Nam dẫn chương trình nổi tiếng xuất hiện trong tiểu khu tái định cư với nhiều hộ dân vào giờ cao điểm tan làm này, là vì sao?
Vào nhà, Lê Mạn mới vừa thay đồ ở nhà xong đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Lê Nhất mặc bộ quần áo này thì ghẹo: "Lúc mua về không phải nói có đánh chết cũng không mặc sao, sao hôm nay lại mặc vậy?"
Lê Nhất ngồi gập chân trên ghế sofa, tựa đầu vào lưng sofa: "Nếu con không mặc nói không chừng sau này không mặc được nữa."
Dứt lời cô phát hiện phiếu điểm lớp 6 đặt trên bàn trà, hỏi Lê Mạn: "Trường cô cũng có điểm rồi ạ?"
Lê Mạn búi mái tóc xoăn dài thành củ tỏi, kết hợp với chiếc váy dài ở nhà phong cách văn nghệ của cô ấy, hơi thở dịu dàng lập tức toả ra. Nhưng khi cô ấy mở miệng, khí chất dịu dàng tức khắc tan rã.
Cô ấy khoanh chân ngồi phịch xuống đầu ghế sofa bên kia, "Hai hôm nay chấm bài thi mệt muốn chết. Cô nói một câu không mở họp phụ huynh, mấy tiểu quỷ kia lớp cô thật sự không làm bài thi cuối kỳ một cách nghiêm túc. Con nhìn điểm số lớp cô đi, cô chắc chắn sắp bị tổ trưởng khối bọn cô gọi đi nói chuyện."
Lê Nhất chỉ nhìn họ tên trên phiếu điểm, tầm mắt lướt xuống, tên của Kiều Mộ Dương xuất hiện ở hàng thứ bảy.
Lê Mạn liếc mắt nhìn hộp bánh ngọt đặt trên bàn cơm một cái, "Aiya, nhanh như vậy đã chúc mừng rồi. Tiểu thư Lê này, lão Nhị ngàn năm, cô còn tưởng con không để ý đến hạng nhất đấy chứ, xem ra con vẫn rất để tâm."
Lê Nhất mua bánh ngọt không phải vì chúc mừng bản thân mình thi đứng hạng nhất, nhưng cô cảm ơn Lê Mạn đã cho cô lý do chính đáng để mua cái bánh ngọt này. Cô không thể nói, đột nhiên cô mua bánh ngọt là vì để giải toả chuyện yêu thầm xót xa.
"Là bánh mousse xoài cô thích ăn, cô Tiểu Lê, nghỉ hè vui vẻ." Cô thích ý nói với Lê Mạn.
Tâm trạng quay về phiếu điểm, Kiều Mộ Dương học lệch rất nghiêm trọng. Chỉ tính toàn diện, tổng điểm của cậu có thể đứng đầu lớp. Môn Toán cũng được 137 điểm nhưng điểm Ngữ văn của cậu thật sự quá thấp.
101...
Ngay cả lần thi Ngữ văn này Cao Phi cũng thi được 111.
Ngoài ra, lần thi tiếng Anh này cậu phát huy thất thường, chỉ được 112.
Lê Mạn thấy Lê Nhất chuyên chú xem phiếu điểm thì duỗi eo: "Chú ý điểm lớp cô vậy à? Vậy con nhìn xem Vật lý và Hoá học của Kiều Mộ Dương đi, Vật lý của em ấy hơn con hai điểm, Hoá học hơn con một điểm, tổng điểm tự nhiên của thằng nhóc này vậy mà đứng đầu cả khối."
Thành tích trước đó của Kiều Mộ Dương có lẽ là đứng khoảng hạng 80 của khối. Top 60 cả khối của Nhất Trung Thành phố thường có thể được trúng tuyển vào trường đại học top 10 cả nước, cậu đang ở mép trúng tuyển vào trường top đầu. Lần thi cuối kỳ này, nếu môn tiếng Anh cậu phát huy bình thường, cho dù Ngữ văn chỉ có được 101 điểm thì tổng điểm của cậu cũng nhất định có thể xếp vào top 30 của khối.
Hồi trước không biết điểm từng môn của Kiều Mộ Dương, bây giờ biết rồi, trong lòng Lê Nhất lôi chuyện cũ, Kỷ Tư Viễn nói sai rồi, Kiều Mộ Dương căn bản không phải không đủ tư cách cạnh tranh với bọn họ, mà cái người này có khả năng ẩn núp siêu cấp.
Lê Nhất dựa theo lời Lê Mạn, quang minh chính đại nhìn điểm của Kiều Mộ Dương, tự nhiên hỏi: "Tiếng Anh của cậu ấy bị sao vậy ạ?"
Lê Mạn không nói gì mà "hừ" một tiếng, "Thằng nhóc này lúc thi thì mệt mỏi rã rời nên điền sai mấy câu trong phiếu trả lời."
Lê Nhất: ".........."
Mãi đến khi ăn tối xong, Lê Nhất mới phát hiện trên ban công có đặt một bó hoa hồng kiều diễm. Cô hỏi Lê Mạn có phải đang có tình yêu mới rồi không, Lê Mạn tự nhiên bày tỏ, cô ấy đang trong giai đoạn mập mờ với một người đàn ông.
Bởi vì ở chung với Lê Nhất, bạn nam* mà Lê Mạn qua lại xuất hiện ở nhà họ vào ban ngày là nhiều nhất, buổi tối cũng không lộ diện. Lo Lê Nhất ở một mình sợ hãi, Lê Mạn cũng cố gắng hiếm khi qua đêm ở bên ngoài.
(*Bạn nam là chỉ người bạn là con trai nha mn.)
Lê Nhất không ngừng cầu nguyện, hy vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút. Đợi cô thi vào đại học, ra ngoài tự lập sẽ có một không gian rộng lớn hơn chút để Lê Mạn yêu đương.
Chiếc bánh ngọt mousse chưa ăn hết ở trên bàn ăn trở thành dáng vẻ vỡ vụn, tâm trạng Lê Nhất cũng rối bời. Suốt cả đêm nay, bất kể cô nghĩ đến chuyện gì thì cuối cùng suy nghĩ cũng đều quay về bạn học đứng hạng bảy ở trên phiếu điểm lớp 6 kia.
Bảy vừa hay là con số may mắn của Lê Nhất.
Cô phát hiện một con ốc sên nho nhỏ trên trầu bà vàng ở ban công, tìm một cái chai rỗng để nuôi ốc sên, đặt tên cho nó là Tiểu Thất.
Sáng hôm sau, vòng bạn bè liên quan đến ốc sên của Lê Nhất đã thu hoạch được rất nhiều lượt thích. Có người thân và bạn bè, có thành viên của biệt đội ăn kem, có đàn chị Tùng Lam, có đàn anh Giang Sùng, còn có rất nhiều người không quan trọng nhưng duy chỉ không có cậu.
Đến lúc gần trưa, Lê Nhất lặng lẽ xoá vòng bạn bè này. Cô quyết định trở lại ngày thàng không đăng gì lên vòng bạn bè.
Vì một lượt thích của người nào đó mà vắt óc viết một bài có chủ ý, kèm theo một tấm hình tốn rất nhiều tâm sức, cuối cùng còn phải lo được lo mất đợi một lượt thích trong thời gian dài đằng đẵng...
Hà tất làm gì.
-
Trước khi đến nhà họ Giang, Tùng Lam gửi tin nhắn cho Lê Nhất, nhờ Lê Nhất hỏi thăm Giang Sùng định đăng ký vào trường đại học nào.
Lê Nhất hỏi Tùng Lam muốn đến trường nào, Tùng Lam nói điểm của mình cũng xấp xỉ với Giang Sùng. Giang Sùng đi đâu, cô ấy đi đó.
Câu trả lời này rất bạo, trong lòng Lê Nhất thét chói tai, cô nhịn không được lại hỏi: [Đàn chị, nếu chị và đàn anh Giang Sùng học cùng trường, chị vẫn tiếp tục chọn yêu thầm anh ấy sao?]
Tùng Lam trả lời: [Nếu chị và Giang Sùng có thể học cùng trường, sau khi khai giảng chuyện đầu tiên chị muốn làm là tỏ tình với cậu ấy.]
Trong lòng Lê Nhất tràn đầy cảm động, từ một mức độ nào đó mà nói, cô cũng là cô gái sẽ khóc vì tình yêu của người khác.
Bà Tiêu Du – mẹ của Giang Sùng và Giang Sầm – hôm nay ở nhà. Thấy bà ấy, Lê Nhất hiểu ra sự dịu dàng trên người Giang Sùng đến từ đâu.
Lần trước Tiêu Du không gặp Lê Nhất, cũng không quên chuẩn bị một đôi dép lê màu hồng nhạt vô cùng thiếu nữ cho cô. Hôm nay nhìn thấy Lê Nhất, bà ấy lấy nước hoa mà mình sưu tầm ra, nhất định muốn tặng cho Lê Nhất.
Bà ấy nói bà ấy thích kiểu con gái thông minh lại xinh đẹp này.
Lê Nhất ngại nhận quà nên đánh mấy vòng thái cực quyền, cuối cùng cũng không lay chuyển được sự nhiệt tình của Tiêu Du, vẫn phải nhận nước hoa. Cô thầm nghĩ, cứ thế này, tiền cô kiếm được từ dạy kèm thì hơn phân nửa phải dùng để đáp lễ lại Tiêu Du.
Hôm nay Giang Sùng, Kiều Mộ Dương và Zoe đều không ở nhà. Lê Nhất biết được ba người bọn họ đi xem phim từ Giang Sầm. Gần đây đang có bộ phim thanh xuân rất có tiếng, Lê Nhất đoán bọn họ đi xem bộ phim này.
Thực ra mấy ngày trước khi chiếu bộ phim này, Lê Nhất từng nghĩ, nếu có cơ hội, muốn hẹn cậu cùng đi xem.
Đương nhiên, cô chỉ là nghĩ thôi, cơ hội cũng chưa hẳn sẽ có.
"Lê Nhất, cháu không phải là học sinh của Nhất Trung Thành phố, sao lại quen biết với mấy đứa Giang Sùng vậy?" Tiêu Du hỏi.
Lê Nhất cắt mấy cái rườm rà rồi nói ra nguyên nhân đơn giản mình và Giang Sùng quen biết nhau.
Tiêu Du khâm phục nói: "Cháu lợi hại quá, nhỏ như vậy đã có đầu óc kinh doanh rồi. Nhưng mà Giang Sùng thật sự được yêu thích như vậy sao?"
Lê Nhất: "Đàn anh Giang Sùng thật sự rất được yêu thích ạ."
"Đó là anh ấy được yêu thích hay là Tiểu Kiều được yêu thích ạ?" Giang Sầm hỏi.
"Không khác nhau lắm."
Giang Sầm cướp lời: "Em cảm thấy là Tiểu Kiều, bởi vì gần đây cậu ấy đều nhận được thư. Cậu ấy rất lười, mỗi lần đều bảo em đi xuống tầng một chỗ quầy lễ tân lấy thư giúp."
Trong lòng Lê Nhất lộp bộp.
Tiêu Du nói: "Giang Sùng nhà cô trái lại không có cô gái nào gửi thư đến nhà cả."
Trong lòng Lê Nhất lại lộp bộp nữa.
Vì kéo chủ đề quay lại chuyện chính, Lê Nhất nói bóng nói gió với Tiêu Du dò la trường đại học trong lòng Giang Sùng.
"Giang Sùng đến Thượng Hải, trường thì vẫn còn đang chọn, không có nhiều lựa chọn nên bọn cô đang đau đầu đây." Giọng điệu Tiêu Du nói "Thượng Hải" vô cùng chắc chắn.
Lê Nhất nói: "Cách thời gian điền nguyện vọng còn một khoảng nữa ạ, từ từ chọn, không gấp đâu cô."
Tiêu Du thở dài: "Hết cách, ai bảo ông bà ngoại nó ở Thượng Hải chứ. Ông bà hy vọng nó qua đó, nó lại là đứa hiếu thuận."
Lê Nhất thu hoạch được thông tin mấu chốt, rút chút thời gian báo cáo cho Tùng Lam.
Tùng Lam: [Trời đất! Thượng Hải là thành phố trong danh sách đen của chị...]
Lê Nhất: [Tại sao ạ?]
Tùng Lam: [Hồi nhỏ đến đó một lần, không có ký ức tốt lắm.]
Lê Nhất: [Vậy chị còn muốn đi không?]
Tùng Lam: [Đi!]
Để điện thoại xuống, Lê Nhất mỉm cười với bà ấy.
Lúc sắp tan học, trong phòng khách vang lên tiếng cười đùa ầm ĩ. Giang Sầm che lỗ tai nhíu mày lại: "Zoe mà đến là ồn muốn chết."
Lê Nhất: "Mau nào mau nào, chúng ta giải xong câu này là tan học."
Giang Sầm: "Chị Lê Nhất, ngày mai chúng ta ra ngoài học được không?"
"Sao vậy em?"
Giang Sầm: "Trong nhà rất ồn."
"Được, chỉ cần mẹ em đồng ý, chị đều ok."
Lời đề nghị của Giang Sầm nhận được sự ủng hộ của Tiêu Du, nhưng lại bị Giang Sùng phản đối.
Giang Sùng nói: "Hai cô gái bọn em ở bên ngoài một mình, không an toàn."
"Không an toàn hả? Rõ như ban ngày, có gì mà không an toàn?" Zoe đặt câu hỏi.
Tiêu Du cười nói: "Zoe cũng biết dùng thành ngữ rõ như ban ngày rồi à, tiếng Trung tiến bộ nhanh quá!"
Giang Sùng hỏi em gái: "Tại sao lại muốn ra ngoài? Sức khoẻ của em em còn không biết sao?"
Lê Nhất sửng sốt, cô không biết sức khoẻ của Giang Sầm xảy ra vấn đề gì.
Zoe cũng nghi hoặc giống Lê Nhất, cô ấy hỏi thẳng: "Sức khoẻ của Tiểu Sầm có vấn đề gì vậy?"
Tiếng Trung của cô ấy ở mức trung bình, lúc nói hai từ "vấn đề" mang theo cảm giác vui vẻ.
Giang Sầm nghe vậy, đúng lúc lấy cô ấy làm nơi trút giận, lớn tiếng nói: "Em không có, em bị chị ồn làm cho đau đầu!"
"A Sầm không được nói chuyện với chị như vậy." Tiêu Du lập tức trách cứ.
"Con ghét Zoe!" Giang Sầm bỏ lại câu nói này rồi chạy vào thư phòng.
Lê Nhất đang định đi qua thì cánh tay bị Kiều Mộ Dương vẫn luôn làm tổ trên sofa kéo lại, "Tớ đi cho."
Giọng cậu như mới vừa tỉnh dậy, nói xong duỗi tay dài ngáp một cái, cúi người xỏ đôi dép thể thao vào, không vội không chậm đi vào thư phòng.
Tại sao mỗi ngày trông cậu đều buồn ngủ vậy? Lê Nhất thật sự khó hiểu.
Chẳng lẽ là thức đêm học tập?
Cái đó trái lại phù hợp với tính chất học xuất sắc ẩn mình của cậu.
Giữa đường nghe thấy tiếng khóc, tất cả mọi người đều đang lo lắng cho Giang Sầm. Điều này khiến cho dáng vẻ thảnh thơi nhét tay vào túi quay lại của Kiều Mộ Dương không hợp với trạng thái lo lắng của mọi người.
Kiều Mộ Dương đi đến trước mặt Lê Nhất, lịch sự hỏi một câu: "Ngày mai tớ đi cùng với cậu, được không?"
Lê Nhất tự nhiên đồng ý.
Kiều Mộ Dương lại nhìn về phía Giang Sùng, vô cùng gian manh cười một cái: "Được không cậu?"
"Đi của cháu đi." Giang Sùng bật cười nói.
Tiêu Du cảm thán: "Vẫn là Tiểu Kiều có cách, A Sầm lúc nào cũng đều nghe cháu."
Sau khi quyết định kế hoạch ngày mai, Lê Nhất tạm biệt với bọn họ. Cô đi đến huyền quan, Kiều Mộ Dương theo qua.
"Đi xuống lấy thư." Cậu nói.
Lê Nhất đi đằng trước, lưng thẳng tắp. Vào thang máy, cô mới xoay người nhìn thiếu niên đằng sau một cái.
Kiều Mộ Dương đứng bên cạnh Lê Nhất ấn nút, nửa dựa vào thang máy, dáng vẻ mang hơi thở thiếu niên đến cực điểm. Cậu chẳng nhìn mà ấn phím, nhưng chuẩn xác ấn phím số 1 và phím đóng cửa.
Trong không gian nhỏ hẹp dường như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.
Trong lòng Lê Nhất hy vọng thời gian trôi chậm lại một chút.
Hoá ra trong lòng có người mình thích, là ao ước thời gian tạm dừng. Cho dù chỉ là đứng đối diện, chẳng ai nói lời nào nhưng người rung động đã cảm thấy rất tốt.
Thang máy bắt đầu hạ xuống, nhà họ Giang ở tầng 16. Nếu dọc đường không có người vào, bọn họ đến tầng một khoảng chừng hai mươi giây.
Hai người đều không nói chuyện, Kiều Mộ Dương lấy điện thoại ra giết thời gian. Màn hình sáng ngời, Lê Nhất muốn tránh tầm mắt theo bản năng.
Kết quả trình bảo vệ màn hình điện thoại của cậu chẳng phải là cô gái kia nữa.
Trong lúc tim đập nhanh hơn, rốt cuộc Lê Nhất không nhịn được nữa nói một câu: "Ảnh nền của cậu rất đẹp."
Kiều Mộ Dương cúi đầu cười nhạt, sau đó xoa xoa chóp mũi, đưa điện thoại đến trước mặt Lê Nhất, "Cậu nói cái này?"
Lê Nhất sững sờ. Ban nãy cô chỉ nhìn thấy hình nền của cậu không phải là Zoe nhưng cô không thấy rõ. Hình nền hiện tại của cậu chỉ là thiết kế chữ lớn trên nền màu thuần, chữ viết bên trên là —— Tiểu Kiều là đồ đần.
"Cậu rất thú vị đấy." Ánh mắt Kiều Mộ Dương sáng ngời nhìn Lê Nhất, ý cười nơi đáy mắt có bao nhiêu hàm ý, mờ ám không rõ.