Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 13: 607
"Máu tươi chảy ra từ lỗ khóa màu nâu xám"
***********************
Người đàn ông trung niên mặc quần áo cầm kiếm gỗ và la bàn do đệ tử dâng lên, gật đầu với Lưu Vương Ngọc, đệ tử bên cạnh lập tức biết điều mở miệng nói: "Lưu tiên sinh yên tâm, ác quỷ mỗi tháng sư phụ tôi diệt trừ không đến 10 tên cũng được 8 tên, việc ngài nói chỉ là chút chuyện nhỏ."
Lưu Vương Ngọc áp xuống nỗi bất an trong lòng, nở nụ cười mang theo vẻ bất đắc dĩ: "Thật sự không còn cách nào khác, nếu không phải các gia trưởng," sau đó dường như ý thức được cái gì, nhanh chóng sửa lại, "Vậy phiền các vị rồi."
Tiểu đệ tử cười nói "Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu."
Nụ cười trên mặt Lưu Vương Ngọc chân thật hơn một chút, vươn tay trái ra, "Các vị đại sư mời đi theo tôi." Ông ta chuẩn bị đi phía trước, đáy mắt bỗng nhiên liếc thấy đám người đứng cạnh bể bơi, mí mắt ông ta rung lên dữ dội.
Tiểu đệ tử thấy ông ta bất động, "Lưu tiên sinh?"
Lưu Vương Ngọc tiến đến ghé bên tai hắn ta nhỏ giọng nói vài câu, sau đó móc từ túi quần ra thứ gì đó giao cho tên đó.
Sau khi tiểu đệ tử tiếp nhận đồ vật thì gật đầu, sau đó ba người tiến vào trong tòa nhà bên cạnh, Lưu Vương Ngọc lúc này xoay người hướng đám người Thẩm Thanh Thành đi tới, bất động thanh sắc đứng chắn ở cầu thang.
Ông ta nở nụ cười, "Các vị lão sư làm thế nào lại đi đến đây?"
"Tình cờ đi ngang qua" Chu An An nói, cô đi thẳng vào vấn đề: "Những người vừa rồi là ai thế?"
Nụ cười trên mặt Lưu Vương Ngọc nhạt đi không ít, "Các người đều nhìn thấy?"
Ông ta ngay lập tức thở dài chua xót, "Aiz, nói ra cũng không sợ các người chê cười, ở trường học chúng ta vốn dĩ không nên làm điều này, thế nhưng bậc làm cha mẹ thì ai lại kiêng kị thứ này? Cho nên hiệu trưởng kêu chúng tôi thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè làm một nghi lễ cầu phúc, nhằm phù hộ gia đình trẻ nhỏ thôi."
Tiết Đồng: "Là phù hộ gia đình trẻ nhỏ hay là ông?"
"Lời này của Tiết lão sư là có ý gì?" Nét mặt Lưu Vương Ngọc đã hoàn toàn mất đi ý cười, bộ dáng nổi giận vì bị hiểu lầm, nói: "Tôi mặc kệ rốt cuộc các người đã nghe được tin đồn gì, các vị đều có trình độ giáo viên, hẳn là nên nhận thức được cái gì nên tin cái gì không nên chứ?"
Tiết Đồng còn muốn nói tiếp, Thẩm Thanh Thành nhanh chóng trước khi hắn ta nói liền mở miệng, hỏi chuyện trực tiếp như vậy đối phương trả lời hắn ta mới lạ đó.
Thái độ ghét bỏ người khác hỏi chuyện trực tiếp Thẩm Thanh Thành: "Tề Mỹ lúc còn sống có phải sống trong tòa nhà này hay không?"
Lúc nãy ngoại trừ đánh giá ba người kia cậu chính là luôn quan sát tòa nhà này, tòa nhà này rõ ràng không giống như chung cư giáo viên mà bọn họ đang ở, lầu 1 chung cư là hội trường, chỉ khi bước vào trong mới có cầu thang dẫn lên trên, còn tòa nhà phía trước này được xây dựng như các tòa dân cư phổ biến, cầu thang được xây ngay bức tường bên ngoài tòa nhà.
Cũng dễ hiểu sự khác biệt này, chung cư phù hợp cho những người còn độc thân, còn tòa nhà cư dân thì thích hợp cho những người đã có gia đình, Tề Mỹ mang theo con trai, cũng được xem là một gia đình.
Sắc mặt Lưu Vương Ngọc thay đổi sau khi nghe Thẩm Thanh Thành hỏi, tuy rằng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng lực chú ý của những người chơi ở đây vẫn luôn đặt trên người ông ta, vì vậy lập tức liền phát hiện điểm này.
Lưu Vương Ngọc: "Đúng là tòa nhà này, thế nhưng tôi không biết cụ thể số tầng và số phòng."
Những lời này có đến tám, chín phần là nói dối, thế nhưng đối phương cắn chết cũng không thừa nhận, bọn họ cũng không có cách khác.
Mọi người âm thầm nhíu mày.
Tiếp theo Chu An An, Tiết Đồng cùng Mông Điền Hải lại luân phiên hỏi một số vấn đề khác, Lưu Vương Ngọc một là hùa theo bọn họ pha trò, hai là tránh không nói, đứng trước cầu thang tòa nhà không cho bọn họ đi lên.
Thời điểm hơn mười phút sau mọi người lúc này đều có chút mất kiên nhẫn, người trên lầu liền đi xuống.
Đi đầu là hai tên đệ tử cầm đồ vật, phía sau là người trung niên khoác áo đen, mặt lưng áo vẽ hình bát quái, cổ tay áo thì vẽ hai Thái cực âm dương, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ mệt mỏi, cũng không thèm liếc nhìn đám người Thẩm Thanh Thành một cái, liền đi đến trước mặt Lưu Vương Ngọc gật đầu.
"Làm phiền đại sư." Tức khắc Lưu Vương Ngọc vui mừng khôn xiết, không rảnh quản lý đám người nhiều chuyện này, đưa một tay bộ dáng mời, "Đại sư, tôi đưa ngài ra ngoài nghỉ ngơi? Mặt khác còn có chút việc muốn ngài chỉ điểm."
Ngay sau đó bốn người liền hướng phía tàng cây mát mẻ đi qua, còn lại cả bọn đưa mắt nhìn nhau, Trần Cách: "Ông ta thế là đi rồi?" Vừa rồi không phải còn cố sống cố chết ngăn cản không cho bọn họ đi lên sao?
Chu An An không nghĩ nhiều như vậy, đi rồi đúng lú thuận tiện cho họ, "Chúng ta đi lên trên thôi, kiểm tra từng tầng một, nhìn xem có thể phát hiện chỗ ở của Tề Mỹ hay không."
Tòa nhà này tổng cộng có sáu tầng, không có thang máy, bọn họ từ lầu một chậm rãi đi lên trên tìm, như vậy chắc chắn tốc độ sẽ rất chậm, thế nhưng không ai đưa ra yêu cầu phân công nhau hành động.
Mỗi tầng gồm có bảy hộ gia đình, cửa phòng đóng chặt, có phòng trước cửa để một túi rác, có phòng dán một chữ "Phúc", bọn họ không có phát hiện vị trí nào đặc biệt trong năm tầng đầu tiên.
Chu An An bắt đầu lo lắng có khả năng bọn họ sẽ thất bại mà trở về, nếu thật sự không được cô chỉ đành gõ cửa phòng hàng xóm và hỏi thẳng họ số phòng mà Tề Mỹ từng sống.
Sau đó bọn họ bước lên tầng sáu.
"Mọi người có ngửi được mùi vị kỳ quái nào không?" Tiết Đồng dụi dụi mũi hỏi.
Thẩm Thanh Thành nói: "Là mùi lá bùa đã bị thiêu cháy."
Trần Cách: "Thẩm ca việc này thế mà anh có thể đoán được ngay?" Thật là lợi hại!
Thẩm Thanh Thành: "Nhóc chưa đốt qua giấy à? Vừa rồi là mấy tên đạo sĩ đi lên, đốt chính là giấy không phải quá rõ ràng sao?"
Ồ.
Lục Bích lướt qua hai người, cẩn thận xem xét trước cửa phòng của bảy hộ gia đình, cuối cùng căn cứ mùi hương của một số tàn tro sót lại xác định vị trí, "Ở đây."
607, nằm ở vị trí ngược sáng của toàn bộ tầng lầu.
Mọi người tự giác tụ tập trước phòng 607, không biết có phải do tác động tâm lý hay không, phảng phất nhiệt độ ở cửa của căn phòng này so với các hộ gia đình còn lại lạnh hơn một chút.
"Làm thế nào chúng ta vào trong?" Trần Cách bất giác hạ nhỏ giọng lại.
Đây không phải là một cánh cửa gỗ rỗng như phòng lưu trữ, đây là một cửa chống trộm làm bằng sắt, không có chìa khóa không có khả năng dễ dàng mở nó.
Tiết Đồng tiến đến thông qua mắt mèo nhìn vào bên trong, đương nhiên, cái gì cũng không nhìn thấy, hắn ta lùi về sau kỳ quái nói: "Nếu thật sự ở đây, nữ nhân kia dữ như vậy, có khi nào sau khi giết chết những tra nam kia xong liền rời đi rồi?"
Ngay cả tên hắn ta cũng không dám trực tiếp kêu.
Lục Bích quan sát kết cấu của cửa sắt chống trộm, tầm mắt dừng lại ở chỗ ổ khóa, những người còn lại nhìn thấy tầm mắt của hắn cũng đồng dạng nhìn vào lỗ khóa.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, máu từ từ chảy ra từ lỗ khóa màu nâu xám, một vệt máu đỏ tươi được vẽ ra trên nền cửa chống trộm màu trắng.
Mọi người tức khắc hít một hơi lạnh.
Trần Cách không ngừng dụi dụi hai mắt của mình vì khẩn trương, sợ việc này là ảo giác, kết quả dấu vết vẫn còn đó khi mở mắt lại.
Cậu ta theo bản năng run run nói: "Thẩm, Thẩm ca....." Cậu ta vươn tay ra kéo Thẩm Thanh Thành.
Lục Bích: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Lục Bích quay đầu nhìn theo hướng của Thẩm Thanh Thành, hành lang đối diện, có một cánh cửa chống trộm màu xanh xám cũ đối diện với cửa phòng 607, nhiều chỗ trên cánh cửa bong tróc lớp sơn lộ ra màu nâu đỏ rì như máu khô.
Mắt mèo màu đen được gắn trên cửa, lặng lẽ nhìn đám đông như mắt người.
Sau khi rời khỏi tầng sáu, mọi người mới phát hiện mặt trời đã bị che khuất bởi những đám mây đen, bầu trời ảm đạm và ẩm ướt.
Mọi người vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí âm u quỷ khí ở tầng sáu lúc nãy, một lúc lâu sau vẫn không ai nói gì.
Mãi mới có người lên tiếng: "Tiếp theo làm sao bây giờ?" Chu An An nói
Chỗ ở Tề Mỹ hiển nhiên là nơi thu thập manh mối tốt nhất, đáng tiếc không thể đi vào, làm thế nào đi vào lại bình an mà đi ra lại là một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Mông Điền Hải: "Tôi kiến nghị vẫn nên bắt đầu với Lưu Vương Ngọc."
"Ai không biết phải bắt đầu với Lưu Vương Ngọc, vấn đề chính là đối phương không muốn phối hợp cùng chúng ta!" Tiết Đồng bực bội nói.
Hai mắt Chu An An trừng lên cảnh cáo nhìn Tiết Đồng, chờ Tiết Đồng thu liễm lại, cô lúc này mới nói: "Mọi người có ý kiến gì có thể nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
Trần Cách xem xét mọi người, mọi người đều không có ý định mở miệng.
Trần Cách thanh thanh giọng nói: "Khụ khụ, đó là, em muốn hỏi máu vừa rồi là chân thật sao?" Không có biện pháp, thật sự rất giống vết xe đổ a.
Lục Bích: "Là máu người."
Sao,thật sự là máu người à! Thế nhưng người nhà Tề Mỹ đều đã chết, máu từ đâu ra? Cậu ta không thể không nghĩ tới ba người kỳ lạ trước khi lên lầu.......
Càng nghĩ càng sợ.
Chu An An, vốn dĩ cho rằng cậu ta có bất kỳ ý kiến đóng góp nào, lúc này tức khắc trên mặt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, "Thẩm Mỹ Nhân, cậu có ý kiến gì không?" Cô liền đem mục tiêu nhắm ngay Thẩm Thanh Thành.
Thẩm Thanh Thành vốn đang ngây người, nghĩ thầm thời điểm này chắc hẳn đã tới giờ cơm trưa, buổi trưa nên ăn gì đây? Thình lình bị kêu tên, cậu ngây người nói: "Các người muốn tiến vào phòng 607? Đơn giản mà, lấy thanh đao kề ngay lưng Lưu Vương Ngọc, ông ta cũng không dám không mở cửa."
Chu An An tức giận đến thở dốc, "Thẩm Mỹ Nhân! Cậu có thể nghiêm túc hay không!"
Trong lòng Thẩm Thanh Thành cảm thấy ủy khuất vì bị la, cậu đây không phải là đề ra phương pháp sao.
Lục Bích đưa mắt nhìn cậu, "Cái này cũng có thể xem là một biện pháp, thật sự không có cách khác có thể đi vào dưới tình huống này."
"Đắc tội NPC phó bản không đơn giản chỉ như nói miệng," việc này có thể khiến độ khó phó bản tăng lên bất cứ lúc nào, Chu An An tức giận mà nói một câu, "Nghĩ biện pháp khác đi."
Lục Bích: "Đợi."
Đợi? Có ý gì? Cô hỏi hai câu, Lục Bích lại không hề giải thích, cùng Thẩm Thanh Thành và Trần Cách hướng phía nhà ăn đi tới.
Trần Cách thật ra cũng không hiểu, khi đi xa cậu ta mới hỏi lại.
Vừa lúc tâm tình Thẩm Thanh Thành đang tốt do vừa được ăn no, nghe vậy liền nói: "Lưu Vương Ngọc mời đạo sĩ mục đích là gì? Chắc chắn không có khả năng vì sự bình yên của cha mẹ, vừa rồi tình cảnh ở cửa 607 nhóc cũng đã thấy rồi đó, mục đích Lưu Vương Ngọc không đạt thành, sớm hay muộn cũng sẽ thỏa hiệp, cho nên chúng ta chỉ cần an tâm đợi Lưu Vương Ngọc khi nào chịu không nổi sự quấy rầy của Tề Mỹ tiểu tỷ tỷaf được."
Lục Bích: "Đúng."
Trần Cách: "Thật là tâm linh tương thông mà."
Hai ngày tiếp theo bọn họ đều đợi động thái của Lưu Vương Ngọc, có lẽ Tề Mỹ đang tập trung muốn giải quyết mục tiêu, hai ngày này đều không tới quấy rầy bọn họ.
Bọn họ nhân cơ hội này lục tung toàn bộ nhà trẻ một cách thô bạo, đáng tiếc thu hoạch cực nhỏ, điều duy nhất đáng nói chính là Trần Cách tìm thấy các tra nam nhân thông qua màn hình theo dõi.
Họ là phó hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục cùng bảo an Trâu Khải.
Trong lúc đó bọn họ cũng gặp đám người Chu An An, đám người bọn họ không có nghe theo ý định của Lục Bích mà ngồi đây đợi chết, mà là đi tìm Lưu Vương Ngọc nói cho ông ta biết sự việc lỗ khóa phòng 607 đổ máu.
Quả nhiên sắc mặt Lưu Vương Ngọc đại biến, nhưng khi đám người Chu An An đề nghị cho cô ta mượn chìa khóa hoặc mang họ vào phòng 607, thế nhưng Lưu Vương Ngọc nhất quyết từ chối, thậm chí tránh mặt họ.
Đám người Chu An An không có biện pháp, đành phải nhẫn nại chờ đợi.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua, tin tức đến với bọn họ không phải là Lưu Vương Ngọc đến tìm, mà là tin tức một người chơi đã chết.
Danh Sách Chương: