- --------------------------------------------
Trình Dạ chậm rãi giơ lên một ngón tay, "Một bữa cơm."
"Đại tiệc hải sản!" Trình Dạ nói tiếp.
"Trình Dạ, xem như ngươi lợi hại!" Hác Suất sờ túi quần dẹp lép, khẽ cắn răng, hung hăng nói, "Đồng ý!"
"Bất quá ngươi phải đảm bảo đáp án của ngươi là đúng, còn không ta thà tự làm còn hơn." Hác Suất trong nội tâm đang rỉ máu.
Thanh Thành là thành phố gần biển, giá hải sản thấp hơn nội địa không ít. Thế nhưng cũng chỉ là thấp một ít thôi, cũng không đến mức như cải trắng.
Một đại tiệc hải sản, đối với Hác Suất, sợ rằng phải mất nguyên tiền tiêu vặt một tuần.
"Dĩ nhiên." Trình Dạ trên mặt tràn đầy tự tin, "Đáp án của ta ngươi cứ yên tâm, không đúng không lấy tiền!"
Đáp án hắn dùng dị năng tính ra còn có thể sai sao? Ở phương diện tính toán, dị năng của hắn cũng không phải để trưng cho đẹp. Một đại tiệc hải sản, tuyệt đối là Hác Suất kiếm lời.
Nhưng mà Hác Suất cũng không có chút cảm giác kiếm lời nào.
Vừa nghĩ tới kế hoạch tích tiền mua ván trượt của mình lại phải trì hoãn, Hác Suất liền than thở một trận.
Ai, phải bám lên người một tên ngồi cùng bàn như vậy, chính mình vẫn nên nhận mệnh đi!
Bên kia phòng học, Mục Lãnh nhìn bài thi của mình trống không phần cuối, đôi mi thanh tú hơi nhăn. Khuôn mặt lạnh lùng, vạn năm không thay đổi cũng hơi có vẻ lo lắng.
"Mục Lãnh, lão sư bảo chúng ta thu bài thi." Thanh âm lớp phó toán học Tưởng Thanh Thanh truyền tới.
"Đây." Mục Lãnh vén một lọn tóc ra sau tai, dừng bút, nhàn nhạt mở miệng nói.
Tiến độ của mình hẳn là nhanh nhất lớp đi!
Mục Lãnh vừa đi thu bài những người khác, cũng vừa chú ý tiến độ bọn họ, phát hiện hình như chỉ có mình là chỉ phải bỏ câu cuối. Những người khác đều không làm được hai câu cuối, phần trắc nghiệm phía trước cũng có chỗ bỏ trắng.
Mục Lãnh thân là ủy viên ban học tập lớp 18, luôn thuộc top 3 trong khóa, tự nhiên có niềm kiêu ngạo của chính mình. Toán học, cũng là môn nàng am hiểu nhất.
Nếu lần này độ khó rất lớn, ta đây liền chinh phục nó! Đây là lời Mục Lãnh tự nhủ mỗi khi làm bài thi, từ nhỏ đến lớn nàng đều không chịu thua.
Nhưng là, lý tưởng rất tốt, thực tế lại không như vậy. Tự xưng là học bá nhưng nàng cũng không khỏi bị bộ đề thi trước mặt đánh xuống hạ phong.
Không có làm xong? Không liên quan, chỉ cần là điểm cao nhất cả lớp là được.
Mà thực sự, tình hình cũng phát triển theo hướng Mục Lãnh tưởng tượng… cho đến khi gặp Trình Dạ…
"Trình Dạ, Hác Suất, bài thi của các ngươi?" Mục Lãnh đưa ra tay ngọc thon thon, trong giọng nói mang theo khí tức không dính khói bụi trần gian.
Còn chưa chờ Trình Dạ có hành động, Hác Suất đã ân cần lấy bài thi trên bàn Trình Dạ cùng mình đồng thời giao cho Mục Lãnh."Mục Lãnh, giao cho ngươi."
Mục Lãnh được cả niên khóa, thậm chí cả trường học công nhận là một trong những nữ thần, Hác Suất thiếu niên thời kì mới lớn dĩ nhiên là hận không thể lấy lòng nàng.
Bất quá, với tính cách lạnh lùng của Mục Lãnh, Hác Suất sợ là phải thất vọng mà về.
Quả nhiên, Mục Lãnh chỉ tiếp nhận hai bài, sắp xếp một chút, muốn tiếp tục thu các bài tiếp theo. Nhưng đúng lúc này, ánh mắt nàng bỗng nhiên đông lại, bước chân đang đi về phía trước cũng đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì, nàng vừa mới liếc qua hai bài mới thu, phát hiện có câu cuối của một tờ bài thi đã bị một đống chữ số kí hiệu rậm rạp lấp kín.
"Tại sao có thể có người làm được câu cuối, là Hác Suất, hay là Trình Dạ? Chẳng lẽ phía trước hắn bỏ qua để làm câu cuối cùng?" Trong đầu Mục Lãnh trong nháy mắt thoáng qua rất nhiều nghi ngờ.
Nàng dứt khoát dừng lại, đem tờ bài thi kia rút ra.
Nhìn tên một cái, Trình Dạ! Là một gia hỏa thành tích bình thường! Hừ! Nhất định là hắn viết loạn vô ích!
Mục Lãnh trong lòng hừ hừ nghĩ.
Kết quả…
Trong nháy mắt kế tiếp, Mục Lãnh liền trực tiếp ngẩn người tại đó.
Bởi vì nàng phát hiện, tựa hồ bài thi của Trình Dạ, trước sau đều đã được viết kín. Căn bản không phải trống một mảng lớn để làm câu cuối như tưởng tượng của nàng.
Làm sao có thể…
Mục Lãnh không trấn định được nữa. Một chút xíu cảm giác kiêu ngạo vì là học bá của mình đã vỡ tan tành.
Nàng lật qua lại bài thi của Trình Dạ, so sánh với đáp án của mình. Kết quả phát hiện, cơ hồ không có gì khác biệt. Điều này làm cho một tia hi vọng cuối cùng của Mục Lãnh cũng vỡ tan.
Tiểu tử này, hắn làm sao biết làm?!
"Lãnh tỷ, ngươi nhìn gì đó, chẳng lẽ trên bài thi của ta có hoa. Ngắm bài thi của ta, còn không bằng ngắm ta nha! Dáng dấp của ta còn dễ nhìn hơn bài thi nhiều." Một thanh âm lười biếng vang lên làm cho Mục Lãnh hận đến nghiến răng nghiến lợi. Không cần phải nghĩ, chủ nhân thanh âm chính là Trình Dạ.
Mục Lãnh ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh giá hung ác nhìn Trình Dạ, trên khuôn mặt vô biểu tình phủ một lớp khí lạnh.
"Trình Dạ, nói bao nhiêu lần rồi, không nên gọi ta "Lãnh tỷ"!"
"Nhưng ngươi lớn hơn ta nha. Không gọi ngươi là chị thì gọi là gì, chẳng lẽ gọi ngươi "Mục tỷ"?" Trình Dạ nghiêng người dựa vào ghế, tư thế không sợ trời không sợ đất.
Nói đến việc tại sao Trình Dạ gọi Mục Lãnh là Lãnh tỷ, còn có một nguyên nhân sâu xa.
Rất nhiều người cũng không biết là, Trình Dạ cùng Mục Lãnh là cùng năm cùng ngày cùng tháng sinh. Bất quá Mục Lãnh sinh sớm 2 giờ so với Trình Dạ.
Trình Dạ sau khi biết được “bí mật” này, thấy Mục Lãnh là liền kêu Lãnh tỷ Lãnh tỷ.
Một cô gái, nhất là một thiếu nữ 18 tuổi, lại bị một bạn cùng lứa kêu là chị, có ai chịu nổi!
"Ngươi - nói - lại ---- xem!" Mục Lãnh ánh mắt bộc phát giá rét, giọng lăng liệt như băng đao.
Hác Suất run lẩy bẩy dưới khí thế của Mục Lãnh.
Trình Dạ vẫn như cũ một chút lo lắng cũng không có, "Cha ta ngày hôm qua nói cho ta, nói là Mục thúc thúc muốn để cho chúng ta… "
"Ngươi thích gọi là gì thì gọi đi." Trình Dạ mới nói một nửa, Mục Lãnh thần sắc liền khôi phục như thường, lưu lại một câu nói như vậy rồi ôm chồng bài thi rời đi.
Mà Trình Dạ như cũng sớm biết sẽ như vậy, phất tay với Mục Lãnh một cái. "Lãnh tỷ, gặp lại sau."
Hác Suất ở một bên xem cuộc chiến mặt đầy mộng bức(1).
Đây là thế nào, tựa hồ cuối cùng là Mục nữ thần thỏa hiệp?! Thỏa hiệp với Trình Dạ!
Thế giới quan của Hác Suất lần nữa bị lật đổ.
"Trình Dạ, ngươi thế nào ngay cả Mục nữ thần cũng dám chọc?" Hác Suất do do dự dự nói.
"Ta nhìn nàng mỗi ngày đều mặt lạnh, muốn cho cơ mặt nàng hoạt động chút thôi mà!" Trình Dạ khoát khoát tay cười ha ha.
"Hoạt động một chút…" Hác Suất lần nữa cạn lời.
Hôm nay, chuyện quỷ dị Hác Suất được chứng kiến đã ngày càng nhiều…
Bên kia, Mục Lãnh bị một câu nói của Trình Dạ làm mất tập trung, cũng không có tâm tư suy nghĩ chuyện bài thi của Trình Dạ nữa.
Nàng và Tưởng Thanh Thanh cùng một lớp phó khác đã thu xong bài thi, liền mang đến phòng làm việc của lão Đường.
" Ừ, đặt bên này đi!" Lão Đường thấy ba người ôm một chồng bài thi tới, chỉ huy họ đặt bài thi trên bàn.
***Chú thích:
(1) mộng bức (懵逼): kiểu mặt đơ ra vì ngạc nhiên, dịch nghĩa đen là bị ép (bức) đến ngu người (mộng)