• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa mới vì là cư dân trong thôn làm xong kiểm tra sức khỏe đơn giản một chút, đứa trẻ một bên thì cầm lấy điện thoại của Lam Mạt Lê đưa cho cô.

Rõ ràng là điện ảnh của ba người, mình lại từ đầu đến cuối không thể có họ tên~

* * * Nghe lấy chuông điện thoại di động thuộc về Trình Cẩm U, Lam Mạt Lê lặng yên suy nghĩ, cũng đến lúc nên đổi tiếng chuông di động rồi, chuông điện thoại di động thuộc về An Cẩn càng là nên đổi, tìm thời gian tìm thử thôi.

Nhận lấy điện thoại, chưa kịp đợi Lam Mạt Lê nói chuyện, đầu bên kia thì trước tiên truyền đến một thanh âm đè nén tâm tình, đó là An Kính.

".. Lam Mạt Lê, tôi là An Kính."



Rất hiếm có, An Kính sẽ gọi cho mình, quan hệ của Lam Mạt Lê và An Kính kỳ thực không tính rất tốt, phương thức họ ở chung có thể nói là nước sông không phạm nước giếng. Cho nên khi nghe được thanh âm của An Kính, Lam Mạt Lê là thật rất kinh ngạc.

"Ừm, có chuyện gì sao?"

"Tôi hi vọng cô có thể giúp tôi vì một người phẫu thuật."

Phẫu thuật? Còn dùng thỉnh cầu? Là ai? Trình Cẩm U sao? Chắc không phải chứ? Bất kể có phải không, mình cũng không muốn cầm dao phẫu thuật nữa.

"Cô nên biết, tôi không hề động dao rồi." Trong bệnh viện còn có rất nhiều bác sĩ, không thiếu một mình cô, "Huống hồ, dựa vào nặng lực của cô, cũng có thể đưa người kia ra nước ngoài phẫu thuật."

"Nếu như có thể, tôi cũng không muốn tìm cô! Thế nhưng, đây là yêu cầu của Cẩm U, nàng ấy nói, An Cẩn từng nói, nếu như ngày nào đó em ấy xảy ra ngoài ý muốn, chỉ cần cô vì em ấy phẫu thuật!" An Kính đầu bên kia điện thoại, lập tức thì bạo phát tâm tình, cô ấy căn bản cũng không muốn Lam Mạt Lê tiếp cận An Cẩn nữa, thế nhưng không có cách nào. Đây là An Cẩn từng nói, cho dù hiện tại nàng mất trí nhớ, cô ấy cũng không muốn làm trái lại ý nguyện đã từng của An Cẩn.

"Đợi đã! Cô nói cái gì? Cô nói ai phải phẫu thuật?"

"Là An Cẩn.."



Bốp! Điện thoại từ trong tay lướt xuống, Lam Mạt Lê cũng không nhúc nhích, trong đầu của cô chỉ không ngừng trình chiếu hình ảnh, An Cẩn bị thương, không biết bị thương có nặng hay không, nhưng nhất định rất nặng, nếu không sẽ không cần phải phẫu thuật..

Cho đến đứa trẻ bên cạnh, thay Lam Mạt Lê nhặt lên điện thoại, lắc lắc cô, đem cô hồi phục tinh thần, Lam Mạt Lê mới cầm lấy điện thoại, chất vấn An Kính, "Tại sao An Cẩn bị thương?"

Nghe được chất vấn của Lam Mạt Lê, An Kính chỉ là mệt mỏi giải thích với cô chuyện phát sinh ở nhà gỗ nhỏ của họ.

Phạm nhân phóng hỏa là bang phái nhỏ có thù với Lệnh Hồ Thiên, bởi vì bất mãn thế gia hắc đạo Lệnh Hồ này đứng đầu ở thành phố, cho nên mới muốn giết chết người thừa kế vị trí đầu não của Lệnh Hồ gia, Lệnh Hồ Thiên, muốn khiến họ đại loạn.

Cho nên sau khi có được tin tức mật thám, phái người đi tới nhà gỗ nhỏ, một cây đuốc liền muốn thiêu chết Lệnh Hồ Thiên, nhưng mà bọn họ không nghĩ tới, bên trong không có Lệnh Hồ Thiên, chỉ có một mình An Cẩn.

Bọn họ tính sai, dẫn đến bọn họ bị diệt.

An Cẩn, là bị cái đó liên lụy.

Nghe xong An Kính kể ra, nội tâm Lam Mạt Lê một đám lửa hừng hực nổi lên, đây là lần đầu tiên cô tức giận như vậy, cho dù đối mặt hình ảnh Trình Cẩm U và An Kính có bao nhiêu thân mật, cô cũng sẽ không có không tức giận như vậy.

"Các người tại sao không có ai ở bên cạnh An Cẩn?"

"Ha, cô có tư cách nói như vậy sao? Cô có tư cách gì tức giận? Nếu như không phải là bởi vì cô rời khỏi làm cho An Cẩn không ngừng khôi phục lại lúc trước, chúng tôi có thể không lo lắng dẫn em ấy đi ra ngoài giải sầu sao? Nói cho cùng! Không có tư cách nói chuyện nhất chính là cô! Cô có muốn trở về thay An Cẩn phẫu thuật hay không, đối với tôi mà nói cũng không đáng kể! Tôi ước gì cô mãi mãi biến mất ở trước mặt An Cẩn! Không để em ấy chịu phải chút thương tổn nữa! Dù sao chỉ cần một câu nói từ chối của cô tôi là có thể lập tức đem em ấy dẫn ra nước ngoài trị liệu!"

"Không cho phép! An Cẩn nói chỉ có tôi có thể vì em ấy trị liệu! Em ấy là bệnh nhân của tôi! Tôi muốn vì em ấy phụ trách! Chờ đó! Hiện tại tôi liền trở về!" Sau khi hai người náo xong, thì từng người mạnh mẽ cúp điện thoại.

Sau khi Lam Mạt Lê cúp điện thoại, thì vội vội vàng vàng thu dọn hành lý, sau khi đứa trẻ biết bác sĩ muốn rời khỏi, cũng giúp đỡ cô, không để cô có một chút sót, sau đó đưa mắt tiễn bác sĩ của em ấy, rời khỏi thôn nhỏ.

Hết chương 20

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK