Nghe ý của Tần Giao thì có vẻ thuộc hạ Kim Cánh Chi của y đã bị y để lại nhà Tú Hài bà bà để tiếp tục chăm nom bà cụ, cho nên đêm nay hắn không qua đây hội hợp với bọn họ được.
Với tình hình hiện tại, Tấn Hành chắc chắn không thể bỏ một mình Tần Giao ở trong hang chuột cùng với con dê cái có thể bị y ăn thịt bất cứ lúc nào, thế là hắn đành phải ôm tiểu long xà lạnh lẽo đáng sợ vào lòng, vừa tìm đường ra khỏi hang động vừa tìm kiếm tung tích của Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang ở gần đó.
Nhưng đến lúc đi ra rồi Tấn Hành mới phát hiện hai người kia và cả bầy dê vàng đều chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, chắc là đã nghe theo lời hắn, chạy ra khỏi con phố nguy hiểm này để tìm người có thể giúp đỡ. Tên quỷ sai vừa truy đuổi bọn họ cũng đã đi mất dạng, chẳng biết giờ này đã chạy đến chỗ nào để tìm người rồi.
Đêm nay muốn đến âm ty điều tra thì ắt phải tìm được quỷ sai kia, cho nên Tấn Hành không hề trì hoãn quá nhiều thời gian mà lập tức chuẩn bị đi tìm kiếm nó ngay.
Có điều, khái niệm của hắn đối với quỷ sai chỉ gói gọn trong một vài ghi chép từ 《Tống Định Bá bán quỷ》và《Sưu thần truyện》, khi hắn cố hồi tưởng về những đặc điểm của quỷ sai ghi lại trong sách thì chỉ nhớ được mang máng mấy điểm là tàn bạo, hám của, không giỏi nói dối thôi. Tấn Hành bèn thả chừng ba, bốn con tiểu chỉ công 2.0 ra, để cho chúng nó mô tả sơ lược những đặc điểm của con quỷ sai vừa rồi.
Song phiền toái ở chỗ, bọn chỉ công này sau khi đổi sang phiên bản 2.0 thì cái gì cũng ổn, duy chỉ có một vấn đề đó là tự dưng sinh thêm thói hư tật xấu, không những nghịch ngợm quá thể mà còn thích quậy phá vào đúng lúc quan trọng. Tấn Hành nghiêm mặt ngồi xuống, kiên nhẫn giảng giải cho chúng nó hồi lâu, thế nhưng cái tụi này cứ đứng đó đuổi bắt đùa nghịch hệt như con nít, thậm chí còn ngồi phịch xuống đất quấy khóc.
Nhìn kỹ thì bọn này đúng là giống y đúc thằng cháu Tấn Trường Minh của hắn hồi nhỏ, cậu cả qua bao nhiêu năm mà vẫn chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ biết đau đầu cố nghĩ cách làm sao để giao lưu đàng hoàng được với chúng. Đúng lúc ấy, Tần Giao ở trên vai hắn đột nhiên thè lưỡi rắn ra, hung bạo quắp lấy con chỉ công bướng bỉnh nhất rồi nuốt cái ực vào bụng.
Tấn Hành: “……”
Tiểu chỉ công: “……”
Ngay cả người lớn cũng chẳng chịu nổi cảnh tượng máu me bạo lực ấy chớ nói chi là đám chỉ công mới tuổi con nít này. Thế là tiếp đó, tập thể tiểu chỉ công 2.0 lập tức ôm ghì lấy nhau thành một cục, xem ra không dám trái lời Tấn Hành nữa rồi.
Thay Tấn Hành dạy dỗ mấy đứa nhóc này xong, Tần Giao dửng dưng liếc vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn một cái rồi liền chậm rãi bò về vai hắn, còn cố ý há cái miệng đầy răng rắn ra với đám tiểu chỉ công dưới đất.
“Xì Xìììì ——!!!”
“!!!!”
Trên tờ giấy trống rỗng xuất hiện cảm xúc sợ hãi vô cùng rõ ràng, đám chỉ công tủi thân ngóng nhìn Tấn Hành ở bên cạnh, ấy thế nhưng Tấn tính sư luôn hiền lành bao dung với bọn nó giờ lại chỉ chăm chăm nhìn con rắn quái dị kia.
Bộ dạng đám người giấy ôm đầu khóc lóc nom rõ là đáng thương, Tấn Hành cũng nhận ra chúng nó sợ Tần Giao thật. Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn sang Tần Giao đang lười biếng quẫy đuôi trên vai mình, cau mày nói nhỏ:
“Nhả ra đi.”
“……”
“Nuốt chửng như vậy không tốt cho tiêu hóa đâu, bao giờ về em sẽ bắt ếch cho anh nhé.”
“……”
Dường như sau khi biến nhỏ, mợ Tần càng lúc càng dễ dụ hơn. Nghe hắn bảo vậy, y liền lạnh lùng liếc nhìn đám chỉ công đang khóc thút tha thút thít kia, thấy lần này bọn họ định nghe lời Tấn Hành thật, y mới nhả con chỉ công ngất xỉu mà mình ngậm trong miệng nãy giờ ra. Đám chỉ công thấy đồng bạn suýt chết thảm trong bụng rắn nay đã trở về, tất cả cùng thở phào nhẹ nhõm, bị hù dọa hú hồn một phen cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Trong lúc đó Tần Giao không làm ra hành động nguy hiểm gì nữa, chỉ trưng ra bản mặt lạnh te bám sát bên cạnh Tấn Hành, thi thoảng còn cảnh giác dựng vảy, chú ý động tĩnh dị thường chung quanh.
Bọn họ đi theo đám chỉ công nhảy nhót lon ton này đến một góc khuất trong ngõ, cuối cùng cũng phát hiện ra một cái bánh gạo lứt, bánh đã bị cắn mấy miếng, tuy nhiên vẫn được bọc lại cẩn thận. Đến lúc này, Tấn Hành mới lộ ra một chúc cảm xúc khác thường.
Cái bánh gạo lứt này trông chẳng giống như cho người ăn, hiển nhiên cũng không thuộc về bất cứ ai trong số bọn họ, chỉ cần liên hệ với con quỷ sai vừa la lối ầm ĩ đi qua nơi này là hiểu ngay.
Tấn Hành hiếu kỳ cầm nó lên quan sát kỹ, thấy ở rìa bánh có nhiều vết cắn xé và đầy rẫy dấu răng kỳ quái, rồi lại nhớ đến cái miệng chi chít răng sâu của quỷ sai nọ, ánh mắt hắn cũng thoáng thay đổi. Đoạn hắn đăm chiêu nhìn sang rắn con lạnh lùng đang ngồi chễm chệ trên vai mình, nói:
“Chúng ta may mắn phết, xem ra quỷ sai này cũng không phải hoàn toàn không có điểm yếu, ít nhất nó vẫn chưa phát hiện mình vừa đánh rơi một thứ rất quan trọng.”
“……?”
“Trước đây anh từng đến âm ty rồi đúng không? Em thấy lần trước anh và người chèo thuyền ở cầu Tam Khuê có vẻ rất quen? Nhưng sau đấy không thấy anh nhắc tới?”
“Xììì —— “
Tiểu long xà ngước đôi mắt xám tinh ranh lên nhìn hắn, nom bộ dáng kia thì có vẻ không định giải thích cho hắn rồi. Tấn Hành cũng hiểu tính khí người này nên chỉ lấy ngón tay vuốt ve chiếc đuôi buốt giá của y, sau đó lại đứng lên đi tiếp về phía trước, vừa nghĩ miên man vừa cau mày nói:
“Nghe nói số lượng quỷ sai âm ty cũng không nhiều, càng ít có kẻ vãng lai ở nhân gian, năm xưa anh đưa Tiểu phu nhân đến âm gian rồi quen biết một quỷ sai, mà tên chúng ta gặp phải thì hẳn là một quỷ sai khác. Vừa rồi anh cũng thấy đấy, quỷ sai này cao ba thước, răng sâu mục, có khả năng đi đêm, có lẽ chính là con mà Tống Định Bá đã gặp phải. Truyền thuyết kể rằng quỷ sai này luôn mang bên mình một chiếc bánh, trân quý giữ gìn như là của báu. Chiếc bánh này trông rất bình thường song lại được nó cất trong túi áo bên trái, bởi ngày trước nó chết vì đói, đây chính là khẩu phần lương thực duy nhất mà nó mang xuống âm ty sau khi chết. Mỗi 300 năm nó mới dám cắn một miếng, cắn xong còn chẳng nỡ nuốt, đếm dấu răng trên cái bánh này thì cũng vừa trùng khớp. Cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay chúng ta có cách để đến âm ty rồi……”
Tấn Hành bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, mà đúng như dự liệu, hai người họ vừa nói chuyện vừa đi về phía trước kiểm tra tình huống, ngay khi chuẩn bị bước ra khỏi hẻm, con quỷ sai mà họ tìm kiếm nãy giờ rốt cuộc cũng quay về theo đường cũ.
Trông thấy bóng lưng quen thuộc của Tấn Hành từ đằng xa, con quỷ sai có khuôn mặt dữ tợn nọ liền hét lên rồi đuổi tới từ phía sau, chộp lấy cánh tay Tấn Hành một cách thô bạo, chửi ầm lên rằng:
“Hay lắm hay lắm! Cái đồ đồ đồ…… đồ trộm dê này!! Làm quỷ gia gia đây phải tìm cả một vòng!! Đồng bọn của ngươi chạy hết rồi phỏng! Chỉ còn mỗi mình ngươi thôi chứ gì! Ha ha! Biết điều thì mau giao dê vàng bảo bối của ta ra đây!! Nếu không thì ta cho ngươi biết tay!!!!”
“……”
Tuy vóc dáng Tấn Hành gầy gò, trông cũng không giống kiểu hay đánh nhau với người ta, nhưng khi bị con quỷ sai dữ tợn này bắt được, hắn lại chẳng tỏ vẻ gì là hoang mang. Hắn cứ mặc cho quỷ sai túm tay mình lôi vào trong hẻm, bộ dáng yếu ớt hoàn toàn không biết chống cự, con quỷ sai kia vốn chỉ định hù dọa hắn chút thôi nhưng thấy vậy thì cũng bắt đầu sinh nghi.
Nó chẳng biết tên trộm dê to gan này rốt cuộc có lai lịch thế nào, mà nhìn kỹ mới phát hiện dê của mình cũng không ở trong hắn, quỷ sai trợn trừng hai mắt, giận dữ nói “Má nhà ngươi, dê vàng quý báu của ông đây đâu rồi?”.
Một giây sau, nó bỗng trông thấy tên trộm dê này giằng ra khỏi tay mình, chậm rãi mò mẫm trong tay áo, móc ra một cái bánh gạo lứt bị cắn dở mất một góc.
Kể ra cũng lạ, rõ ràng chỉ là một cái bánh gạo lứt tầm thường mà thôi, thế nhưng quỷ sai này vừa nhìn thấy nó thì lập tức biến sắc. Đúng như Tấn Hành suy đoán lúc trước, nó hoàn toàn không khống chế nổi cơn giận, thét lên đầy sợ hãi:
“Ngươi…… Ngươi nhặt được ở đâu!!!! Mau trả lại cho ta!!! Mau trả bánh lại cho ta!!”
Quỷ sai hoảng loạn mò túi mình, thấy trong túi trống trơn, mới biết là bánh của mình mất thật rồi. Nó quýnh lên muốn xông tới cướp bánh, song Tấn Hành vẫn tránh được một cách nhẹ nhàng.
Thấy thằng nhãi mặt đơ này giở trò chơi khăm mình, quỷ sai tức đến nỗi dựng hết cả tóc lên, nó ngồi chồm hỗm xuống đất, giậm chân rầm rầm thiệt mạnh, vừa giậm chân vừa hét oang oang:
“Đồ trộm cắp vô liêm sỉ!! Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng ngươi!! Ngươi chờ đó!!! Chờ đó cho ta!!!”
Quỷ sai hoàn toàn bị chọc giận, cơ thể vốn thấp bé lại bắt đầu phồng lên nhanh chóng, thậm chí còn vượt qua bờ tường trong hẻm, nở to đến tận đỉnh chóp của Túy Giới.
Tấn Hành bất giác lùi về sau một bước, cau mày giơ tay che chở cho Tần Giao ở trên vai mình, chấn động kịch liệt từ mặt đất và luồng khí lưu từ đỉnh đầu khiến hắn suýt thì ngã sấp xuống. Đầu tiên Tấn Hành cẩn thận giấu Tần Giao vào trong áo của mình rồi bèn lấy tờ giấy Diêu thị từ tay áo ra, dán vào cái miệng to như chậu máu đang ngoác về phía mình.
Trong tay áo hắn tức khắc mọc ra một cái cây xum xuê tươi tốt trông giống cây hoa đào, gần như hòa làm một thể với cơ thể hắn, Tấn Hành điều khiển cành cây quấn lấy cổ của quỷ sai, đạp lên đỉnh đầu hói của nó rồi tung người bay lên trên. Hắn lạnh lùng ghìm chặt lấy khuôn mặt vặn vẹo và cái cổ của quỷ sai, tay dùng sức kéo lê nó đi lảo đảo lên trước mấy bước.
Kể cũng lạ, rõ ràng quỷ sai có hình thể khổng lồ đáng lẽ mới là kẻ nắm ưu thế giờ phút này, thế nhưng khoảng khắc bị cành cây đào trói chặt, cơ thể nó bắt đầu tỏa ra thứ mùi hôi thối như bị nước nóng hâm chín.
Tiếng cười quỷ dị của người phụ nữ ba đầu bủa vây lấy nó, cành cây cũng bắt đầu truyền đến cảm giác nóng cháy, tàn phá cơ thể nó từng chút từng chút một, đến khi quỷ sai rốt cuộc chịu hết nổi nữa ngã gục xuống đất, chàng thanh niên tóc trắng liền giam nó vào trong một tờ giấy trắng trống trơn. Tấn Hành dẫm lên bức tường thấp trong ngõ, bước xuống dưới đất, cẩn thận thả Tần Giao trong ngực mình ra ngoài.
“Thế nào? Vừa rồi có bị rung lắc không?”
“Xììì —— “
“Ngoan.”
“……”
Nghe vậy, Túy Quân điện hạ đỏng đảnh khó chiều nhà hắn bèn lắc lắc cái đầu rắn, lạnh mặt không hề nói gì cả, song vẫn không giấu nổi lo lắng mà thè lưỡi rắn ra liếm liếm bàn tay hắn để xác nhận rằng mình an toàn.
Tấn Hành cảm thấy lòng mình ấm áp vô cùng, đang định giơ tay vuốt ve y thì bỗng nghe thấy tiếng kêu của con quỷ sai bị phong ấn trong tờ giấy, gầm gừ buồn cười như thể tiếng khóc lóc khịt mũi vậy.
“Giời ơi đau chết mất…… Ngươi…… Ngươi ngươi ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Dê đã bị ngươi trộm rồi! Bánh thì ngươi cũng trộm nốt! Quỷ gia gia ta đây rước phải tổ tông nhà ngươi từ cái chốn nào về vậy chứ!! Rồi rồi rồi, coi như ta xui xẻo! Ngươi cứ lấy hết lũ dê vàng đó đi! Chỉ cần trả lại bánh cho ta là được!!”
Quỷ sai ôm cục tức nằm chổng vó dưới đất, dùng cặp mắt đỏ ngầu trừng Tấn Hành, Tấn Hành thấy nó tạm thời không manh động được nên cũng không vội hé răng, sau khi quan sát cái bánh trong tay, hắn mới bảo với quỷ sai đang bị giam giữ trong trang giấy trắng:
“Bầy dê ấy vốn là những nữ túy hoàn toàn không đáng chết, nhiều nữ túy mất tích như vậy, chính ngươi cũng rõ ngươi phải gánh chịu bao nhiêu trách nhiệm. Thân là quỷ sai nhưng lại vì lợi riêng mà làm trái luật, vi phạm chức trách của mình, chắc không cần ta nói thì ngươi cũng tự biết cái giá phải trả là thế nào rồi nhỉ…… Còn cái bánh này, ta không cần, ngươi muốn thì có thể lấy về, chỉ cần thành thật trả lời một câu hỏi của ta.”
“Câu……Câu hỏi gì?”
“Tần Huyền ở đâu?”
“……”
Mặt mũi quỷ sai sưng húp, nằm ngửa dưới đất rõ là chật vật. Vừa nghe hắn hỏi vậy, nó trợn tròn hai mắt, lắp ba lắp bắp mãi chẳng thốt được chữ nào. Tấn Hành cũng không vội ép nói trả lời, hắn từ tốn ngồi xổm xương, giơ cái bánh thô ráp khó ăn kia ra cho quỷ sai coi, cất lời đề nghị một cách rất đỗi “chân thành”:
“Muốn bánh hay muốn tiền tùy ngươi chọn thôi, thù lao mà Mi Lang trả cho ngươi có lẽ sẽ giúp ngươi đổi được rất nhiều bánh trong tương lai, nhưng ta nghĩ cũng chẳng đặc biệt với ngươi bằng chiếc bánh này đâu. Nếu ngươi chịu nói hết chân tướng cho ta, ta nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn chiếc bánh này cho ngươi, quyết không nuốt lời.”
“……Oa…… Oa…… Ngươi…… Ngươi muốn chết hả……”
Không biết là tức hay là hận, nói chung con quỷ sai này thật sự cần lòng chẳng nữa, cất lên một tiếng khóc than rõ là to. Khốn nỗi giờ phút này nó chỉ có thể nằm bẹp bất động dưới đất, không thể giơ tay lau đi dòng nước xanh lè đang thò lò ra từ lỗ mũi.
Quỷ sai đại nhân xưa nay luôn ngông cuồng tự đại, ấy vậy mà giờ lại bại dưới tay một gã phàm nhân. Từ trong trang giấy trắng, nó ngước đôi mắt ầng ậng nước lên nhìn cái bản mặt vừa vô cảm vừa đáng ghét của Tấn Hành, nức nở lên tiếng trả lời:
“……Đang bị Mi Lang và…… Đăng Tâm giấu trong sông người chết ở âm ty, trong đó trừ tử thi ra thì hoàn toàn không có người sống, nghe đâu nơi ấy chồng chất mấy vạn con âm thi chưa mục rữa hết xác thịt, lại còn bị chướng khí mịt mù bao phủ đặc kín, cho nên ta khuyên lũ phàm nhân các ngươi tốt nhất đừng bén mảng tới…… Xảy ra chuyện gì thì ta không chịu trách nhiệm đâu…… Mặt khác, ta có thể thề…… thề với trời rằng, thời gian qua ta chỉ giúp bọn chúng đưa dê qua lại giữa Túy Giới và âm ty thôi…… Còn mấy việc khác đều là bọn chúng…… Bọn chúng tự làm hết…… Hơn nữa nếu không phải…… Nếu không phải anh em họ của ta quen biết với Mi Lang, còn đích thân mang theo…… Cơ man vàng bạc châu báu…… Đến âm ty nhờ ta giúp đỡ…… Thì ta còn lâu mới làm chuyện như vậy……”
“Anh em họ của ngươi?”
“Chính…… Chính là Tây Bắc thành chủ…… Là thỉ túy kia…… Đó là anh em họ của ta…… Anh em họ hàng ruột thịt…… Gã tới âm ty nhờ ta giúp đỡ…… Ta đã làm âm quan dưới địa phủ bao nhiêu năm rồi, cũng phải nể mặt thân thích ngày xưa chứ…… Nếu biết trước sẽ gây ra nhiều chuyện rắc rối thế này thì từ đầu ta đã chẳng nhận lời bọn chúng…… Mà thằng cha Mi Lang đó cũng rất phiền nhiễu, lúc đầu thì nhờ ta giết một phàm nhân họ Thạch rồi vu oan cho một tên đen đủi họ Tần, xong đến hai hôm trước tự dưng lại đổi ý…… Muốn nhờ ta giúp thay đổi mệnh số âm dương gì gì đó…… Lại còn đòi phục sinh với gọi Lão Túy Chủ về…… Nhưng mệnh số âm dương là thứ mà đám tiểu quan âm ty như bọn ta…… Có thể tùy tiện rớ vào được chắc…… Đúng là vừa tham lam vừa trơ tráo…… Không biết thức thời gì cả, đáng ghét đáng ghét……”
Dứt lời, quỷ sai ngốc nghếch bị nhốt trong giấy cũng bày ra vẻ mặt phiền muộn nẫu ruột. Cái tên đen đủi họ Tần nọ hiện đang chiếm cứ bả vai Tấn Hành, từ đầu chí cuối nghe không sót câu nào nó nói, cũng lạnh lùng nheo mắt lại.
Tuy nhiên đối với Tấn Hành và Tần Giao mà nói, ngoại trừ bắt tên quỷ sai đồng phạm này đến chỗ lão tổ tông để rửa sạch oan khuất cho Tần Giao, bọn họ còn phải mau chóng xác định tung tích hiện tại của Mi Lang và Đăng Tâm. Tấn Hành cau mày liếc nhìn Tần Giao đang nằm trên vai mình, tâm trạng y rõ ràng đang không quá ổn định. Để tránh rách việc về sau, hắn bèn quay sang nhìn quỷ sai kia, lựa lời hỏi nó:
“Con sông người chết mà Tần Huyền hiện đang ẩn náu, có phải nằm ở nơi nào đó bên dưới Tây Bắc thành không?”
“Hả? Gì chứ, đừng…… đừng bảo hai ngươi muốn qua đấy thật nhé……”
“……”
Tấn Hành chẳng nói chẳng rằng, hiển nhiên không định giải thích nhiều lời với nó, mà quỷ sai nằm dưới đất thì chỉ nhìn sắc mặt hắn là cũng đã hiểu.
Nó trợn mắt lầm bầm “Ta không thể dẫn các ngươi đến đó được, ta là quỷ sai đứng đắn đoàng hoàng, làm việc gì cũng có nguyên tắc……”, còn chưa nói hết câu thì nó đã bị Tần Giao lườm cho một cái phải ngậm miệng im re. Tấn Hành ung dung giơ chiếc bánh trong tay lên, quỷ sai nghẹn họng trân trối cả buổi trời, cuối cùng bật ra câu chửi quốc dân rồi gào khóc rằng:
“Ôi má ơi!! Đúng là sợ các ngươi luôn!!! Trên đời này sao lại có người sốt ruột muốn đi chết như vậy chứ! Được được được!! Thế thì dẫn các ngươi đi! Dẫn các ngươi đi được chưa hả!!!!”