Kiều Mộ Dương nhìn vào mắt cô, lúc cô không cười, đôi mắt luôn toả ra ý lạnh. Cậu đẩy bàn tay đưa bao lì xì của Lê Nhất về, không cảm xúc nói: "Vậy cậu lấy tiền về đi."
Lê Nhất rủ mắt rồi lấy cái hộp nhỏ trong balo ra, "Vậy cậu nhận cái này đi."
Kiều Mộ Dương hỏi là cái gì.
Lê Nhất không nói, ngón tay thon dài đẩy nắp gỗ ra, bên trong là cái huy hiệu bản giới hạn của đội Los Angeles Lakers.
Đàn chị Tùng Lam tưởng Lê Nhất thích Lakers nên nhõng nhẽo năn nỉ chỗ anh trai mình món đồ này để tặng cho Lê Nhất.
Bây giờ Lê Nhất mượn hoa dâng Phật.
Tùng Lam không biết Lê Nhất nghiên cứu bóng rổ, là vì thiếu niên trước mặt cô đây thích bóng rổ.
Kiều Mộ Dương nhìn thoáng qua huy hiệu này, hỏi Lê Nhất: "Sao cậu có cái này?"
"Một đàn chị tặng tớ." Lê Nhất điềm tĩnh nói.
Kiều Mộ Dương lại hỏi: "Vậy cậu biết đây là cái gì không?"
Lê Nhất: "Kỷ niệm chương bản giới hạn của Lakers, rất quý giá."
Kiều Mộ Dương: "Biết không ít nhỉ. Cậu cũng thích Lakers?"
Lê Nhất chưa bao giờ nói dối, giây phút này, cô khẩn cầu ông Trời khoan dung cho cô trở thành kẻ lừa đảo nhất thời.
Cô trịnh trọng gật gật đầu.
Kiều Mộ Dương: "Thích Kobe?"
Lê Nhất: "Phải."
Kiều Mộ Dương cười nhạt một cái, "Vậy cậu giữ cái này cho kỹ đi, quân tử bất đoạt nhân sở ái*, huống chi tớ đã có một cái rồi."
(*Ý nói là quân tử sẽ không đi tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích.)
Phải ha, cậu là một người mê bóng thâm niên không thiếu tiền, những hobby quý giá nào mà cậu không thể có được.
Cảm giác không có sức dường như sắp viết lên trên mặt Lê Nhất.
Cũng may cô thấp hơn Kiều Mộ Dương, chỉ cần cô cúi đầu cất giấu đi sự mất mát này, cậu sẽ không nhìn thấy được.
"Vậy tớ nên đền bù cậu thế nào?" Lúc Lê Nhất ngẩng đầu lên lần nữa, khoé mắt hiện lên ý cười che giấu sự chán nản.
Kiều Mộ Dương lạnh nhạt, "Không phải tớ muốn ngăn cản đường tiền tài của cậu, là tớ sợ phiền phức, hơn nữa rất xấu hổ."
"Xấu hổ?"
Kiều Mộ Dương quay đầu đi, "Cậu không cảm thấy cậu lấy tớ làm thành sản phẩm rất không thích hợp sao?"
"Tớ cảm thấy cậu rất đẹp nên mới làm như vậy. Hơn nữa tớ cũng không trực tiếp in ảnh cậu, tớ mời người có chuyên môn vẽ ảnh cậu thành tác phẩm nghệ thuật, sau đó lại bán ra, đây là tác phẩm lần thứ hai." Lê Nhất buột miệng nói.
Kiều Mộ Dương: "........."
Cậu chủ yếu cảm thấy cạn lời với nửa câu nói đầu của Lê Nhất.
Thấy Kiều Mộ Dương chẳng ừ chẳng hử, Lê Nhất lại hứa hẹn: "Yên tâm đi, lần buôn bán này tớ sẽ không làm nữa."
"Được." Kiều Mộ Dương nhanh chóng tiếp lời, cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lê Nhất một cái, "Nói được làm được, tạm biệt.". Truyện Gia Đấu
Tạm biệt...
Lê Nhất cất huy hiệu vào trong balo rồi nhờ cậu bạn lớp 7 nhét bao lì xì vào trong ngăn bàn của Kiều Mộ Dương. Tiền kiếm được từ việc làm hobby, cô đã sớm chia ra thành bốn phần. Ngoài cô ra, Lâm Du Tĩnh, Giang Sùng, Kiều Mộ Dương mỗi người một phần.
Về phần Giang Sùng, cô chủ động đến tận nơi tìm anh ấy là vì xuất phát từ sự thẳng thắn thành khẩn. Mà Kiều Mộ Dương, cô có tư lợi.
Lê Nhất vẫn luôn đợi Kiều Mộ Dương tự mình phát hiện ra chuyện này.
Cho dù là đến tìm cô tính sổ, tốt xấu gì cũng xem như là có thêm cơ hội một lần ở riêng với nhau.
-
Lúc Cao Phi thúc ép Lê Nhất giảng đề cho cậu ta lần nữa thì bị Lê Nhất mắng tàn nhẫn ——
"Tên phản bội!!!"
"Đệt, sao tớ lại thành kẻ phản bội?" Hoà thượng Cao Phi không thể hiểu được.
Lê Nhất chỉ đường sáng cho cậu ta, "Nếu cậu đã nói cho Kiều Mộ Dương biết chuyện tớ lấy cậu ấy để buôn bán, vậy chuyện tớ bổ túc cho cậu, cậu phải lấy điều kiện khác đến đổi."
Cao Phi cao giọng: "Tớ nói cho Kiều Mộ Dương biết khi nào?"
Lê Nhất: "Không phải cậu nói?"
Cao Phi: "Đệt, nếu chút nghĩa khí đó tớ cũng không có thì tớ làm sao còn làm đội trưởng biệt đội ăn kem bọn mình?"
Lê Nhất bật cười: "Đại ca à, cậu vốn dĩ không phải là đội trưởng."
Cao Phi trợn mắt: "Dù sao anh đây không nói."
Lê Nhất: "Được rồi được rồi, tin cậu."
Vậy rốt cuộc Kiều Mộ Dương làm sao biết được?
Cao Phi bỗng nhiên cảm thán: "Cậu không cảm thấy Kiều Mộ Dương đối xử với cậu rất khác sao?"
Lê Nhất: "Có sao?"
Cao Phi: "Đột nhiên cậu ấy hỏi cậu viết chữ thế nào, cái này còn không đủ kỳ quái sao?"
"Lúc nào?"
"Tối hôm qua."
Trong lòng Lê Nhất chấn động.
Đây rõ ràng là cô nói thích Lakers thích Kobe khiến cho cô bị lộ chân tướng.
Bởi vì trong thư giấu tên của cô có trích lời của Kobe.
Lê Nhất sốt ruột nói: "Cậu nói thế nào?"
Cao Phi: "Tớ nói cậu viết rất đẹp. Cậu ấy lại hỏi cậu viết kiểu chữ gì, cái này tớ nào biết."
Cái này Lê Nhất xác định, tên kia bắt đầu hoài nghi người viết thư giấu tên là cô.
Cô không ngờ cậu lại nhạy bén như thế.
Cũng may Lê Nhất có thể viết được mấy kiểu chữ, cũng không có dùng kiểu chữ sở trường của mình để viết thư.
Thật lanh trí như cô.
Cái huy hiệu bị Kiều Mộ Dương từ chối nhận kia đang được treo trên đầu giường của Lê Nhất.
Nếu cậu cũng có một cái huy hiệu giống y hệt, vậy Lê Nhất có quyền xem nó như đồ đôi.
-
Hai giờ chiều, điểm thi đại học được công bố.
Phí Nhã ôm điện thoại đếm ngược, cô ấy có được số báo danh của Giang Sùng trước đó nên muốn tra điểm của anh ấy đầu tiên.
Thiệu Tinh Tuyền thấy cô ấy căng thẳng quá độ thì cố ý nói đùa: "Yên tâm, cho dù anh Giang Sùng của cậu không phát huy trạng thái tốt nhất, với thành tích hiện tại của cậu cũng không thể thi vào trường đại học anh ấy muốn đến."
Phí Nhã hừ lạnh: "Không sao cả, chỉ cần đàn anh Giang Sùng thi vào trường đại học anh ấy muốn là tốt rồi."
Lê Nhất cười nói: "Cảnh giới của cậu rất cao."
Thực ra Lê Nhất cũng đang mong Giang Sùng có thể thi được số điểm tốt. Cô có ấn tượng vô cùng tốt với Giang Sùng, hy vọng anh ấy có thể có tên trên bảng vàng.
Ngoài ra, nếu Giang Sùng thi đặc biệt tốt, vậy số sách cũ của anh ấy nhất định sẽ bán chạy.
Không ngoài dự đoán, vừa đến hai giờ, các trang web tra cứu điểm đều bị kẹt cứng, mãi đến hai giờ sáu phút, Phí Nhã mới tra được điểm của Giang Sùng —— 637.
Mặc dù điểm này vượt xa trường khoa học tự nhiên tuyến một 80 điểm, nhưng nếu muốn thi vào các trường 985 thì xác suất rất nguy hiểm. Đây cũng không phải trình độ bình thường của Giang Sùng, xem như anh ấy phát huy thất thường.
Ba cô gái của biệt đội ăn kem đều trầm mặc, ai cũng không biết giờ phút này nên làm gì.
Thấy vậy, Lâm Du Tĩnh – người cũng quan tâm đến thành tích của Giang Sùng - giấu bức tranh chúc mừng vốn định tặng để chúc mừng anh ấy tên đề bảng vàng vào trong ngăn bàn.
Suốt cả buổi chiều Phí Nhã đều trong trạng thái áp suất thấp, giống như người thất bại trong cuộc thi đó là cô ấy vậy.
Cô nàng rầu rĩ nói với Lê Nhất: "Đàn anh Giang Sùng chưa bao giờ có sơ xuất, tại sao lần đầu tiên thất bại lại nhắm ngay vào chuyện thi đại học quan trọng như này chứ."
Lê Nhất không tiếp lời nổi, chỉ còn tiếc thay.
"Mau xem ảnh chụp màn hình trong nhóm lớp, Nhất Trung Thành phố có người nhảy lầu!" Có một bạn nữ đột nhiên lớn tiếng hô.
Phí Nhã lập tức bấm vào nhóm, xem cùng với Lê Nhất và Thiệu Tinh Tuyền. Hình ảnh rất mơ hồ nhưng nhìn ra được là có người đang rơi khỏi lầu.
Là một bạn nam hơi béo, không mặc đồng phục, chắc là thí sinh hôm nay đi học tra điểm với mọi người.
Sau khi đánh giá, lớp 12 Nhất Trung Thành phố quyết định tổ chức một nhóm học sinh làm bài tốt đến trường thống nhất kiểm tra điểm.
Bên phía đài truyền hình nghe thấy tin tức vội đến đưa tin, muốn đưa tin đặc sắc này đầu tiên.
Những năm qua Nhất Trung Thành phố đều có tỷ lệ trúng tuyển không tệ, mười năm trước tổng cộng có năm Trạng Nguyên Thành phố, là trường học có nhiều trạng nguyên nhất trong bốn trường học nổi tiếng của Thành phố Thanh Xuyên.
Có thể ngay cả các phóng viên của đài truyền hình cũng không ngờ đến, trong lúc bọn họ đến đưa tin vui vậy mà thu hoạch bi kịch trầm trọng như vậy.
Sau đó, tin tức bùng nổ, cậu bạn nam nhảy lầu kia cấp cứu không được nên qua đời. Về nguyên nhân anh ấy nhảy lầu, câu trả lời của phía nhà nước là phía nhà trường và cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra.
Xem từ điểm số của anh ấy thì cũng chẳng phải là con số khó coi, thậm chí có thể xếp trong top đầu. Cứ như vậy, nguyên nhân cái chết của anh ấy càng thêm khó bề phân biệt.
-
Tối nay Nhất Trung Thành phố giới nghiêm nên sau khi tan học, Lê Nhất về nhà một mình.
Một ngày trầm bổng khiến cho Lê Nhất không có tâm trạng tốt gì, ngồi trên xe bus rộng rãi, âm nhạc trong tai nghe của cô biến thành tạp âm.
Chiếc xe chạy qua trạm gần Nhất Trung Thành phố, mấy học sinh mặc áo sơmi trắng đồng phục lên xe.
Lê Nhất sợ bản thân mình nghĩ nhiều nên cố ý không đi xem.
Mấy cô gái lên xe cũng rất yên lặng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy thương tâm cho đàn anh nhảy lầu kia.
Chiếc xe quay về con đường chính lần nữa, gió nóng từng cơn thổi vào từ bên ngoài cửa sổ. Lê Nhất ngẩn ngơ thì có một cô gái ngồi xuống bên cạnh. Cô gái duỗi tay đóng cửa sổ, Lê Nhất tình cờ nhìn thấy hình xăm cô ta giấu trong tay áo.
Lê Nhất vừa quay đầu lại, cô gái hồn nhiên nhìn cô, hỏi: "Hứa Gia Thời đỡ hơn chưa?"
Cô gái này tên là Chu Nhiễm, là đàn em hung hăng xúi giục chị em bên ngoài bạo lực Hứa Gia Thời.
Lê Nhất nhận ra cô ta, lạnh lùng.
Chu Nhiễm quái gở: "Hứa Gia Thời rất giả tạo, không chân thật một chút nào. Thực ra tôi thích cô hơn một chút, nữ thần học đường của Minh Thành nên là cô mới đúng."
Lê Nhất hừ lạnh trong lòng, quay đầu đi tiếp tục nhìn bên ngoài cửa sổ.
"Lê Nhất, là tên này đúng không. Cô và Hứa Gia Thời quan hệ tốt như vậy, cô ta có biết cô luôn đến Nhất Trung Thành phố tìm Kiều Mộ Dương mà cô ta thích không."
Lê Nhất lười giải thích. Cô xem Chu Nhiễm là fan não tàn bệnh hoạn của Kiều Mộ Dương.
Chu Nhiễm bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy bả vai của Lê Nhất, thấp giọng nói: "Tôi biết chuyện ghi âm có phần của cô, cô và Kiều Mộ Dương, ai cũng đừng hòng chạy."
Ngay cả tên của Kiều Mộ Dương cũng bị cô ta ghi vào cuốn sổ nhỏ? Đây là vì yêu sinh hận à?
Lê Nhất cảm thấy buồn cười vô cùng, cũng ấu trĩ vô cùng. Cô dùng chút lực hất tay Chu Nhiễm ra, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Đàn em này, cô nói nhảm nhiều quá."