Khi Lạc Dư Thanh bước vào phòng của An Cẩn, thấy được cái đầu đưa lưng về phía cửa ngủ say, cô ấy đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau khi hòa hoãn tâm tình, Lạc Dư Thanh tới gần An Cẩn muốn đánh thức nàng, nhưng không ngờ, khi cô ấy thấy được trên mặt An Cẩn đỏ ửng mang theo nước mắt, cô ấy trực tiếp chửi bậy một câu.
Rót một ly nước ấm, lại tìm ra thuốc hạ sốt trong hòm thuốc đặt ở trên tủ của An Cẩn, Lạc Dư Thanh mới đem An Cẩn gọi dậy, để nàng uống thuốc rồi ngủ. Thật vất vả lần nữa bình phục tâm tình tốt, nhìn đến An Cẩn đứng dậy lúc không cẩn thận lộ ra vết cắn cùng dấu hôn trên da thịt, Lạc Dư Thanh quả thực là tức giận đến sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Lam Mạt Lê tên trụy lạc cô đây! Lệnh Hồ Thiên đợi ta trở lại xem ta như thế nào thu thập ngươi!
"Thanh.." Thấy được sắc mặt quá mức khó coi của Lạc Dư Thanh, ngữ khí An Cẩn có chút thận trọng, nàng biết, Lạc Dư Thanh thấy được dấu vết trên người nàng, cũng biết Lệnh Hồ Thiên lại sắp xong đời rồi.
"Phù.. Làm sao vậy?" Lần thứ ba bình phục tâm tình, Lạc Dư Thanh mỉm cười có chút cứng ngắc.
"Em.." Muốn nói với Lạc Dư Thanh quyết định của mình, rồi lại do dự, không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Quá yêu rồi, yêu người nhiều năm như vậy, nói từ bỏ không phải dễ dàng như vậy, nhưng mà không từ bỏ, lại nên làm thế nào cho phải đây?
Đối với An Cẩn luôn muốn nói lại thôi, Lạc Dư Thanh đã đem chính mình huấn luyện đến chỉ cần vừa nhìn ánh mắt của nàng liền biết nàng muốn biểu đạt cái gì. Đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của An Cẩn, cô ấy thở dài một hơi, "Không từ bỏ, thì đem phần này tình cảm này khóa ở trong lòng đi."
Tôi không muốn thấy được em vì một người mà trở nên không giống bản thân em. Hèn hạ như vậy, tiểu nhân như vậy.
"Cẩn, em nên khôi phục lại dáng vẻ vốn có của em."
- -
Từ sau khi rời khỏi nhà của An Cẩn, Lam Mạt Lê vì tránh né An Cẩn, an bài một loạt công việc, để cho mình bắt đầu bận túi bụi, một mặt vì không đi suy nghĩ chuyện chính mình làm sao sẽ thượng An Cẩn, một mặt cũng là vì quên đi chuyện tỏ tình với Trình Cẩm U.
Trong tháng ngày không ngừng bận rộn, Lam Mạt Lê cảm thấy rất mệt, bất kể là thân thể hay là trái tim, mỗi khi buổi tối đến, cô vẫn là sẽ không tự chủ được nhớ tới Trình Cẩm U, còn An Cẩn, cô không muốn suy đi nghĩ nhiều, đi suy đoán.
Cô có từng nghĩ An Cẩn có thể là cố ý dụ dỗ mình cùng cô ta lên giường, nhưng ngay lúc đó lại bị chính mình lật, bởi vì cô hiểu rõ An Cẩn, nếu như là An Cẩn dụ dỗ cô, con mắt của nàng sẽ không sưng đỏ, thậm chí nàng sẽ không ngay ở bên cạnh cô ngủ đến trầm như vậy, An Cẩn nhất định sẽ là nhìn theo cô, đợi cô tỉnh táo, sau đó mỉm cười, đê tiện, muốn chính mình phụ trách.
Huống hồ, bắt đầu từ ngày kia, An Cẩn thì cũng không có xuất hiện ở trước mắt mình nữa, không có tin tức, không có điện thoại, một chút tin tức cũng không có.
Đối với lần này, Lam Mạt Lê cảm thấy đứng ngồi không yên, cô cảm thấy An Cẩn đang ấp ủ cái gì, sau khi nàng ấp ủ xong bộc phát ra, chính mình nên làm gì để đối mặt? Nên làm gì để ứng đối?
Cô không biết.
Cho nên cô càng thêm sắp xếp rất nhiều bệnh nhân cho mình, các hạng kiểm tra, mỗi ca phẫu thuật, nối nhau mà đến. Cô sợ, sợ An Cẩn rồi, Lam Mạt Lê biết, chỉ cần An Cẩn trầm mặc đến càng lâu, bạo phát càng đáng sợ, thì như núi lửa ngủ say.
- -
Nửa tháng trôi qua, Lam Mạt Lê vẫn không có thấy được An Cẩn, cũng không biết tin tức gần đây của nàng, cô cảm thấy một tia nhẹ nhõm, nhưng nội tâm lại có có một tia khó chịu.
Nhưng hôm nay cô không thể để cho nội tâm của chính mình hỗn độn không thể tả, bởi vì giải phẫu hôm nay, là không cho phép có bất kỳ sai lầm nào, cô nhất định phải hoàn thành cam kết đối với một đứa trẻ mồ coi mẹ, hoàn thành phẫu thuật của ba em ấy. Cho dù tỷ lệ thành công của phẫu thuật vô cùng thấp, cô cũng không nguyện phá hủy kỳ vọng của đứa nhọ, Cho nên, cô nhất định phải thành công, cũng chỉ có thể thành công.
Nhưng mà, sợ cái gì, đến cái đó.
Phẫu thuật thất bại rồi, bệnh nhân từ trần, đứa trẻ khóc rồi, chất vấn Lam Mạt Lê không phải đáp ứng phải trị tốt cho ba? Không phải đáp ứng sẽ thành công?
Lam Mạt Lê cảm nhận được áy náy, cô rất có lỗi, tiếng khóc của đứa trẻ không ngừng gặm nhắm cô.
Đả kích của phẫu thuật thất bại, để Lam Mạt Lê bắt đầu suy nghĩ mình là có phải có tư cách làm một tên bác sĩ không? Chỉ cần nghĩ tới vấn đề này, cô cảm giác hai tay của mình thì không ngừng run rẫy. Cô để một đứa bé thất vọng rồi, cô phá hủy nguyện vọng của một đứa bé. Lam Mạt Lê quyết định từ chức, mang theo đứa trẻ rời khỏi vòng cuộc sống bây giờ, cô đem áo bác sĩ cởi xuống, rời khỏi bệnh viện, rời khỏi thành phố, càng rời khỏi địa phương để cho mình hỗn loạn không thể tả này.
Cô không biết, là An Cẩn lấy đi báo bác sĩ của cô, An Cẩn biết ước nguyện ban đầu khi làm bác sĩ của Lam Mạt Lê, cũng biết Lam Mạt Lê nghiêm túc phụ trách đối xử sinh mạng, cho nên nàng giữ lại áo bác sĩ của Lam Mạt Lê, nàng tin tưởng một ngày nào đó Lam Mạt Lê sẽ trở về, cô sẽ nhớ tới ước nguyện ban đầu của chính mình, cô sẽ đi qua đả kích sau khi thất bại.
Chờ đến khi ấy, An Cẩn lấy thân phận bằng hữu, đem áo bác sĩ giao lên tay Lam Mạt Lê, sau đó nói cho cô biết, nàng sẽ không đeo theo cô nữa.
Hết chương 14