ơn, chập tối cô gọi anh ta ra chờ cô, kết quả lại hại hắn một chuyến tay không.
Ánh sáng trên đường nhỏ so với trong vườn yếu hơn một chút, Kỷ Duy Ninh một đường theo sát sau lưng Từ Mộ Xuyên, cô sợ bị lạc. Gió đêm đầu hạ phả vào mặt, làm lan tỏa ra hơi thở mát lạnh trên người hắn, gần như khiến người ta mê say.
Kỷ Duy Ninh thật cẩn thận thối lui vài bước, cố ý tạo khoảng cách với hắn.
Đi theo Từ Mộ Xuyên khoảng chừng vài phút, mới nhìn thấy mái nhà của tiểu biệt thự hai tầng.
Từ Mộ Xuyên dẫn đầu đi vào nhà, tiếng ‘cành cạch’ mở chốt cửa, bên trong biệt thự mở đèn sáng trưng. Kỷ Duy Ninh đứng ở cửa, có chút chần chờ.
Ngẩng đầu, thấy hắn đứng lặng im ở trước cửa, dùng ánh mắt bảo cô tiến vào.
Kỷ Duy Ninh cân nhắc, lúc này mới bước đi vào, chỉ trong chốc lát, liền bị bố trí lịch sự tao nhã bên trong căn phòng hấp dẫn, thậm chí, từng chi tiết trong góc của biệt thự, đều được thiết kế vừa vặn.
Không khó nhìn ra, nhà thiết kế có dụng tâm.
Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, nên bác sĩ rất thích sạch sẽ, Kỷ Duy Ninh đặc biệt thích phong cách thiết kế khiến người ta cảm thấy gọn gàng sạch sẽ này.
"Lầu hai phía nam là phòng ngủ của tôi, các phòng lại cô cứ tùy tiện chọn một cái. Nếu không muốn ăn cơm ở bên kia, nơi này cũng có phòng bếp, toàn bộ thiết bị có đầy đủ." Từ Mộ Xuyên vừa đi vào bên trong vừa cởi khuy áo kim loại trên áo sơ mi.
Đợi chân dài hắn đi lên thang lầu xoay tròn thì Kỷ Duy Ninh vội vàng mở miệng: "Đợi chút..."
Nhớ tới lời nói của Từ lão gia tử, đây là vì Từ Mộ Xuyên mà chuẩn bị phòng cưới, cô không chút nghĩ ngợi liền mở miệng: "Thật ra, tôi không ở Từ gia, cũng sẽ không làm chậm trễ việc trị liệu của Diệp tiểu thư."