Ra khỏi túy điện, Ngọc Chi Cơ chạy xồng xộc qua hành lang dài dằng dạc rồi lại nhanh chóng lao đến tường thành phía ngoài, hơi thở của cậu ta hổn hển bất ổn, mặt cũng đỏ cả lên.
Cậu ta xin thề dù là ai cũng không dám tin cậu vừa tận mắt chứng kiến cái gì, thậm chí đến bây giờ ngay cả chính bản thân cậu cũng chẳng cách nào tin nổi.
Nhưng sự thật rành rành ngay trước mắt, chính mắt cậu ta đã nhìn thấy tên Mi Lang không rõ lai lịch kia sai một đám chuột mang Túy Quân đi, cuộc đối thoại lúc ấy giữa Mi Lang và Tần Giao cũng khiến Ngọc Chi Cơ đang trốn gần đó phát lạnh cả sống lưng, suốt một hồi lâu không dám hé răng phát ra âm thanh gì.
“Túy Quân đúng là hay quên, đừng bảo ngươi đang giả bộ hồ đồ với ta đấy nhé? Chẳng lẽ cũng quên giống như bọn anh em họ Trương đáng bầm thây vạn đoạn kia, rằng tất cả những gì các ngươi có được hôm nay…… là do ban đầu ai ban cho các ngươi hả?”
REPORT THIS AD
Lời này quả thực hàm hồ quái dị, nhưng khi đó Ngọc Chi Cơ ngồi xổm sau bức tường thấp lại cảm nhận rõ ràng có một áp lực khủng khiếp đang từ từ bao trùm lấy túy điện, mà kỳ lạ hơn là, kèm theo cảm giác dị thường đó, một thứ mùi gay mũi giống như bột hùng hoàng cháy cũng dần tràn ngập hành lang bên ngoài túy điện.
Tần Giao vừa ngửi liền biết ngay thứ mùi lạ này là nhắm vào mình, sắc mặt và đồng tử của y cũng có gì đó bất thường. Sau một nụ cười ngắn ngủi, y khàn giọng trả lời rằng:
“……Ồ? Ta thật sự chẳng nhớ là ai đã ban cho ta cái gì quý báu lắm cơ, lẽ nào là bộ lông mày chữ bát hài hước của ngươi đã cho ta à?”
“……Ngươi…… Đồ rắn độc chết đến nơi rồi mà còn dám ngang ngược! Lũ ngu xuẩn các ngươi còn chờ gì nữa! Mau bắt y lại cho ta!!!”
Cứ tưởng có thể thuận lợi bắt được y giống như lúc nãy khống chế được Trương Bỉnh Trung trong tẩm điện, thế nhưng vừa mới định ra tay thì đã bị tên này buông lời nhục mạ.
Mi Lang phẫn nộ quất roi nhắm thẳng vào mặt Tần Giao, song lại bị y nắm chặt lấy roi, quật trở lại vào bản mặt hắn ta một cú tàn nhẫn, khiến hắn phát ra tiếng kêu la đau đớn thảm thiết.
“A! Ngươi…… Ngươi dám đánh ta…… Ngươi dám đánh ta!!”
Cú vụt kia làm quai hàm gã đứt mất nửa đoạn, Mi Lang với vóc dáng thấp bé hệt như người lùn bưng lấy nửa bên má đầm đìa máu me của mình, nghiến răng nghiến lợi toan mở miệng. Tần Giao đã bị mùi hùng hoàng ép khôi phục một nửa nguyên hình, thấy hắn ta như thế, y liền dùng ngón tay đầy vảy xanh chạm lên đôi môi tái nhợt của mình rồi nở một nụ cười, điềm nhiên mà nói rằng:
“Kẻ lần trước dám mở miệng chửi ta, ta đã trói ả lại rồi dùng một cái kéo nung nóng để cắt nát miệng ả ra. Kẻ lần trước dám ra tay đánh tay, ta đã đặt đầu của gã vào ao cạn, rồi tận mắt nhìn nước phun ra từ đường ống từ từ nhấn chìm cái đầu của gã, cuối cùng để cho gã ta chết đuối trong đó…… Bây giờ ngươi muốn thử loại nào?”
Rất ít khi y chính miệng nói ra những lời lẽ kiểu này với kẻ khác, Tần Giao dù mang tiếng xấu xa ở Túy Giới nhưng có thể đi được đến bước này thì hiển nhiên y cũng có đầy đủ lý do khiến người ta e ngại hoặc phục tùng mình.
Đúng như dự đoán, nghe y nói xong, tên Mi Lang mới nãy còn kiêu ngạo hung hăng kia lập tức tái mét cả mặt, miệng run bần bật cả buổi chẳng dám ho he câu nào.
Tùy tiện hù dọa tên oắt con chưa trải sự đời này xong, Tần Giao bèn cười rộ lên chẳng rõ ý tứ, chú ý thấy hai chân mình đã bắt đầu biến đổi về đuôi rắn, bấy giờ y mới nhìn lũ chuột có vẻ đã sớm có dự mưu kia, nhoẻn miệng hỏi:
“Nói cho ta biết, Lão Túy Chủ đang ở đâu?”
“Ồ, Túy Quân còn nhớ Lão Túy Chủ cơ à?”
“Ta có nhớ lão hay không thì cũng cóc tới phiên ngươi la lối trước mặt ta, đừng nhiều lời nữa, dẫn ta đi gặp lão.”
Bất luận lời Tần Giao nói rốt cuộc có mấy phần thật mấy phần giả, chỉ ba chữ Lão Túy Chủ này thôi cũng khiến Ngọc Chi Cơ trốn trong góc phải điếng hồn bịt kín miệng lại.
Ở Túy Giới, ngay cả đứa con nít ngoài đường cũng biết, năm đó sau khi Trương Phụng Thanh lên làm Túy Chủ, Lão Túy Chủ liền bị hắn giam cầm vào trong tường, không có cơ hội trở mình.
Nhiều năm trôi qua, tuy đôi khi mọi người vẫn tình cờ nhắc đến hai danh hào lão túy quỷ và Lão Túy Chủ, song không ai tin tà túy lão tổ tông còn tàn bạo khát máu hơn cả Trương Bỉnh Trung, tương truyền sở hữu thực lực sánh ngang các lão tổ tông trong Cửa ấy sẽ thật sự xuất hiện một lần nữa.
Mà nghe Tần Giao nhắc đến lão túy quỷ, tên Mi Lang còn đang giận run người kia cũng lập tức trấn định lại. Hắn bật cười, hai hàng lông mày chữ bát hài hước cũng vểnh lên, tầm mắt chế giễu xuyên thấu qua gương mặt khuất sau tấm mạng xanh của Tần Giao.
“……Túy Quân còn nhớ đến tên lão túy quỷ là tốt rồi, tiểu túy nghe nói lớp da mặt của ngài là năm xưa được lão túy quỷ đổi cho, nay lão túy quỷ trở lại Túy Giới, lũ sâu mọt trước kia đương nhiên cũng đừng hòng thoát được. Giờ ngài đang trong kỳ động dục, thực lực không bằng thường ngày, ngửi thấy mùi hùng hoàng này thì ngay cả hình người cũng sắp không giữ nổi được nữa nhỉ?”
“……”
“Đáng tiếc…… Dù lũ thuộc hạ của ngài ở Xích Thủy và Huyền Khâu có hay tin thì tối nay chúng cũng không thể lập tức chạy tới được đâu, cho nên ta khuyên Túy Quân hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, để chúng ta hoàn thành cuộc vui đêm nay, đừng ép ta thật sự trở mặt với ngài……”
Ý tứ uy hiếp của Mi Lang đã quá rõ ràng, Tần Giao cũng thoáng bất ngờ vì hắn ta thậm chí còn biết việc mình đang trong kỳ động dục.
Mặt khác, y vẫn không hiểu tại sao Mi Lang, hay nói đúng hơn là Lão Túy Chủ đứng sau hắn, lại nhất quyết phải bắt mình và Tiểu thị kết thân. Dường như cũng nhìn thấu nỗi nghi hoặc ẩn chứa trong đôi mắt Tần Giao, Mi Lang giơ mu bàn tay chùi đi vết máu trên mặt mình, hừ lạnh một tiếng rồi mở miệng trào phúng:
“Không chỉ mình Túy Quân muốn tìm Đăng Tâm lão nhân kia, mà ngay đến việc lão túy quỷ có thể nhân cơ hội khôi phục uy thế xưa kia hay không, trước mắt cũng phải xem có bắt được lão già kia không đã. Chỉ cần một vài kẻ không gây phiền phức cho chúng ta thì sau tràng náo nhiệt đêm nay, lão túy quỷ đương nhiên sẽ bằng lòng gặp kẻ đó……”
Cuộc đối thoại đi tới đây, tên Mi Lang với cái mặt bị thương kia cũng không nói gì thêm nữa mà trực tiếp phất tay ra hiệu cho lũ chuột xông lên mang Tần Giao đi, mặc dù trông y có vẻ cũng không định tiếp tục phản kháng. Cũng nhân lúc này, Ngọc Chi Cơ đã chứng kiến hết thảy toàn bộ cũng nhanh chóng thoát thân chạy ra.
Đến tận khi đã trốn ra được và mở cục giấy Tần Giao lén đưa cho mình ra, Ngọc Chi Cơ vẫn còn sợ hãi không thôi.
Bàn tay tiểu túy nô thấm đẫm mồ hôi, vẫn còn siết chặt cục giấy của Tần Giao, nghĩ đến lúc này sâu bên trong túy điện có lẽ đang phát sinh chuyện lớn gì đó mà người ngoài còn chưa kịp hay biết, cậu ta liền sốt sắng cúi đầu xuống.
Cậu nơm nớp mở tay ra, cục giấy nhỏ nằm trong lòng bàn tay cậu ta bỗng dưng tự leo xuống đất, hóa thành một người giấy không mặt đầy đủ tay chân…… rồi vẫy vẫy tay với Ngọc Chi Cơ đang trợn mắt ngoác mồm.
……
“Oa, trông lợi hại quá, mấy con người giấy biết cử động này là gì vậy tính sư?”
Trong hẻm nhỏ tối om, một đám người giấy nhỏ đang đi lững thững về phía trước, con nào con nấy linh hoạt băng qua bóng đêm tiến ra ngoài hẻm. Mà trong bóng tối không thấy rõ mặt người, chàng trai nhẹ nhàng cất giọng nói lạnh nhạt mà êm tai của mình để trả lời cho câu hỏi hiếu kỳ của thiếu niên:
“Chỉ công.”
“Chỉ công?”
“Ừm, ngoại trừ thể xác của chính bản thân con người thì giấy chính là vật dẫn dễ dàng tiếp nhận quỷ hồn và tiên linh nhất. Xưa kia từng có câu nói rằng, giấy biết động là quỷ hồn, giấy bất động là xác chết. Quỷ hồn của người chết có thể dễ dàng bám lên giấy nhưng không thể nào bám lên vật chết khác, cũng chính là bởi lý do này…… Trước khi tới tôi đã chuẩn bị một ít chỉ công, sau khi đám cưới ở túy sào bắt đầu, cũng có thể bảo bọn nó giúp chúng ta đi chung quanh Túy Giới để thám thính tin tức.” (“Chỉ” là giấy, còn “công” là từ tôn xưng cho nam, ví dụ Quan Công, Tế Công…)
“Ồ, thế cái mảnh giấy mà anh vừa dùng dầu đèn của ông Đăng để viết chữ Đinh lên đó thì là gì vậy……”
“Thuật trong Cửa, sau khi thành thục nắm giữ, dùng một tờ giấy làm vật dẫn và máu của con cháu là có thể thỉnh lão tổ tông của mỗi dòng họ xuất hiện. Đăng lão là hậu nhân của Đinh thị, *lão tổ tông của Đinh thị là Khương Cấp, cũng chính là Đinh Công Cấp hậu nhân của Khương Thái Công, truyền thuyết kể rằng Đinh Công Cấp được cha mình thân truyền, có khả năng cưỡi cá chuồn trong sông Ngân để ngao du đại thiên thế giới. Lát nữa lúc rời khỏi Túy Giới nếu có gì bất tiện thì chúng ta có thể thỉnh ông ấy ra giúp đỡ.”
“À à, ra vậy…… Ờm…… Tính sư, tôi nói thật với anh nha, anh còn lợi hại hơn cả mấy ông bà nhảy đại thần mà hồi trước tôi thấy lúc bà dẫn tôi về quê nữa, tôi chưa bao giờ nghe nói về mấy thứ này luôn……”
(Nhảy đại thần là một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung Quốc, được xem như một phương thức kết nối giữa người sống và người chết.)
Thạch Tiểu Quang lúc này đang lẳng lặng ngồi xổm ngoài hẻm Chặt Đầu với hắn, nghe hắn giải thích xong, cậu cũng trầm trồ ngạc nhiên, thậm chí còn có phần bội phục. Tấn Hành nhấc con người giấy cuối cùng cứ bám lấy tay mình không chịu đi, đặt nó xuống dưới đất rồi nhẹ nhàng xua nó đi, nghe thằng nhỏ ngốc này so sánh thuật trong Cửa chính thống với chiêu trò lựa lọc của mấy thầy cúng dưới quê, hắn cũng chẳng nói gì.
Nhưng Đăng Tâm lão nhân hóa thành cái bóng nằm nhoài trên bả vai Thạch Tiểu Quang thì lập tức gân họng ho khù khụ rồi lớn tiếng răn dạy cu cậu:
“Ranh con dốt nát thì biết cái gì? Từ xưa đến nay, người có thể xưng là tính sư đều là nhân trung long phượng, nhân kiệt đương thời, không chỉ cần có thiên tư xuất chúng mà còn phải được các lão tổ tông đích thân chọn lựa, nhận sự giáo dưỡng khắt khe từ nhỏ. Bản lĩnh như thế là do tính sư bỏ công chịu khó học hành mới có đấy……”
Thạch Tiểu Quang bị lão nói cho đỏ rần cả mặt, lắp bắp đáp “Con ờ, ờm, sau này về nhà nhất định sẽ cố gắng học tập tính sư”. Tấn Hành thì nãy giờ vẫn không tỏ cảm xúc gì, chỉ hơi nhíu mày, từ tốn quay sang bảo với Thạch Tiểu Quang:
“Thật ra từ nhỏ đến lớn tôi cũng không phải người chăm chỉ chịu khó gì đâu, đến giờ ông nội tôi vẫn suốt ngày bảo tôi chẳng được trò trống gì nên thân, vậy nên không cần phải học theo tôi, tôi không có gì đáng để học cả.”
Được Tấn Hành chủ động giải vậy, Thạch Tiểu Quang liền cảm kích gật gật đầu, song Đăng Tâm lão nhân lại tự lý giải lời hắn nói thành ý khác, tiếp tục gân cổ nghiêm khắc giáo huấn Thạch Tiểu Quang:
“Đó nghe tính sư ăn nói khiêm tốn chưa kìa! Người ta từ nhỏ không chăm chỉ chịu khó gì mà cuối cùng vẫn được thành tựu như bây giờ! Thế mà người ta vẫn không đi khoe khoang khắp nơi! Như vậy còn đáng nể hơn cả những kẻ mới có chút ít thành tựu đã tự đại đắc chí! Đây mới thật sự là đạo xử thế của bậc quân tử! Chỉ riêng thiên tư và sự khiêm tốn này thôi! Nhóc con nhà mi cũng phải học tập người ta cho đàng hoàng! Nếu không sau này lại khiến A Uẩn mất mặt! Có nghe không hả!”
Tấn Hành: “……”
Mặc dù biết Đăng Tâm lão nhân chỉ muốn dựng nên một hình tượng tiêu biểu để tiện dạy dỗ Thạch Tiểu Quang, thế nhưng hắn vẫn rất chi lúng túng, cuối cùng đành quyết định dùng sự im lặng để đối phó với bầu không khí ngột ngạt khó xử này.
Trùng hợp là vào lúc ấy, bầy chuột khua chiêng gióng trống trên đường cái của Túy Giới cũng đi ngang qua. Ba người đứng náu mình trong ngõ hẻm, vốn chỉ định nghe ngóng chút thôi, tuy nhiên giây tiếp theo, bọn họ đều biến sắc khi nghe thấy lũ chuột mặc áo xanh đỏ kia cất tiếng oang oang:
“Trương Bỉnh Trung —— Mã thượng phong —— Chết không toàn thây ném cho độc trùng rỉa xác —— Là kẻ nào —— Muốn giết gã —— Tất cả mọi người đều hay —— “
Lũ chuột vừa đi vòng quanh Túy Giới vừa cố ý châm ngòi thổi gió, không ít tà túy đang chuẩn bị đến túy sào uống rượu mình, nay nghe thấy bọn chúng ngâm nga bài đồng dao nọ, ai nấy đều sững sờ dừng bước.
Tuy nhiên không ai trong đám tà túy nhốn nháo đó dám đứng ra hỏi lũ chuột rằng lời ấy rốt cuộc là thật là giả, rằng kẻ nào muốn giết Trương Bỉnh Trung. Càng nghĩ càng thấy lạnh cả người, một bầu không khí quỷ dị tràn ra, ám chỉ sắp có một hồi đại loạn ập đến Túy Giới, Tấn Hành cau mày đi ra khỏi hẻm, nghe thấy Đăng Tâm lão nhân hầm hừ nói:
“Có vài kẻ sắp không giấu nổi đuôi cáo nữa rồi…… Ta đã nói với các ngươi từ lâu, tên Túy Quân kia dã tâm lớn lắm, chuyện đêm nay chắc chắn mới chỉ vừa bắt đầu thôi. Trương Bỉnh Trung chết rồi, A Uẩn giờ nằm trong tay y, toàn bộ Túy Giới này trừ y ra còn ai có thể ngồi trên ngôi vị kia nữa…… Thế mà vài kẻ ngu dốt lúc trước còn nhất quyết không chịu tin……”
Lời lẽ châm chọc này hiển nhiên là nhắm vào Thạch Tiểu Quang, nhưng khi tận mắt nhìn lũ chuột dữ tợn kia đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hận không thể chiêu cáo tin tức này cho toàn thiên hạ biết, trong tâm Tấn Hành vẫn cảm thấy chỗ nào không đúng.
Chính vào lúc ấy, đám người giấy vừa ra ngoài một vòng cũng đã tự mình trở về. Tấn Hành ngoắc tay bảo bọn nó tiến vào trong ngõ, rồi khoanh tay cụp mắt nhìn đám chỉ công này xếp thành một hàng, từng con một lần lượt báo cáo thông tin mà mình đi dò la được.
“Ớ? Mấy cái con nho nhỏ này…… đang nói xì xà xì xầm gì vậy?”
“……Trong túy sào quả thực vừa xảy ra chuyện, khắp đại điện toàn là xác chuột thối rữa bốc mùi.”
“Cái gì?! Vậy bà, bà có sao không?” “Cái gì! Thế A Uẩn đâu? A Uẩn thế nào rồi!!”
Một già một trẻ đồng thanh la lên, Tấn Hành lạnh mặt nhìn về phía con người giấy thứ hai, trầm giọng bảo:
“Không phát hiện thi thể của Tiểu thị trong đại điện, hẳn là không có việc gì đâu…… Mà hỉ đường vẫn không dời đi, có một túy nô trong đó nói…… Đám cưới đêm nay vẫn tiến hành như bình thường.”
Câu nói sau cùng của Tấn Hành khiến lửa giận chất chứa trong lòng Đăng Tâm lão nhân lại dâng trào lên, Thạch Tiểu Quang cũng há hốc miệng hoang mang nhìn hắn. Tấn Hành cúi đầu kiểm tra lại bọn người giấy dưới đất, song đếm đi đếm lại một hồi, hắn chợt phát hiện một con chỉ công được mình thả ra vẫn chưa trở về.
Hắn đang nhủ bụng lẽ nào người giấy kia gặp sự cố gì trên đường chăng, thì từ phía đằng xa trong con hẻm đen thùi lùi bỗng vang lên tiếng bước chân lộn xộn sợ hãi.
Nhận thấy có người ngoài xông vào, Tấn Hành liền rút một tờ tính thư trong tay áo ra kẹp ở ngón tay, cau mày niệm “Đinh thị”, đang định ra tay khống chế kẻ kia, nhưng một giây sau, hắn lại thấy hai con chỉ công cùng nắm tay nhau chạy về. Đằng sau bọn nó là một tiểu tuý nô lấm lét sợ sệt, có vẻ là đi theo sau hai con chỉ công này nên mới tìm được đến đây.
“……Ngài…… Ngài là bạn của…… Túy Quân đúng không?”
Nghe giọng nói dè dặt cẩn trọng kia thì rõ là tiểu túy nô núp trong bóng tối có hơi sợ bọn họ, nhưng vừa nghe đến hai chữ Túy Quân, cả Thạch Tiểu Quang lẫn Tấn Hành đều tỏ vẻ sửng sốt.
Ngọc Chi Cơ đi theo con chỉ công nhỏ kia mới tìm được đến đây, dường như không nhận thấy ánh mắt phòng bị của bọn họ đối với mình, cậu ta sợ sệt ngó ra sau một thoáng rồi liền nhỏ giọng nói với Tấn Hành rằng:
“Nếu như, nếu như ngài là bạn của Túy Quân…… Vậy cầu xin ngài mau đi tìm Túy Quân đi…… Ngài ấy vừa mới bị Mi Lang mang đi rồi…… Túy Quân thật sự là người tốt, tên Mi Lang xấu xa đó chắc chắn sẽ giết ngài ấy mất……”
Cộng với cả Thạch Tiểu Quang lần trước thì đây đã là lần thứ hai Tấn Hành nghe người ta nói Túy Quân là người tốt. Mà tự dưng bị xem là bạn bè của y, hắn cũng bối rối chẳng biết nên làm sao để động viên tiểu túy nô đang rối bời cảm xúc này, chỉ có thể lên tiếng thắc mắc:
“Y bị làm sao? Mi Lang là ai? Tại sao lại muốn mang y đi?”
“Tôi cũng không biết…… Tôi chỉ nghe bọn họ nói cái gì mà Lão Túy Chủ sắp trở lại…… Rồi lũ chuột ấy…… lũ chuột ấy liền mang Túy Quân đi……”
“……Lão Túy Chủ?”
Đăng Tâm lão nhân vốn không định lên tiếng, nhưng vừa nghe Ngọc Chi Cơ nói vậy là lão nhịn hết nổi. Lão già này có thành kiến cực kỳ nặng nề đối với Tần Giao, lão rõ ràng không hề tin tưởng, còn lớn tiếng chế nhạo Ngọc Chi Cơ:
“Thật không hổ là kẻ mà Túy Quân phái tới, rặt một bài dối trá xằng bậy! Lão Túy Chủ mà ngươi nói đã chết cũng phải chục năm rồi! Sao giờ tự dưng lại trở về được! Tuyết đối đừng tin vào lời lẽ của lũ yêu ma quỷ quái này, ta thấy nhất định là tên Túy Quân xảo trá kia ấp ủ chủ ý bàng môn tả đạo gì nên mới dụ dỗ chúng ta mắc câu thì có……”
Lời nói của Đăng Tâm lão nhân quá sức chướng tai, làm Ngọc Chi Cơ bấp chấp nguy hiểm đến đây tìm Tấn Hành giúp đỡ cũng phải đỏ gay cả mặt lên. Cậu ta tức giận đến phát run, cố nén nước mắt mà la lên rằng:
“Tôi không có nói dối! Túy Quân thật sự đã bị Lão Túy Chủ mang đi rồi! Túy Quân cũng không phải loại người như ông nói!”
Tấn Hành vốn đang đứng đó mặt không cảm xúc, nhưng thấy Đăng Tâm lão nhân toan chửi ầm lên, hắn chỉ đành đưa tay ra hiệu cho Thạch Tiểu Quang mau cản ông già như cắn phải thuốc nổ này lại.
Hắn cầm con người giấy nhỏ vừa được chỉ công của mình mang về lên quan sát cẩn thận, đến khi nhận ra dường như ngón tay mình chạm phải một chút đường mạch nha dinh dính, hắn bỗng nhớ lúc trước suốt đoạn đường người nào đó cứ luôn cầm cây kẹo đường kia không chịu buông tay, vẻ mặt của hắn cũng lập tức trở nên kỳ lạ.
【Ngươi mua à?】
【Ừ.】
【Còn bỏ ra một viên trân châu?】
【…… 】
【Cảm ơn, đây là lần đầu tiên…… có người mời ta ăn kẹo.】
Tuy rằng vẫn đong đầy hoài nghi và cảnh giác đối với thân phận của người nọ, thế nhưng lúc hắn đưa chiếc kẹo đường hình xà lang cho y, đôi mắt màu xám mang cho hắn cảm giác quen thuộc nào đó thật sự đã toát lên sự vui vẻ và thỏa mãn, khiến hắn không thể phủ nhận rằng bản thân lại một lần nữa mềm lòng vì người này. Tấn Hành cau mày nghiêm túc suy tư một lát, cuối cùng vẫn nhìn về phía Ngọc Chi Cơ, chậm rãi hỏi:
REPORT THIS AD
“……Nói cho ta biết, y bị mang đi bao lâu rồi?”
Vừa nghe Tấn Hành hỏi vậy, Đăng Tâm lão nhân tức khắc trợn trừng hai mắt, giận dữ la lên “Tính sư”, làm hắn phải bất đắc dĩ giơ tay ra hiệu cho ông lão này bình tĩnh chớ nóng. Sau khi nghe Ngọc Chi Cơ nghẹn ngào thuật lại tình huống ở túy điện xong, Tấn Hành bèn gật đầu, rút tờ giấy Đinh thị trong tay áo ra gấp lại cẩn thận, ngước đôi mắt nhạt màu lên nhìn về phía Thạch Tiểu Quang và Đăng Tâm lão nhân.
“Tôi đưa tờ Đinh thị này cho hai người, lát nữa bất luận gặp phải tình huống gì, ông ấy nhất định sẽ dẫn hai người giải cứu Tiểu thị và rời khỏi nơi này an toàn.”
“Vậy…… Vậy còn anh thì sao, tính sư?”
“Tôi đi với cậu ta xem tình hình thế nào, không việc gì đâu.”
Thái độ của hắn đã quá rõ ràng, dẫu Đăng Tâm lão nhân tức giận bất bình nhưng bị Thạch Tiểu Quang giữ chặt nên lão cũng không thể phát hỏa. Tấn Hành kiên nhẫn dạy Thạch Tiểu Quang cách sử dụng tính thư, sau khi đã hoàn toàn yên lòng về hai người bọn họ rồi, hắn mới cùng Ngọc Chi Cơ rời khỏi hẻm Chặt Đầu, hướng về phía túy sào.
……
Trong tẩm cung thiên điện đốt đèn lồng da người, Tiểu thị bị đặt nằm thẳng trên chiếc giường buông rèm, sắc mặt nhăn nhó khó coi, miệng bị bịt bằng sáp tử thi bốc mùi buồn nôn, giữa chân mày cũng bôi một vệt xanh xanh để áp chế hơi người. (Sáp tử thi: xác chết ở điều kiện hoàn cảnh đặc biệt, mô mỡ dưới da biến thành chất sáp trắng, gọi là sáp tử thi.)
Bắt đầu từ lúc nãy, bên ngoài cứ thi thoảng lại truyền đến động tĩnh hỗn loạn, nhưng vì cả người bủn rủn không thể cựa quậy được nên cô ta vẫn chẳng cách nào biết bên trong túy điện to lớn này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Bên tai cô chỉ nghe thấp thoáng tiếp khóc ré như heo đang gào thét, mà dần dần, tiếng khóc ấy cũng trở nên yếu đi.
REPORT THIS AD
Mặt cô cắt không còn hạt máu, cố gắng chống đỡ thân thể mềm oặt để bò dậy khỏi giường, bám lấy tấm màn giường loạng choạng bước ra ngoài. Tiểu Ngũ Uẩn núp vào bên cạnh chiếc đèn mới nghe rõ trong chủ điện bên kia đang phát sinh cái gì.
“Cầu xin các ngươi…… Tha cho ta đi…… Cầu xin các ngươi tha cho ta đi mà…… Ta không muốn chết…… Ta thật sự không muốn chết…… Cứu với cứu với……”
Trong tầm mắt cô, Trương Bỉnh Trung ngày thường quen thói làm mưa làm gió, ức hiếp mọi người giờ đang bị mấy con chuột trói chặt vào cây cột đỏ trong túy điện, thân thể to con xấu xí của gã tràn đầy vết máu ứ do bị đánh đập mà ra, trên gương mặt phì nộn đầy mỡ cũng giàn giụa máu me và nước mắt.
Khốn nỗi trong cả cái cung điện thuộc về Túy Chủ gã lại chẳng có một ai tình nguyện đứng ra giúp gã, lũ chuột này đã bất mãn với chính sách tàn bạo của Trương Bỉnh Trung từ lâu, giờ phút này đang vây quanh ra sức đánh đập gã. Điều càng khiến Tiểu Ngũ Uẩn cảm thấy mỉa mai hơn là, lũ chuột kia thấy chiêu trò tra tấn không làm Trương Bỉnh Trung la hét được nữa thì cũng cảm thấy tẻ nhạt, con lớn nhất trong bọn chuột khổng lồ nọ bỗng cười hì hì nói:
“Chơi lâu như vậy rồi, hay là đổi trò khác đi, các ngươi không chán thì ta cũng chán ngấy rồi. Chi bằng chúng ta đi kiếm giấy vàng với dầu ăn lại đây, đổi cách chơi khác cho Túy Chủ của chúng ta.”
Ý tứ ra sao hiển nhiên khỏi cần nói cũng biết, bầy chuột cùng nhau cười phá lên, tức tốc chạy đi lấy giấy vàng và dầu ăn.
Sắc mặt Tiểu Ngũ Uẩn khó coi vô cùng, cô trốn rúc trong góc, không hiểu ra làm sao. Chẳng mấy chốc sau, khi tận mắt chứng kiến một loạt thảm trạng của Trương Bỉnh Trung, cô đã tự hiểu rõ lời con chuột kia nói rốt cuộc nghĩa là gì.
“Đừng…… Đừng mà…… Cứu ta với…… Cứu ta…… Ai tới cứu ta đi…… Ai đó mau tới cứu ta đi mà…… AAAAA ——”
Gã bị đè chặt không thể động đậy tay chân, lũ chuột kia còn dùng giấy vàng thấm dầu ăn để phủ lên mặt gã, cổ hỏng Trương Bỉnh Trung đã bị hủy một nửa, vốn dĩ sắp hết la hét nổi rồi, nhưng giờ khắc này uy hiếp tử vong cận kề khiến gã lại lần nữa cất lên tiếng gào thảm thiết.
Tiếng la thống khổ như heo bị làm thịt đó khiến lũ chuột xung quanh cười càng ngông cuồng tàn ác hơn, Tiểu Ngũ Uẩn tái mặt nhìn Trương Bỉnh Trung bị trói gô lên cây cột, sắp sửa bị từng lớp từng lớp giấy vàng kia phủ lên tới khi ngộp thở mà chết. Cô vừa định lao ra ngoài ngăn cản bọn chuột ghê tởm đó thì phía tay chợt xuất hiện một bàn tay trắng nõn xinh đẹp bịt miệng cô, kéo cô vào trong giường.
“Ngươi…… Ngươi là ai?! Ngươi không thấy cái người kia sắp chết rồi sao!”
Tiểu thị giật mình hoảng hồn, nằm trên giường trừng mắt nhìn “Kính Cơ” mặc y phục màu chu sa điểm hoa văn mẫu đơn, trên đầu gắn liền với một chiếc gương đồng hình tròn. Cô ta vừa định hét lên “Ối cha mẹ ơi sao cái gương lại sống được” thì “Kính Cơ” đã lặng lẽ cúi người xuống, lau đi vết sáp tử thi bọc ngoài miệng cô rồi buông màn giường xuống.
Lúc trước “Kính Cơ” một mình chạy vội ra khỏi tẩm cung của Trương Bỉnh Trung, vì tình thế cấp bách quá nên cũng chưa kịp trút bỏ lớp ngụy trang mà mình dùng để câu dẫn con lợn kia.
“Kính Cơ” biến dung mạo hoa phấn lộng lẫy trong cái gương trên đầu mình thành một khuôn mặt thanh niên xinh xắn thanh thuần, tuy trên người vẫn mặc bộ đồ nữ kỳ quái nhưng ngoại hình thì đã khôi phục về bình thường, hắn cụp mắt cười lạnh bảo:
“Tiểu sinh tên là *Kim Cánh Chi, phụng lệnh chủ nhân nhà ta tới đây để bảo toàn tính mạng cho ngươi. Còn con lợn ngoài kia, họ Trương tên Bỉnh Trung, chỉ cần ra ngoài hỏi là biết gã rơi vào kết cục hôm nay là đáng kiếp đáng đời gã, tối nay để gã ta chết trong tay bọn chuột đó là còn hời cho gã đấy.”
“……”
Tận mắt chứng kiến một yêu cơ xinh đẹp tuyệt trần tự dưng biến thành một gã đực rựa, Tiểu thị dại ra như thấy quỷ. Giải thích với cô ta xong, Kính Cánh Chi liền điểm nhẹ ngón tay lên mặt mình, chiếc gương đồng trên đầu hắn liền biến ra khuôn mặt của Tiểu thị, tiếp đó hắn bèn đi xuống giường, bắt đầu trang điểm chưng diện một cách thành thạo như bất cứ cô nàng đỏm dáng nào.
“……Ngươi đang…… đang làm cái gì vậy?”
“Lát nữa bọn chuột kia sẽ tiến vào đây thay đồ trang điểm cho ngươi rồi dẫn ngươi đến hỉ đường, bọn chúng sẽ chém đầu ngươi trước đám đông để dụ cha ngươi là Đăng lão quỷ xuất hiện. Để cho an toàn, tiểu sinh sẽ thế chỗ cho ngươi, dù sao cái đầu gương đồng bị chặt bỏ thì cũng chả to tát gì, nhặt lên gắn lại là được.”
Dứt lời, Kim Cánh Chi Ngẩng liền nhẹ nhàng gài một đóa hoa ngọc tinh xảo lên thái dương mình. Nghe hắn nói vậy, tâm tình của Tiểu thị cũng có chút phức tạp, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, cảnh giác đáp “Thế ngươi rốt cuộc từ đâu tới, sao lại trốn ở đây giả gái suốt ngày”.
Kim Cánh Chi cũng chẳng thèm đoái hoài đến cô ta, vẫn chú ý quan sát động tĩnh bên ngoài, nhanh chóng hóa trang cho bản thân xong xuôi, sau đó mới thong dong nháy mắt tựa như một con mèo ăn vụng, còn cười duyên trả lời rằng:
“Tới đây giả gái đương nhiên là vì tiểu sinh cực kỳ thích giả gái rồi, ngày nào cũng được mặc bao nhiêu là quần áo đẹp đẽ, còn có cơ man trang sức ngọc ngà, phấn son xinh xắn nữa chứ…… Haiz, nghĩ thôi mà cũng thấy sướng rơn cả người, tiểu cô nương đã hỏi xong chưa?”
Tiểu thị: “……”