Vốn dĩ hắn không định xuống lầu mà chuẩn bị một mình giải quyết bữa tối trong thư phòng luôn, nhưng trước đó đã xảy ra một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Đầu đuôi chuyện này phải kể từ một tháng trước, Tấn Hành bị cảm mạo nên bệnh viêm họng phát tác, cổ họng cứ luôn ngứa ngáy khó chịu.
Tuy hắn không chủ động đề cập chuyện này với người trong nhà, nhưng hình như bắt đầu từ một buổi tối nào đó, mỗi khi Tấn Hành chuẩn bị nghỉ ngơi, dì Trương đều bưng một chén canh lê đường phèn nhỏ lên thư phòng cho hắn, nhìn hắn chậm rãi uống hết rồi mới rời đi.
Về phần lai lịch cụ thể của chén canh lê này, Tấn Hành trước nay chưa từng để ý, hắn chỉ cảm thấy mùi vị khá ngon, không bị ngọt quá như trước đây dì Trương từng làm, rất hợp với khẩu vị thanh đạm ít ngọt của hắn.
Hơn nữa lê được hầm rất có tâm, còn căn cứ theo tình trạng hồi phục của hắn mà bỏ thêm cả cam thảo và mật ong giúp bồi bổ cuống họng, cho nên sau một tháng kiên trì uống đều đặn, sức khỏe của Tấn Hành đã dần khá lên, đồng thời cũng quen với việc trước khi đi ngủ nhất định phải dùng một chén canh lê thanh ngọt ngon miệng.
Nhưng bất ngờ là, hôm nay Tấn Hành không có hứng ăn gì nên muốn bảo dì Trương làm cho mình một chén canh lê, kết quả lại ngỡ ngàng phát hiện canh lê mà tuần nào mình cũng uống không phải là do dì Trương tự nấu.
Nghe Tấn Hành hỏi mình như vậy, dì Trương cũng ngớ ra một lúc sau đó cười rộ lên, vừa lắc đầu vừa bất đắc dĩ giải thích cho hắn:
“Ôi chao, không phải đâu đại thiếu gia, canh lê đó không phải do tôi nấu đâu…… Hồi trước Tiểu Tần đi làm ở quán cơm nên ngày nào cũng dành chút thời gian để nấu cho cậu đấy, hình như cậu ấy bảo là quan hệ giữa mình và đầu bếp không tệ, cho nên thi thoảng có thể mượn bếp để dùng một lát……”
“Dạo trước cổ họng của đại thiếu gia vẫn luôn khó chịu mà, sau lần ghé nhà Tiểu Tần liền bảo với tôi là ăn canh lê có thể sẽ hữu hiệu, tôi từng nấu theo cách cậu ấy chỉ một lần nhưng thiếu gia ăn không nhiều, sau khi Tiểu Tần biết thì đã bảo với tôi là để cậu ấy thử xem.”
“Cho nên mấy lần sau thật ra đều là cậu ấy nấu cho cậu đấy, ngày nào Lão Đổng cũng vào thành phố mang về, tôi đem đi hâm nóng lên, cậu ăn xong rồi tôi mới xuống lầu ngủ. Nhưng hình như dạo này cậu ấy đổi việc nên không có thời gian nữa, tôi còn tưởng cậu ấy đã nói chuyện này với cậu từ lâu rồi chứ……”
Nghe dì Trương nói thế, Tấn Hành cũng ngẩn ngơ chẳng biết trả lời ra sao, bởi vì hắn thực sự chẳng hề hay biết chuyện này, Tần Giao từ trước đến nay cũng không có ý định chủ động nói cho hắn.
Song nếu cẩn thận hồi tưởng lại thì có thể nhận ra, hơn một tháng nay hai người cùng ra ngoài ăn cơm, người kia không chỉ một lần hỏi về khẩu vị của hắn, còn hắn thì vẫn cái điệu cứng nhắc lạnh lùng phá hỏng không khí, quả thật là chẳng tôn trọng người ta chút nào cả.
Suy nghĩ ấy vừa dấy lên trong lòng, chuyện này cũng bắt đầu khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Tấn Hành chưa từng sinh ra cảm xúc thất thường như thế với ai cả, nhưng giờ đây, hắn thật sự không biết phải hình dung cảm xúc của mình đối với người kia là như thế nào.
Nếu suy nghĩ kỹ một chút, cảm giác này có lẽ có phần giống với cảm giác mà chén canh lê của Tần Giao đem đến cho hắn.
Tuy không phải mùi vị có thể khiến hắn mất khống chế ngay từ miếng đầu tiên, từ nay về sau chỉ một lòng yêu thích, cũng không đẹp đẽ và ngọt ngào như mối tình đầu đầy rung động, thậm chí hồi tưởng lại dư vị còn thấy có chút chát, có chút đắng.
Nhưng chỉ cần người thưởng thức nguyện ý bình tâm nếm thử, sẽ không khó để nhận ra đây chính là mùi vị mà mình đang cần nhất, cho nên khi bắt đầu tập thành thói quen rồi, giờ đây Tấn Hành cẩn thận hồi tưởng lại từng chút từng chút liên quan đến Tần Giao, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến……
Những điều tốt đẹp của người kia.
Mang trong lòng tâm tình phức tạp và khó tả ấy, Tấn Hành cứ thế ngồi một mình trong thư phòng suốt hơn tiếng đồng hồ.
Trong lúc đó hắn có đứng dậy gọi mấy cuộc điện thoại bảo trợ lý quản lý sản nghiệp trên danh nghĩa fax cho mình vài thứ, sau khi xem qua một lần xác định không có vấn đề gì quá lớn, hắn mới đứng dậy đi xuống lầu.
Thấy hôm nay Tấn Hành xuống lầu ăn cơm cùng mọi người, cháu trai và ông nội của hắn đều lấy làm bất ngờ. Tấn Hành kéo ghế ngồi xuống, bảo dì Trương lấy thêm cho mình một bộ bát đũa, rồi liền nghiêm túc nhìn chằm chằm Tấn Trường Minh như thể đang có tâm sự.
Đến tận khi thằng nhóc gây chuyện ở trường này bắt đầu lộ ra vẻ mặt chột dạ và căng thẳng, cậu cả bấy giờ mới nhíu mày, chậm rãi dời tầm mắt tràn đầy áp lực của mình đi, hỏi một câu bâng quơ:
“Tấn Trường Minh, nếu bây giờ làm thủ tục chuyển trường cho con, sau khi đến trường mới thành tích của con có thể bảo đảm không?”
“Dạ? Gì……Gì cơ? Cậu ơi…… Cậu cậu…… Cậu vừa mới…… nói gì cơ ạ?”
Mãi một lúc mới nhận ra Tấn Hành đang nói chuyện với mình, sau khi hoàn hồn, Tấn Trường Minh còn tưởng là mình bị ảo thính.
Song phản ứng ngơ ngác của ông cố rõ ràng đã chứng minh nó không nghe nhầm, cậu Tấn Hành của nó quả thật vừa hỏi nó có muốn chuyển trường hay không, ánh mắt Tấn Trường Minh càng lúc càng hoang mang chẳng rõ mô tê gì.
Có phải mình…… nghe lầm không???
Cậu vừa hỏi mình thật hả????? Không phải đang hỏi người khác hả?
Nhà mình còn ai khác tên Tấn Trường Minh ư???
Không có!!! Thật sự không có!!! Nhà mình chỉ có mỗi mình mình tên Tấn Trường Minh thôi!!!!
Nhưng nếu tất cả đều là thật, vậy sao cậu lại chủ động quan tâm tới…… cái việc bé tí tẹo như mình có muốn chuyển trường không?!
Chuyện này…… hoàn toàn không khoa học!!!
Bao nhiêu năm qua chẳng thấy Tấn Hành chủ động quan tâm mình, giờ phút này Tấn Trường Minh ngáo ngáo ngơ ngơ như thể mọi lần thi đều tạch, bỗng một ngày tự dưng thi được điểm tối đa.
Rất hiển nhiên, Tấn lão gia đang quá ngạc nhiên nên tạm thời chưa kịp phát biểu ý kiến cũng có suy nghĩ tương tự nó.
Bị một già một trẻ nhìn chòng chọc, Tấn Hành cúi đầu suy nghĩ nghiêm túc xem nên nói rõ chuyện này với bọn họ thế nào, sau một hồi hắn mới ngẩng đầu giải thích đường hoàng với hai ông cháu đang ngồi trước mặt mình:
“……Hôm nay con gặp Liêu Phi Vân, tiện thể nói chút chuyện liên quan đến Trường Minh, không thể phủ nhận lời anh ta nói cũng khá có lý, cho nên con định từ tháng sau sẽ cho Trường Minh chuyển sang trường ngoại trú, chờ sau này nó lên cấp hai rồi hẵng xét đến vấn đề nó có cần trọ lại trường hay không. Cụ thể là trường nào thì con vẫn chưa quyết định, nhưng nên chuyển hộ khẩu của Trường Minh sang bất động sản chung của con và Tần Giao sau khi kết hôn, tiện cho sau này nó đi học ở thành phố. Con sẽ tìm thời gian để báo với Tần Giao sau, hôm nay nói trước với mọi người một tiếng…… Nếu con muốn học trường khác thì nhớ nói sớm cho cậu.”
Câu sau cùng của Tấn Hành đương nhiên là nói với Tấn Trường Minh nhà hắn, mà hiển nhiên, cái tư thái sặc mùi Lỗ Tấn này vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình kích động suýt ngất xỉu của cháu trai hắn. Lão gia cũng mừng ra mặt, vội vã thấp giọng hỏi hắn:
“Lần này con thật sự quyết định nghe theo ông rồi hả?”
“Vâng, chờ tìm hiểu thêm một thời gian nữa, con sẽ tâm sự cụ thể với anh ấy về chuyện này. Nếu cả hai bọn con đều cảm thấy không có vấn đề gì quá lớn thì nửa năm sau nhân lúc mọi người đều rảnh rỗi, cũng nên xác định một thời điểm cụ thể.”
“Tốt, tốt, con……. nghĩ thông suốt từ bao giờ vậy?”
“……Vừa mới đây thôi ạ.”
Hiếm khi mới nói thật với ông nội một lần, đối diện với ánh mắt ‘Ông không tin mày trêu ông hả’ của Tấn lão gia, Tấn Hành cũng chẳng muốn giải thích nhiều.
Sau cuộc đối thoại này, bầu không khí bữa cơm tối hôm nay dường như không còn nặng nề và bí bách như ngày thường nữa, bất kể là già hay trẻ cũng đều tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Ăn cơm xong, Tấn Hành lại lên lầu tiếp tục lo liệu việc chọn trường học và giúp Tần Giao đăng ký hộ khẩu. Nhưng vừa tiến vào thư phòng, Tấn Hành liền phát hiện Lão Nhĩ Đão ra ngoài chơi bời cả ngày đã về nhà.
Thấy hắn vào, lão tổ tông vẫn mải mê ôm cầu lông lăn lộn, lão tổ tông đáng lẽ phải làm gương cho con cháu này còn ợ một cái rõ thô bỉ và bốc mùi trước mặt huyền tôn Tấn Hành nhà mình.
“Àiii —— Ăn no quá —— Loại tiểu túy như phụ cốt chi thư đúng là ngon bá cháy! Cho ta thêm hai cân nữa ta cũng chén sạch bách được! Ha ha ha ha ha!” (Phụ cốt chi thư: tức là giòi bọ trong xương, ví với việc mình không thích hay một thế lực xâm nhập vào nội bộ, khó lòng giải quyết diệt trừ. Xuất phát từ Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh.)
Tấn Hành: “……”
Hành vi tìm đường chết kiểu này, đương nhiên có thể tưởng tượng được kết cục sẽ ra sao. Hôm nay Tấn Hành tâm tình tốt lần đầu tiên bắt lão tổ tông nhà mình nằm dưới thảm trải sàn, cấm chỉ không được bò lên bàn sách của mình.
Ấm ức bám chân Tấn Hành cầu xin mà không được, Lão Nhĩ Đóa còn đang định bán manh để mè nheo tiểu huyền tôn nhà mình thì chợt nhận thấy vẻ mặt Tấn Hành khi nhìn tư liệu trong tay dường như không ổn lắm.
Giữa mái đầu đen đã bắt đầu xen lẫn những sợi tóc trắng như tuyết, khiến người thanh niên trông càng nhuốm cảm giác thanh lãnh tang thương. Một lát sau, hắn mới cúi đầu hỏi Lão Nhĩ Đóa, có vẻ không chắc chắn lắm:
“Hôm nay là ngày mấy?”
“Mười tám tháng ba, chủ nhật, sao thế?”
“……Không có gì.”
Giọng điệu Tấn Hành có vẻ kỳ lạ, hắn lưỡng lự đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ kiểu cổ treo trên tường, giờ đã gần 10 giờ, cho dù vì lý do đặc thù gì thì quyết định ra ngoài lúc này cũng không thích hợp lắm.
Song có lẽ vì hôm nay hắn có chút kích động không giống ngày thường, cho nên chỉ sau vài giây suy nghĩ, Tấn Hành tối nay có sức hành động cao kinh người liền đứng dậy thay quần áo ra ngoài, sau đó gọi điện ngay cho Lão Đổng đã sớm nghỉ ngơi.
“Hả? Gì cơ? Đại thiếu gia? Đã trễ thế này rồi mà cậu còn định vào thành phố sao?”
“Xin lỗi, làm phiền chú quá.”
“À, không sao không sao, không phiền không phiền, giờ tôi đến đón cậu ngay nhé?”
Tấn Hành vừa nghe Lão Đổng hỏi vừa cúi đầu kiểm tra lại thông tin hộ tịch của Tần Giao, sau khi xác định cột ngày sinh viết chính xác là ngày mười tám tháng ba năm một ngàn chín trăm tám mươi sáu, lông mày hắn bất giác nhíu lại, lát sau, Tấn Hành mới gật đầu bình tĩnh nói:
“Ừm, nhanh lên nhé.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
……Xin lỗi, nhân tố tình cảm trong chương này hơi phức tạp, đăng muộn quá, giờ tui lập tức đi gõ chương mới ngay đây ạ…… QAQ
Hiện tại đang hơi bị phấn khởi, bình tĩnh nào bình tĩnh nào……
Editor: Bà con có để ý nhân vật nào được mô tả lạnh lùng ít nói xa cách các kiểu là thường hay ăn nhạt không:))) kiểu ăn cay ăn mỡ là tổn hại hình tượng thanh cao vl.