• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: dtbpkmte

- --------------------------------------------

Năm phút sau…

Lão Đường nhìn Trình Dạ đứng trước mặt mình, mặt đầy kinh ngạc.

Tiểu tử này cũng quá không đáng tin cậy đi, coi như là không biết làm thật, cũng phải giả vờ giả vịt qua mười mấy hai mươi phút rồi hẵng đến tìm mình chứ. Mới chỉ qua có năm phút đã thừa nhận mình không làm được sao?

"Thôi được, không làm được thì thôi, đạo đề này đối với ngươi mà nói đúng là quá khó khăn. Ngươi trở về đi thôi, chuyện này ta cũng không muốn truy cứu nữa, nhớ, sau này đừng tiếp tục những thứ bàng môn tả đạo này." Lão Đường phất tay, thật sâu trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ.

Trình Dạ đầu óc mơ hồ, ta khi nào nói ta không làm được hả? Chẳng lẽ là ta mất trí nhớ…

"Lão sư, ta hình như cũng không nói câu này ta không làm được?"

"Ngươi nói thế, vậy còn không đi làm, tới tìm ta làm gì?" Lão Đường bưng lên cốc giữ ấm, uống một hớp trà to.

"Bởi vì ta đã làm xong nha!" Trình Dạ thản nhiên nói.

Phốc ~, lão Đường không nhịn được, nước trà trong miệng trực tiếp phun ra ngoài.

Làm xong? Năm phút? Tiểu tử này cảm thấy đùa cợt với mình rất vui sao?!

Lão Đường rút tờ khăn giấy lau lau cổ áo bị ướt, lần nữa dùng ánh mắt hồ nghi quan sát Trình Dạ từ trên xuống dưới một lần."Ngươi nói ngươi làm xong?"

"Đúng nha, đây, ở nơi này." Vừa nói, Trình Dạ vừa đem câu trả lời của mình đưa cho lão Đường. Lão Đường cau mày nhận lấy.

Một phút đồng hồ sau, lão Đường lần thứ ba trong ngày quan sát kĩ Trình Dạ đứng trước mặt, trong ánh mắt hiện ra vẻ khiếp sợ cùng khó tin.

Lão Đường đã xem xong bài làm của Trình Dạ. Hoàn toàn đúng! Bất kể là các bước giải hay đáp án, không có bất kỳ tỳ vết nào. Thậm chí ở một vài chỗ, cách làm còn đơn giản hơn bài giải tiêu chuẩn.

Năm phút! Phải biết, từ lúc Trình Dạ lấy được đạo đề này đến lúc nộp bài chỉ dùng thời gian năm phút.

Mà thời điểm làm đề này lão Đường phải dùng thời gian hơn nửa canh giờ mới làm xong.

Lúc trước lão Đường còn có chút đắc ý, dù sao trong số các giáo viên tổ toán chỉ có một mình hắn có thể giải được đề này trong vòng một canh giờ.

Nhưng bây giờ so sánh với Trình Dạ…

Đây không phải là cùng một đẳng cấp!

"Ngươi thật đột nhiên đầu óc khai khiếu?" Lão Đường trầm mặc hồi lâu, chậm rãi phun ra những lời này.

"Ách, đại khái là như vậy." Trình Dạ tự nhiên không thể nào nói cho lão Đường chuyện mình có dị năng.

Lão Đường tựa hồ cũng nghĩ đây là lời giải thích hợp lí nhất, về phần dị năng, căn bản là không quá thực tế. Ngươi nghĩ đây là trong tiểu thuyết à?

"Ai, nhưng mà đáng tiếc." Lão Đường thở dài, "Nếu là sớm hơn, ngươi còn có thể thi học sinh giỏi toán, lấy được một giải, thi vào trường đại học còn được cộng điểm không ít."

"Bất quá, bây giờ cũng chưa muộn lắm, lấy thành tích mấy môn còn lại của ngươi, cộng thêm toán học có thể giữ trạng thái bây giờ, thi được 140 điểm trở lên, khả năng vào trường trọng điểm cũng rất lớn!"

"Ách, lão sư, ta có thể nói cái này hay không…"

" Ừ, nói đi." Lão Đường mới vừa rồi chấn động tâm tình rốt cuộc bình phục lại, hắn thích ý dựa vào lưng ghế, há miệng uống trà.

"Thật ra thì, không chỉ là toán học, ta còn đột nhiên khai khiếu vật lí và hóa học"

Phốc ——

"Đi, ngươi đi nhanh, nhanh trở về phòng học học tiếp đi!"

Còn cùng Trình Dạ trò chuyện tiếp, lão Đường cảm giác mình sớm muộn sẽ bị bệnh tim mất. Hắn trực tiếp phất tay một cái, đuổi Trình Dạ đi.

Trình Dạ bị lão Đường đuổi đi cũng vui vẻ. Cười hì hì vẫy tay với lão Đường một cái, hắn đi vào phòng học vật lí cách vách. Sau đó dưới ánh nhìn khó hiểu của giáo viên vật lí, hắn lấy mấy đề thi. Vẫn làm như vậy, Trình Dạ lại lấy được mấy đề hóa học.

Trình Dạ cũng suy nghĩ minh bạch, trước mắt chuyện trọng yếu nhất đối với hắn là thi vào đại học. Cho dù là hắn có dị năng, thoe Trình Dạ biết cũng chỉ có hắn có dị năng thôi.

Cả thế giới cũng không có biến thành thời đại toàn dị nhân…

Hoa Quốc vẫn là Hoa Quốc đó, trật tự xã hội vẫn là trật tự xã hội cũ. Thay đổi, chỉ có Trình Dạ mà thôi.

Tuy có dị năng Trình Dạ cũng không muốn trở thành siêu anh hùng, nhận trách nhiệm cứu thế giới nặng nề.

Mà hắn một người bé nhỏ, vừa không biết thăng thiên, cũng không biết độn địa, muốn hắn thành người xấu? Hắn không bị người xấu đánh cũng là may rồi.

Bất kể là vì mình, hay là vì cha mẹ, kì thi đại học hơn một tháng sau, Trình Dạ đều phải cẩn thận chuẩn bị.

Trình Dạ ta, muốn trở thành nam nhân học bá!

Trình Dạ ôm một chồng đề thi vật lí và hóa học vơ vét được trở về phòng học.

Về phần toán học coi như hết chuyện. Trình Dạ rất sáng suốt lựa chọn không quay lại tìm lão Đường.

…………………………………………..

Lớp tự học Trình Dạ bọn hắn một mực học đến tận mười giờ tối mới nghỉ.

Từng học sinh mệt mỏi từ cửa trường học nối đuôi nhau đi ra.

Tinh thần Trình Dạ coi như không tệ. Mặc dù một đêm Trình Dạ tổng cộng làm hai đề vật lý và hai đề hóa học, bất quá tế bào não hắn cũng chưa chết nhiều như vậy.

Vẫn là câu nói kia, mọi thứ chỉ cần có liên quan đến số liệu, đối với Trình Dạ đều không phải vấn đề.

Lên xe đạp, vụ tai nạn xe cộ lúc sáng sớm suýt mất mạng làm Trình Dạ lòng vẫn còn sợ hãi.

Trình Dạ cũng không dám phóng nhanh, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn nữa.

Về đến nhà, đèn trong phòng khách sáng, xem ra mẹ mình đã trở lại.

"Mẹ, ta đã về!" Trình Dạ hô lên.

"Nghe thấy rồi, lớn tiếng như vậy, cả nhà đều nghe thấy." Mẹ Trình Dạ, Giang Lan cười mắng, đưa cho Trình Dạ một ly sữa bò.

Trình Dạ liếc mắt một cái, phát hiện hôm nay không chỉ có mẹ trở lại, cha mình Trình Viễn Cẩm cũng đang thích ý ngồi sofa đọc báo.

Cha mẹ trở về sớm như vậy, cũng tương đối hiếm thấy nha!

Giới thiệu sơ lược một chút tình huống gia đình Trình Dạ.

Trình Dạ cả nhà bọn họ ba thanh, Trình Viễn Cẩm, Giang Lan, Trình Dạ.

Cha hắn Trình Viễn Cẩm là trưởng bộ phận tài chính một trong năm mươi công ty nhà nước đứng đầu Thanh Thành. Mà mẹ hắn Giang Lan, là phó chủ tịch ngân hàng Thanh Thành.

Nói chung, Trình Dạ sinh ra ở một gia đình sung túc.

Theo logic mà nói, Trình Dạ là không thiếu tiền xài. Nhưng mà sự thật lại ngược lại.

Trên người Trình Dạ bây giờ ngoại trừ 5 xu trong túi, thật có thể nói là người không có đồng nào.

Trình Viễn Cẩm cùng Giang Lan cả ngày làm việc với tiền, đã thấy rất nhiều gương người có tiền bị biến chất.

Nam nhân vừa có tiền thì trở nên xấu! Đây là tín niệm Giang Lan tuân thủ nghiêm ngặt. Nàng không hy vọng buông thả con mình để dưỡng thành thói xấu tiêu tiền bậy bạ.

Vì vậy, trước đây tiền tiêu vặt của Trình Dạ mỗi tháng năm trăm, cắt giảm đến bây giờ, chỉ còn một tháng một trăm.

Mà mấy chục ngàn tiền mừng tuổi của Trình Dạ, bị Giang Lan “bảo quản” hộ, nói là để giữ cho Trình Dạ tới khi kết hôn dùng. Bất quá theo hắn phỏng đoán, số tiền này cả đời hắn khả năng cao sẽ không được sờ vào rồi.

Đây chính là thứ tiền đầu tiên mình kiếm được nha! Đó đều là dựa vào cái mặt dày mà kiếm được.

Thật may, Trình Dạ bây giờ còn là học sinh trung học, việc phải tiêu tiền, một tháng một trăm miễn cưỡng đủ dùng.

Nhưng nếu là lên đại học, mẹ hắn còn hạn chế tiêu xài thì phải làm sao bây giờ?

Trừ ăn cơm ra một tháng có một trăm? Cái này không đủ cọng lông!

Không nghi ngờ gì, với tính tình mẹ hắn, rất có thể sẽ làm như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK