Không để ý động tác của chính mình có thể khiến An Cẩn tỉnh lại hay không, tay Lam Mạt Lê dùng lực, đem chăn đắp ở trên người hai người xốc lên, trên giường có vết máu rõ ràng, con mắt của An Cẩn là đã khóc sưng đỏ rõ ràng nhất, trên người nàng thì là hiện đầy dấu hôn cùng vết cắn, trên giữa hai chân càng là có tia máu khô cạn như ẩn như hiện.
Nhìn lại trên người mình một chút, ngoại trừ đau đầu sau khi say rượu, đỏ sậm trên ngón tay cùng với môi của mình có chút sưng đỏ ra, tất cả đều là bình thường.
"Tại sao lại như vậy.." mình thượng An Cẩn? Mình đè cô ta.. Mình.. "Sao lại như vậy.."
Trong đầu không cách nào suy nghĩ, Lam Mạt Lê chỉ nghĩ, rời khỏi, mau chóng rời khỏi nơi này, cô không cách nào đối mặt sự thật chính mình thượng An Cẩn, hơn nữa còn là ở trong một ngày ngắn ngủi sau khi tỏ tình Trình Cẩm U, thượng người này.
Cô hoàn toàn không biết, tại sao chính mình sẽ đụng vào cô ta? Cô ta không phải Trình Cẩm U a! Mình tại sao cứ như vậy chiếm hữu cô ta chứ?
Nhảy xuống giường, động tác Lam Mạt Lê nhanh chóng kéo qua quần áo của chính mình mặc vào, cũng không để ý súc miệng, nhanh chóng rời khỏi căn phòng, rời khỏi nhà của An Cẩn, cô sợ, sợ An Cẩn tỉnh lại, cô không biết nên làm gì đối mặt tình huống như vậy, càng không biết sau khi An Cẩn tỉnh lại, họ sẽ là lúng túng như thế nào..
Cô không biết, là một khắc cô đóng cửa phòng kia, An Cẩn vốn nên đưa lưng về phía cửa phòng ngủ say, mở hai mắt ra, đáy mắt là một mảnh trong sáng.
Thật sâu thở dài một hơi, An Cẩn không để ý hạ thân còn có chút cảm giác đau nhói, cuộn tròn lấy cơ thể, ôm thật chặt chính mình.
Kỳ thực cả đêm không ngủ, đầu có chút trướng đau, nhưng thật sự là không nỡ, luyến tuyết cái ôm của Lam Mạt Lê, nhiệt độ của cô, không nỡ nhắm hai mắt lại, bỏ qua dáng vẻ lúc cô ngủ, nàng muốn ghi nhớ gương mặt ngủ của cô, khoảng cách gần, khắc vào trên bản vẽ nội tâm của chính mình.
Nàng biết sau khi Lam Mạt Lê thanh tỉnh, sẽ là kinh ngạc như thế nào, trốn tránh như thế nào, nàng cũng tưởng tượng được, Lam Mạt Lê sẽ làm sao tránh né chính mình.
Kỳ thực nàng có thể tránh khỏi những tình trạng này, chỉ cần ở trước khi Lam Mạt Lê vẫn chưa thanh tỉnh, thu dọn xong những hỗn loạn kia, đợi đến cô thanh tỉnh, sẽ cảm thấy, chính mình chỉ là mơ một giấc mộng, một giấc mộng xúc cảm rất chân thật.
Nhưng mà An Cẩn không có làm như thế, nên nói, nàng muốn làm như vậy, nhưng không có khí lực rồi.
Bị Lam Mạt Lê dằn vặt cả đêm, chính mình gào khóc thời gian dài và dội mưa của hai ngày trước, còn phải thêm vào nàng trường kỳ thức đêm gõ bản thảo dẫn đến sức đề kháng của thân thể vô cùng bạc nhược, nàng phát sốt rồi
Cho nên khi nàng muốn đứng dậy thu dọn tất cả, nàng phát hiện nàng không có một chút xíu khí lực, chỉ có thể vùi ở trong lồng ngực của Lam Mạt Lê, nhìn theo cô, mãi đến tận cô sắp thanh tỉnh rồi, nàng mới nhắm mắt lại, tránh đi lúng túng sau đó của hai người.
Nàng đã nghĩ xong rồi, nàng muốn từ từ buông xuống Lam Mạt Lê, nàng nghĩ rõ rồi, trải qua đêm nay, cuối cùng nàng thanh tỉnh rồi.
Lam Mạt Lê sẽ không yêu An Cẩn, cho nên chỉ có An Cẩn yêu Lam Mạt Lê, từ bỏ cô, hai người mới có thể có được cái gọi là tự do chân chính, tự do về mặt tâm hồn.
Dùng chăn che kín chính mình, An Cẩn ở trong tràn đầy khí tức của Lam Mạt Lê, ngủ say đi, lần đầu tiên, nàng không phải cau mày, ngủ say không yên ổn, mà là lông mày giãn ra, trên mặt mang theo bình tĩnh ngủ say.
Hết chương 13