- Chào anh chị.
- Ừ. - Tôi cũng lịch sự đáp lại.
Nói thật thì bố con nào đi quý người yêu cũ của chồng được cơ chứ. Đấy là chỉ lịch sự đáp lại thôi, chẳng tốt đẹp gì cho cam cả. Nhân tiện tay đang cầm thiệp, tôi đưa luôn cho em.
- Bọn chị sắp đám cưới, mời em đến chung vui.
Tôi còn chẳng thèm ghi tên người nhận. Em vẫn quyến luyến chồng tôi hay sao ý, cười hì hì.
- Vâng, lâu ngày không gặp em có thể ngồi đây nói chuyện một lúc không?
Phải nói em này mặt dày v*i, người yêu cũ đòi ngồi chung bàn với vợ. Nói là làm em ngồi xuống luôn. Thằng chồng nó im re. Thế mà bảo yêu tôi mới sợ chứ. Sẵn tiện đang ngồi ngay cạnh nó, giả bộ yếu đuối tý. Tôi dựa váo người nó, chứng tỏ mình là " người con gái mong manh " =)))
- Chồng ơi em chóng mặt quá, em muốn về nhà.
Thế Anh nó giật bắn cả mình, tôi cảm nhận được mọi hoạt động của nó như dừng lại. Nó nhìn tôi, tôi lườm nó. Như hiểu được lời cảnh cáo từ tôi, nó quay ra em Thư.
- Xin lỗi nhé, vợ anh đang mang thai, cô ấy mệt, anh phải đưa cô ấy về nhà.
Phải nói mặt em lúc bấy giờ tái mét, lắm ba lắp bắp.
- À...vâng...vậy em đi trước đây.
Em đi và chẳng quay đầu nhìn người yêu cũ một cái, chắc ngại lắm đây. Tôi lúc bấy giờ chỉ biết cười cười.
- Thế không về à?
- Mày nghĩ tao nói thật chắc, đùa tí cho em sợ thôi, con Tuệ còn chưa đến mà.
- Làm tao giật cả mình.
- Chẳng giật mình bằng người yêu cũ ngồi cùng bàn với vợ chưa cưới đâu.
- Ghen à? - Nó cười hì hì.
- Đi ra, mày bắt nạt tao tao cho con mày nhịn đói.
Nó véo má tôi, gạt cái cọng tóc trên mặt tôi. Tôi làm cái mặt phụng phịu.
- Sắp làm mẹ rồi mà cứ như trẻ con ý.
- Kệ tao, trẻ con thì đừng cưới nữa.
- Hai chúng mày định cho tao ăn thức ăn cho chó đến ghẹn à?
Con Tuệ ngồi xuống bàn, vẻ mặt phẫn nộ.
- Kệ tao, mày đến muộn quá đấy.
Tôi vẫn giữ nguyên cái tư thế dữa dẫm vào thằng " chồng " để nói chuyện với nó.
- Tao vừa chia tay người yêu, dạo này lận đận quá, thằng nào cũng chỉ được có vài tuần.
- Ôi tao lạy mày, bà đây còn chưa có người yêu cơ.
Có người nào đó ho ho vài tiếng.
- Mày từ bao giờ thành người không sương vậy hả Nhi?
- Thì có chồng phải dựa chồng chứ, chồng nhỉ?
Con Tuệ há hốc mồm.
- Hả? Mày nói cái gì cơ?
Nhìn mặt nó mà tôi buồn cười không chịu nổi. Tôi đưa nó cái thiệp đỏ chót.
- Của mày, tao sắp có chồng nha.
- Ôi v*i, thật? Tao tưởng chúng mày mới yêu.
- Được thế thì tốt quá. - Thằng Thế Anh nó chen mồm vào.
Tôi lườm nó, nói tiếp với cái Tuệ.
- Mới yêu để con tao đi học không có giấy khai sinh nhé.
- Uồi, còn vụ đó nữa hả, đừng nói một phát trúng luôn nhé.
- Ờ, một phát trúng luôn.
- Ê Thế Anh, tao bái phục. - Con Tuệ vái nó như thật.
...
Tuệ còn phải vào tiết nên nó đi trước, chúng tôi ngồi lại đó thêm một chút.
- Đến giờ rồi, đi thôi.
Tôi ngơ ngác nhìn nó và được nhận ngay cái cốc đầu đau điếng.
- Ơ đi đâu?
- Khám sức khỏe, mày quên rồi à?
Não tôi bây giờ mới bắt đầu làm việc.
- Ừ, quên mất, hihi.
*****
- Thai tám tuần, khỏe mạnh, là sinh đôi nhé.
- Hả, sinh đôi sao?
- Ừ, nhưng hình như cô ăn hơi kén thì phải, trông chẳng có da có thịt tẹo nào. Không muốn cũng phải ăn. Bây giờ không phải cho mình cô mà con cho hai đứa trẻ nữa.
" Bố chúng nó " quay qua lườm tôi. Mà kinh thật, thằng này một lần trúng luôn, lại còn sinh đôi nữa chứ. Chẳng biết do may mắn hay do chất lượng " nòng nọc " của thằng bé tốt đây.
- Có muốn nghe nhịp tim thai không?
- Có.
Cái dây phút đó, tôi cảm nhận được sâu sắc cái tình mẫu tử mà được cho là thiêng liêng ấy. Cảm xúc mà chỉ có ai làm mẹ mới hiểu được...
Hôm ấy, có ông bố nào đó cầm tấm hình siêu âm mà khoe hết người này người nọ.
- Là sinh đôi, sinh đôi đấy!
Mặc kệ chúng nó chê cười, Thế Anh vẫn tiếp tục sự nghiệp khoe khoang cao cả của mình. =)))