"Cái quái gì vậy?" Lê Nhất nghe được lời đồn, vừa tức giận vừa buồn cười.
Mặc dù trông Lê Lãng thật sự rất trẻ, lại thích ăn mặc như một chàng trai sành điệu nhưng việc bị coi là bạn trai của cô vẫn là điều quá đáng.
Cao Phi thong dong nói: "Ba cậu mặc đồ còn mốt hơn tớ, ai sẽ nghĩ đến đó là ba cậu chứ. Hơn nữa tất cả mọi người đều biết cậu sống cùng với cô nhỏ cậu, ba cậu vẫn luôn tra không thấy người."
"Phải đấy, huống chi trong trường ai chả biết cậu là người thích tiền, biến hoá nhanh chóng ngồi trên con xe Benz, vô cùng phụ hoạ cho tính cách của cậu." Phí Nhã cười nói.
Thiệu Tinh Tuyền nghe thấy Phí Nhã nói vậy, vội vàng hỏi Lê Nhất: "Trước kia cậu đưa thư cho Kiều Mộ Dương, cái chuyện thu phí chạy vặt này, Kiều Mộ Dương có biết không?"
"Biết." Lê Nhất không để ý nói.
"Vậy cậu ấy có phản ứng gì?"
Phản ứng gì...
Lúc đó trên mặt cái người đó viết đầy sự không vui, hỏi cô: "Lê Nhất, cậu rất thiếu tiền sao?"
Lê Nhất lười nhắc lại cái này, bắt chước giọng điệu lười biếng của Kiều Mộ Dương, "Quên rồi."
Cao Phi: "Cậu không biết à, Tiểu Kiều ghét nhất bị chụp ảnh, càng khỏi phải nói in cậu ấy ra làm thành sản phẩm đi bán. Cậu ấy không so đo với cậu là may rồi đấy."
Phí Nhã: "Hôm đó gặp cậu ấy ở sân bóng, cảm thấy cậu ấy rất dễ nói chuyện mà."
Thiệu Tinh Tuyền cũng phụ hoạ nói: "Đúng vậy, là người đẹp trai rất ôn hoà."
Lê Nhất không phủ nhận lời của hai cô nàng, Kiều Mộ Dương đối nhân xử thế quả thực khiến người ta cảm thấy thoải mái. Nhưng một mặt xa cách kia của cậu, các cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy.
Lúc này có một bạn nữ đi qua đây nói: "Các cậu có biết Kiều Mộ Dương vừa đến lớp 8 không, trong lớp đó có một bạn nữ tỏ tình với cậu ấy đấy."
Thiệu Tinh Tuyền: "Ai vậy ai vậy?"
"Đại biểu môn tiếng Anh lớp bọn họ, là người trước kia thích Kỷ Tư Viễn."
"Lúc trước thích Kỷ Tư Viễn? Sao tớ lại không biết chuyện này..."
Cuộc hóng chuyện về Kiều Mộ Dương vẫn luôn không dứt bên tai, chỉ là hôm nay Lê Nhất đã nghe thấy được ba tin tức màu hồng phấn của cậu.
Các cô gái đã từng nhờ Lê Nhất đưa thư cho Kiều Mộ Dương, có không ít đang sôi nổi đứng trước cửa lớp 8. Chủ nhiệm lớp 8 còn vì vậy mà nói đùa, nói lớp 8 nghiễm nhiên thành sở thú, sớm muộn gì cũng có một ngày cô ấy sẽ dùng Kiều Mộ Dương – loài quý hiếm mới tới – để kiếm tiền cho lớp 8.
Cái khu "sở thú" lớp 8 này náo nhiệt nhất là vào buổi tối. Giờ ra chơi giữa tiết tự học tối, các cô gái chen chúc nhau mà tới. Nhìn thấy Kiều Mộ Dương đúng lúc muốn ra ngoài phòng học sẽ có bạn gan lớn tiến lên bắt chuyện, đám ngại ngùng tránh ở bên cạnh vây xem.
Nhưng phần lớn thời gian trong mười phút giải lao, cậu bạn này đều nằm bò lên bàn ngủ. Mới tới đây, cũng chưa xây dựng được tình bạn vững chắc với bất kỳ bạn học nào nên không ai dám đánh thức cậu thay các bạn nữ.
Náo nhiệt như vậy duy trì nhiều nhất được nửa tháng. Động vật dù có thú vị đến đâu, khi mới vào sở thú đều rất hiếm, thời gian trôi qua, chúng không khác gì những loài khác.
Lê Nhất cũng không phải vì ghen tỵ độ nổi tiếng của Kiều Mộ Dương mới đánh giá như vậy.
Sở dĩ thành tích Lê Nhất xuất sắc, ngoài chịu khó ra cũng có liên quan đến tố chất của cô. Kiều Mộ Dương chuyển đến Minh Thành, tâm trạng vui vẻ của cô không kém gì với mấy cô gái quanh quẩn ở trước cửa "sở thú", nhưng cô lại cảm thấy mỗi ngày dạo "sở thú" là một chuyện có hiệu suất cực thấp.
Cô thích và quen với việc thực hiện giấc mơ đẹp theo tiết tấu của bản thân mình hơn.
Đã thấy vật hy sinh chất lượng cao Hứa Gia Thời, Lê Nhất khát khao làm một thợ săn có dũng có mưu.
"Lê Nhất."
Lê Nhất đang đeo tai nghe chuẩn bị làm bài thì Kỷ Tư Viễn ở bên ngoài cửa sổ kêu cô. Lúc cô đi ra khỏi phòng học, đúng lúc nhìn thấy người được đề cập đang đi ngang qua lớp 7 của họ.
Một cái gật đầu xa lạ, thiếu niên bước nhanh. Kiều Mộ Dương mặc áo đồng phục của Minh Thành, áo Polo màu trắng xanh cẩn trọng hơn so với áo sơmi màu trắng của Nhất Trung Thành phố, nhưng lại khiến cậu có hơi ngoan.
Phong cách trường học Minh Thành cởi mở như thế, sao đồng phục lại cổ hủ đến chết vậy chứ?
Mặc dù cậu mặc đồng phục quê mùa cũng rất đẹp, nhưng Lê Nhất vẫn thích nhìn cậu mặc áo sơmi trắng hơn.
Vốn dĩ Lê Nhất nghĩ, Kỷ Tư Viễn tìm mình chắc chắn là vì Kiều Mộ Dương. Trường học chuyển đến một tiềm lực siêu cấp như vậy, học sinh xuất sắc chân chính lo lắng mình bị vượt qua nên tìm học sinh giỏi thương lược đối sách.
Không ngờ Kỷ Tư Viễn vậy mà đến an ủi Lê Nhất, cậu ta bảo Lê Nhất không cần để ý đến lời đồn có liên quan với cô gần đây.
Lê Nhất mỉm cười, "Người tới đón mình là bố tớ, tớ chỉ cảm thấy lời đồn khá buồn cười."
"Bố cậu?" Kỷ Tư Viễn kinh ngạc không thôi, sau khi nghĩ kỹ thì cười mải miết, hỏi: "Cho nên bố cậu cũng làm tài xế cho người khác sao?"
Lê Nhất không biết nên đáp lại thế nào, sau khi ngẫm nghĩ chỉ nhún vai một cái, cũng không trả lời trực tiếp. Cô không muốn nói dối, cũng không muốn đụng đến lòng tự trọng của Kỷ Tư Viễn.
Tan học tối nay, Lê Lãng theo thường lệ tới đón Lê Nhất. Lần thứ hai gặp bạn học mới của Lê Nhất – Kiều Mộ Dương, con trai của bạn trai em gái ông.
Kiều Mộ Dương đi đến trước mặt Lê Lãng, lễ phép chào hỏi.
Lê Lãng thấy vậy, ngoài miệng đương nhiên lại phải khách sáo, "Ngồi xe chú đi, chú đưa cháu về nhà nhé?"
"Vâng, vậy chú vất vả rồi."
Thiếu niên không chút khách sáo nào thuận theo, trái lại Lê Lãng có hơi không biết làm thế nào.
Thấy cậu nhóc này mỗi ngày một vẻ, lúc thái độ lúc xa cách lúc lại thân thiện. Ông không khỏi nghĩ đến, cô gái như thế nào mới thu phục được kiểu con trai giống cậu.
Hai người cùng đứng bên cạnh xe đợi Lê Nhất vẫn chưa đi ra, thỉnh thoảng trao đổi vài câu.
Kiều Mộ Dương xuất hiện ở đâu, ở đó chính là tiêu điểm.
Trong số những người nhìn cậu, luôn luôn có một số thích bình phẩm lung tung. Có một cậu bạn đi qua nói: "Không phải xe đến đón Lê Nhất sao? Sao cậu ta cũng có mặt vậy?"
Thiếu niên nhìn toà này dạy học cao nhất Minh Thành xa xa kia, trên tầng cao nhất có cái đồng hồ rất lớn, trong bóng đêm uy nghiêm. Đây có lẽ là thiết kế không phù hợp nhất với phong cách của Minh Thành.
Cậu nhìn rất lâu, có lẽ cảm thấy khá thú vị nên khoé môi nở nụ cười nhạt.
Lê Nhất gấp gáp chạy như bay ra cổng trường, nhìn thấy Kiều Mộ Dương cũng có mặt thì liếc mắt nhìn Lê Lãng một cái, ý là —— gì đây bố?
"Lên xe đi, chúng ta đưa Tiểu Kiều về trước." Lê Lãng nói.
Lê Nhất đứng yên không nhúc nhích.
Kiều Mộ Dương nhìn Lê Nhất, đứng đắn hỏi: "Không tiện?"
Lê Nhất vô cùng hứng thú mỉm cười, xoay người chui vào ghế phó lái.
Lời đồn thái quá cứ vậy mà dừng lại vào cuối tháng tám.
Bởi vì Kiều Mộ Dương từng là học sinh của cô Lê Nhất, Lê Nhất lại lợi dụng Kiều Mộ Dương để kiếm tiền cho nên không có bạn học ở Minh Thành nào tò mò về mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Thậm chí có bạn học buông lời, nếu Lê Nhất và Kiều Mộ Dương làm CP, vậy nhất định là loại khó chèo nhất. Bởi vì hai người này ngoài gương mặt và thành tích học tập ra, còn lại không có chỗ nào xứng đôi cả.
Lê Nhất chẳng thèm ngó tới lời bàn này, cô yên lặng nhớ đến một câu nói trên mạng —— người ta trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, đến phiên yêu quái bạn đây đến phản đối à?
-
Tháng chín Giang Sùng đến Thượng Hải đi học, trước khi rời khỏi Thanh Xuyên thì anh ấy mời Lê Nhất đến nhà họ Giang ăn liên hoan.
Sau khi Lê Nhất đến nơi mới phát hiện có sự tồn tại của một cô gái khác. Bởi vì thân phận của cô gái này nên cả tối đó không hiểu sao Lê Nhất lại sốt ruột.
Cô gái rất xinh đẹp, tên là Cam Đường được lấy từ《Kinh Thi》. Cô ấy người cũng như tên, hoạt bát, đặc biệt, xinh đẹp. Lúc cô ấy cười lên có hai má lúm đồng tiền nông, giọng nói cực kỳ giống một CV kịch truyền thanh vô cùng nổi tiếng nào đó.
Cô ấy là bạn gái mà Giang Sùng vừa mới quen.
Lê Nhất thừa nhận, cô gái như này không ai mà không thích, kể cả bản thân cô.
Cô cảm thấy buồn, là vì đàn chị Tùng Lam vẫn chưa từng được đàn anh Giang Sùng trông thấy, nhưng đã lặng lẽ trả bao nhiêu tình cảm, thậm chí là tương lai.
"Chị Lê Nhất, chị đang nghĩ gì vậy?" Giang Sầm vỗ vỗ lên cánh tay Lê Nhất, "Đi ráp Lego với em, được không?"
Lê Nhất đi theo Giang Sầm đến địa bàn của cô bé. Kiều Mộ Dương đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà, ngón tay tuỳ ý chơi cái vòng xoay trẻ con.
"Cái kia, đàn anh Giang Sùng có bạn gái khi nào vậy, tại sao trước đó không có chút manh mối nào thế." Lê Nhất thật sự hoang mang, không quan tâm đến lời mở đầu mà nói thẳng ra.
Kiều Mộ Dương dừng động tác trong tay, nâng mắt nhìn Lê Nhất: "Không yên lòng suốt cả tối, là vì cái này?"
"Không có, tớ không tập trung sao?" Lê Nhất gắng gượng giả vờ điềm tĩnh.
Kiều Mộ Dương bĩu môi, ngón tay chỉ chỉ gò má mình, "Viết hết lên trên mặt rồi kìa."
Yêu thầm của bản thân có thể giữ bình tĩnh, nhưng lại lộ dấu vết vì tình đơn phương của người khác.
Lê Nhất tiếp tục mạnh miệng: "Chỉ là cảm thấy quá đột ngột."
"Bọn họ quen nhau không bao lâu, tớ cũng vừa mới biết."
Lê Nhất đến gần Kiều Mộ Dương một chút, thấp giọng hỏi: "Đàn chị Cam Đường cũng đến Thượng Hải học sao?"
Vì dự tiệc nên chắc buổi chiều cô vừa mới gội đầu. Kiều Mộ Dương ngửi thấy mùi dầu gội đầu thoang thoảng nên ngửa ra sau theo bản năng, mặt cách xa hơn một chút, cũng hạ giọng: "Không, cô ấy đến Bắc Kinh."
Lê Nhất gật gật đầu, tự nói: "Haizz, yêu xa chắc vất vả lắm."
Kiều Mộ Dương quét mắt nhìn Lê Nhất kỳ lạ suốt buổi tối. Cô mặc váy ngắn, thật sự không thích hợp để ngồi dưới đất. Cậu duỗi tay với lấy cái khăn choàng đang vắt lên ghế bên cạnh xuống ném lên đôi chân thẳng tắp xinh đẹp của cô.
"Cảm ơn." Lê Nhất khách sáo nói, sau đó cô lại đến gần Kiều Mộ Dương mười cm, dùng giọng nói nhỏ hơn lúc nãy hỏi: "Đây là mối tình đầu của đàn anh Giang Sùng?"
"Ừm." Kiều Mộ Dương hơi nhíu mày.
"Cái kia..." Lê Nhất cảm thấy hỏi nữa thì mất đi sự chừng mực, muốn nói lại thôi.
"Rốt cuộc cậu muốn biết cái gì?" Kiều Mộ Dương nhíu mày, giọng điệu có hơi mất kiên nhẫn. Nghĩ tối nay cô gái này chủ động như thế nhưng lại đều vì dò la hóng chuyện, cậu hừ cười một tiếng, suy đoán: "Không phải cậu thích Giang Sùng chứ?"
"Hả?" Lê Nhất kinh ngạc rồi liên tục phủ nhận, "Không có không có không có."
"Thích cậu ấy cũng bình thường, cậu ấy đẹp trai lại dịu dàng, bản thân cũng thu hút người khác." Lúc Kiều Mộ Dương nói đến hai chữ "dịu dàng", trong giọng nói có sự ngập ngừng rõ ràng.
Lê Nhất bắt lấy chút biến hoá kỳ lạ đó, hỏi: "Con trai các cậu đánh giá bạn nam khác cũng sẽ dùng từ tinh tế như vậy? Cũng sẽ đánh giá diện mạo sao?"
Kiều Mộ Dương: "............"
Cậu lại giải thích: "Tớ thuận theo tâm tư của con gái các cậu mà tổng kết."
Lê Nhất khinh thường liếc mắt nhìn Kiều Mộ Dương một cái, "Vậy cậu muốn biết con gái bọn tớ đánh giá cậu thế nào không?"
"Không muốn."
Được thôi.
Lê Nhất không tiếp lời nữa mà vừa ráp Lego với Giang Sầm ở bên cạnh vừa nghiêm túc suy nghĩ. Rốt cuộc cô có nên nói sự thật Giang Sùng đã có bạn gái cho Tùng Lam biết hay không.
Đây là buổi tối rối rắm mà Lê Nhất từng trải qua, nó còn khiến cô cảm thấy lo âu hơn so với hồi đó chọn đi Nhất Trung Thành phố hay là Minh Thành.
Có nói hay không, cũng đều có vết cắt mà cô không thể bước qua.
Cô gào lên với ông Trời ở trong lòng: "Con đã tuân thủ pháp luật, sống trung thực, chưa bao giờ trở mặt với Người suốt mười sáu năm qua. Tại sao Người lại phải ném cây đao vào tay con, muốn con đi làm đao phủ chứ."
Lê Nhất nhìn cây đao vô hình trên tay mình, bỗng nhiên nghĩ, một ngày nào đó trong tương lai, nói không chừng cô cũng sẽ nghênh đón một người tay cầm dao sắc muốn dán kín cổ họng cô.
Sau khi tàn cuộc, Kiều Mộ Dương và Lê Nhất cùng đi thang máy xuống lầu. Đi đến trước quầy lễ tân ở đại sảnh, nhân viên lại thông báo cho Kiều Mộ Dương biết thư của cậu đã đến rồi.
Đây là lá thư giấu tên thứ mười ba Lê Nhất viết cho Kiều Mộ Dương. Lê Nhất rất thích nội dung của lá thư lần này, liên quan đến câu chuyện mối tình đầu kia, nói đến khúc chàng trai cuối cùng cũng bước một bước đến gần cô gái.
Lê Nhất thả chậm bước chân, dựng thẳng lỗ tai nghe lén phản ứng của Kiều Mộ Dương.
Kiều Mộ Dương đi qua lấy thư, người ta hỏi cậu: "Một tuần một bức, đều viết cái gì vậy?"
Thiếu niên ngáp một cái mệt mỏi, vô cùng tuỳ ý nói: "Tôi không xem."
Bắt đầu từ lá thư thứ mười, cậu quyết định không đọc.
Những lá thư giấu tên không thể trả về này ẩn chứa tình cảm sâu đậm của một cô gái. Cậu nghĩ, cậu đã xác định sẽ không thích cô gái này, vậy không cần tọc mạch vào tình cảm của cô ấy nữa.
Dù sao cô ấy cũng sẽ có một ngày dừng bút.
Lê Nhất kéo cửa ra bước nhanh vào trong màn đêm. Sau khi đi rất xa, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên muốn nhìn xem cây đao mà ông trời cho mình đã lơ lửng hay chưa.