• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: dtbpkmte

- --------------------------------------------

"Mục Lãnh, ngươi nói xem sau khi Trình Dạ có bạn gái có còn mời chúng ta đi ăn nữa không?" Tô Tiểu Tiểu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, buồn lo vô cớ nói.

"Hả??" Mục Lãnh mặt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu trong đầu ăn hàng Tô Tiểu Tiểu này đang nghĩ cái gì.

Tô Tiểu Tiểu biểu tình trên mặt biến hóa một lúc, bỗng nắm chặt quả đấm, dường như làm ra một quyết định trọng đại gì.

"Mục Lãnh, ta quyết định, làm cho ngươi trở thành bạn gái Trình Dạ!"

Tô Tiểu Tiểu ngữ khí kiên định nói.

"Tô Tiểu Tiểu, ngươi nói cái gì đấy?!"

Mục Lãnh không nói hai lời trực tiếp phang một phát lên trán Tô Tiểu Tiểu.

"Ai u!" Tô Tiểu Tiểu bị đau.

"Mục Lãnh, ta không phải là muốn tốt cho ngươi sao." Tô Tiểu Tiểu hạ giọng, làm bộ đáng thương, "Ngươi xem Trình Dạ mọi mặt đều không tệ, cùng Mục Lãnh ngươi cũng coi là trai tài gái sắc. Dáng dấp đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, thành tích học tập lại tốt, nam nhân tốt như vậy cũng không gặp nhiều đâu. Cho nên, Mục Lãnh, ngươi phải nắm lấy cơ hội mới được."

"Dĩ nhiên, nếu như không ngại mà nói, sau này lúc Trình Dạ mời ngươi đi ăn nhớ gọi theo ta là được. Yên tâm, ta tuyệt đối không làm kỳ đà cản mũi!" Tô Tiểu Tiểu giơ tay bảo đảm.

Mục Lãnh mặt xạm lại, "Câm miệng cho ta!"

Mục Lãnh đã hiểu, Tô Tiểu Tiểu nói những lời này hoàn toàn là vì —— ăn uống miễn phí!

Tô Tiểu Tiểu cái ăn hàng này, chỉ là một bữa cơm liền sẵn sàng bán đứng nàng! Hơn nữa, lại còn là bán cho đại hỗn đản Trình Dạ kia.

Trình Dạ có cái gì tốt, không phải chỉ là mời ăn một bữa cơm sao? Chuyện hắn rình coi đồ lót mình còn chưa truy cứu đây!

"Tiểu Tiểu, chuyện này ngươi đừng bao giờ nói nữa, nếu không đừng mơ ta mang đồ ăn vặt cho ngươi."

Tô Tiểu Tiểu gật đầu như gà con mổ thóc, tay làm một cái động tác như kéo khóa mồm, đôi mắt long lanh nháy nháy nhìn Mục Lãnh, hoàn toàn là dáng vẻ bé ngoan dễ bảo.

Mục Lãnh khẽ thở dài một cái, " Được rồi, xem thi đấu đi. Trận chung kết sắp bắt đầu rồi."

Cơ hồ là theo bản năng, ánh mắt Mục Lãnh lại rơi vào thân ảnh quen thuộc kia.

"Trình Dạ, lấy thực lực ngươi, muốn lấy giải nhất hẳn không phải là vấn đề đi!"

…………………..

Sau nửa giờ nghỉ ngơi, trận chung kết bắt đầu.

Cùng tranh đoạt giải quán quân với lớp 18 là lớp 10.

Đáng nhắc tới là, đội lớp 10 từ vòng đấu loại trở đi luôn thắng với thế trận áp đảo, tiến thẳng vào chung kết. Mà lớp 18 thì bởi vì Trình Dạ luôn cố gắng nhường, trừ trận đấu loại đầu, mỗi trận sau đều chỉ thắng hơn một vài điểm.

Năm người lớp 10 đều vô cùng cao lớn. Hai bắp vai bọn họ như muốn xé rách áo ra. Chỉ nhìn vào vóc người thì căn bản không ai nghĩ bọn họ mới chỉ là học sinh cấp ba.

Cái này cũng liên quan đến tính chất của lớp 10. Trong toàn bộ các lớp 12 cuối cấp, lớp 10 có thể nói là nơi tập hợp những học sinh kém nhất. Không cách nào học được nên bọn họ cũng từ bỏ, chuyển sang tập thể thao, dùng toàn bộ thanh xuân để luyện thành cơ bắp kiên cố. Có thể nói thể thao chính là tín ngưỡng của bọn họ… Ách, không chém được nữa.

Thực ra thì, chỉ là bọn hắn ở trong phòng học ngồi không yên, rảnh rỗi quá nên đi luyện mà thôi.

Được rồi, trở về vấn đề chính.

Trong năm người đội lớp 10, Trình Dạ thấy một người quen —— Cao Viễn!

Mâu thuẫn trong nhà ăn một tuần trước, một trong hai nhân vật chính chính là tiểu tử xui xẻo này.

Cao Viễn đứng trên sân bóng đang hăm hở.

Lúc Trình Dạ thấy hắn, hắn tự nhiên cũng thấy Trình Dạ.

Chuyện trong nhà ăn lần trước, Cao Viễn chủ động nhận sai, có thể nói là mất hết mặt mũi. Mấy ngày sau đó, hắn cũng không dám "xuất đầu lộ diện", rất sợ người khác đem chuyện này cười nhạo hắn.

Nếu bảo hắn không ghi hận Trình Dạ thì là nói dối. Cao Viễn vốn là đang lúc huyết khí phương cương, mất mặt như vậy, thế nào cũng phải đòi lại từ Trình Dạ.

Còn Lâm Hổ nữa! Ban đầu nếu không phải do hắn, mình cũng không có khả năng chật vật như vậy.

Nếu như mấy ngày trước mình không sợ trước sợ sau như vậy, bây giờ đã không ra nông nỗi này.

Lâm Hổ có quan hệ ở bên ngoài, Cao Viễn hắn cũng có!

Cao Viễn khiêu khích ngoắc ngoắc tay với Trình Dạ, lúc ánh mắt Trình Dạ nhìn đến hắn lại giơ ngón giữa ra, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.

"Rác rưởi!"

Từ khẩu hình của Cao Viễn, Trình Dạ đọc được hai chữ này.

"Các ngươi không thể nào thắng đâu." Cao Viễn cười lớn tiếng.

Trình Dạ đầu tiên là ánh mắt run lên, sau đó trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh. Ngoài miệng hắn có nụ cười nhàn nhạt, chẳng qua là nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy dọa người.

Trong nháy mắt, trong lòng Trình Dạ đã có quyết định.

Ai! Vốn ta đang định làm một trận đấu hữu nghị, nhưng mà sao ngươi nhất định muốn bị ngược đãi đây!

"Mục Lãnh, ngươi có cảm thấy khí thế Trình Dạ đột nhiên thay đổi không?" Tô Tiểu Tiểu tinh mắt nói.

"Thật sao?" Khuôn mặt Mục Lãnh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Quả thật là có chút không bình thường."

Trình Dạ nghiêm túc!

"Hai đội còn một phút chuẩn bị cuối cùng." Trọng tài lớn tiếng thông báo.

Cao Viễn họp năm người trong đội lại, dặn dò lần nữa, "Nhớ lời ta nói, chúng ta chỉ có tiến công, không phòng thủ!"

"Gia hỏa biến thái Trình Dạ kia, tỉ lệ ném bóng vào rổ thực sự là quá cao, chúng ta căn bản không phòng thủ được. Nhưng mà hắn cũng chỉ biết ném bóng thôi. Ta đã xem kỹ trận đấu trước của hắn, kỹ thuật phòng thủ thực sự là cặn bã!"

"Chỉ cần chúng ta toàn lực tấn công, bất kể Trình Dạ ném bóng lợi hại đến đâu, chỉ cần chúng ta cứ ghi bàn nhiều là nhất định thắng!"

"Mọi người nhớ chưa?"

"Nhớ!" Thanh âm chỉnh tề đáp lại.

"Tốt, vậy chúng ta sẽ giết đám lớp 18 không chừa mảnh giáp!" Cao Viễn làm ra bước tẩy não cuối cùng.

"Hết giờ, cầu thủ hai bên mời vào vị trí!"

"Trận đấu, bắt đầu!!"

"Lớp 18 cố lên! Lớp 18 tất thắng! Trình Dạ cố lên! Trình Dạ vô địch!"

"Lớp 10 tất thắng! Lớp 10 hạng nhất! Cố lên, cố lên, cố lên!!"

Bên ngoài sân bóng rổ đã bị học sinh vây đến nước chảy không lọt.

Cùng với tiếng gào thét cổ vũ của hai bên, trận chung kết giải bóng rổ toàn trường lần thứ ba chính thức bắt đầu!

Lâm Hổ cướp được bóng trước.

"Trình Dạ, nhận bóng!"

Lâm Hổ bây giờ đã bội phục đến cúi rạp xuống đất trước kỹ thuật ném bóng của Trình Dạ. Thừa dịp có cơ hội, Lâm Hổ đem bóng chuyền cho Trình Dạ.

Bóng nặng 600.24 gam, đường kính 75.44 cm, gia tốc trọng trường 9.785 m/s^2, độ cao rổ 3.05 mét…

Khoảng cách 12.84 mét, sức gió 0.74 mét/giây, độ cao nhảy 2.44 mét, góc 77.28 độ, dùng lực 108.87 N…

Tính toán tinh chuẩn, thao tác tinh chuẩn, kết quả chính là một pha bóng hoàn hảo như sách giáo khoa.

Vàoo!

Cho dù đã xem rất nhiều lần, nhưng những học sinh đang đứng quan sát vẫn không ngừng thán phục với cú ném 3 điểm hoàn mĩ của Trình Dạ.

Tiếng khen ngợi thán phục vang lên không ngớt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK