• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 43 : Dự kiến
"Thịt thỏ ăn ngon như vậy, đương nhiên là ăn rồi."
**************************
Thẩm Thanh Thành tự mình đi tới chuồng gà chọn một con gà trống trông thật hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Gà trống kia hình như có linh tính, tựa hồ biết bản thân sắp không sống được bao lâu nữa, trong miệng vẫn luôn kêu  "Ác ác", phịch cánh muốn bay lại cắn Thẩm Thanh Thành một cái.
Thẩm Thanh Thành cùng con gà đấu trí, cậu ở phía trước đảm nhận trọng trách nhử mồi, A Bố ở phía sau đảm nhận trọng trách vây bắt.
Cuối cùng cũng thu phục được con gà trống kia, Thẩm Thanh Thành mệt đến đổ mồ hôi mặc dù đang trời lạnh.
A Bố thấy khách nhân đã mệt, ôm gà trống không ngừng giãy giụa trong tay hướng cậu trấn an, ngượng ngùng nói: "Nó trước kia rất ngoan, không phải như thế."
Thẩm Thanh Thành trong lòng cảm thấy chột dạ, không nhìn ra chỗ nào mà nó "Không phải như vậy".
Giữa trưa A Bố ở phòng bếp nấu ăn, Thẩm Thanh Thành bưng mẻ máu gà ra khỏi nhà, xung quanh ngôi nhà trồng một hàng trúc xanh um tươi tốt, một vài cục đá to được kê làm chỗ ngồi được đặt bên dưới hàng trúc.
Cậu đem chén máu gà đặt trên bàn đá, ngẩng đầu nhìn trời.
Thời gian tuy nói đã qua giữa trưa, nhưng vẫn thuộc về buổi trưa, dương khí chưa tán, cũng không quá tệ.
Thẩm Thanh Thành gật đầu, từ túi quần lấy ra một chồng giấy.
Không có giấy vàng, vì thế giấy này là được cắt ra từ quyển notebook mà cậu tìm thấy trong lâu đài, vì vậy lúc này liền đem ra sử dụng.
Chồng giấy đã được cắt thành hình vuông giống như hoàng phù, sau đó cậu đặt chồng giấy cạnh chén máu gà.
Máu gà có, hoàng phù cũng có, còn thiếu bút.
Cậu đề cao âm lượng, "A Bố, nhà ngươi có bút lông không?"
A Bố ở bên trong đề cao âm lượng đáp lại, "Bút lông không có, bút máy, bút bi, bút gei  cùng bút chì được không?"
Ngươi nói nhiều loại bút như vậy thế nhưng lại cố tình không có bút lông?
Thẩm Thanh Thành: "Cảm ơn, không cần!"
Không có bút lông làm sao bây giờ? Cậu vươn tay phải, chìa ra ngón trỏ, "Nói đi nói lại vẫn phải dùng đến ngươi."
Thẩm Thanh Thành không khỏi cảm thấy có chút chua xót, lúc trước cậu chưa bao giờ thê thảm như vậy, trước nay lúc làm trận pháp muốn vẽ bùa đều là người khác tranh nhau chuẩn bị vật liệu giúp cậu.
Hiện tại cậu không chỉ phải tự mình chuẩn bị, vật liệu còn không có!
"Aizz." Lúc gặp nạn phượng hoàng cũng không bằng gà a.
Cậu than một câu sau đó duỗi tay chuẩn bị trích máu, bên tai bỗng nhiên nghe được một trận tiếng chân rất nhỏ, cậu nghiêng đầu nhìn lại, là Lục Bích sau khi "Thông khí" đã trở lại.
Cậu thu hồi ánh mắt tiếp tục trích máu, hỏi: "Anh đi đâu vậy?" Lúc ra khỏi nhà cậu không nhìn thấy hắn.
"Đi nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút." Lục Bích chụp được mảnh lá rụng trên bả vai , đi đến bên bàn đá.
Thẩm Thanh Thành động tác rất nhanh, trong thời gian Lục Bích đi tới cậu đã vẽ xong một lá bùa, dùng tay trái vẫn còn sạch sẽ nhấc lá bùa qua một bên,tiếp tục vẽ tờ tiếp theo.
Trên lá bùa vẽ từng ký hiệu với những đường cong kỳ quái, có uốn lượn vặn vẹo, trông vừa tương tự như phù văn trên tiểu kiếm, lại vừa  hoàn toàn bất đồng.
Lục Bích: "Công việc của cậu chính là cái này?"
Thẩm Thanh Thành vừa vẽ phù liền bớt chút thời gian ngước nhìn hắn, "Đúng vậy."
Lục Bích: "Công việc của nhân viên công vụ?"
Thẩm Thanh Thành: "Cũng không hẳn vậy, chỉ là một phần nhỏ."
Thời điểm hỏi đến vấn đề này Lục Bích vẫn luôn chú ý quan sát, Thẩm Mỹ Nhân khi trả lời ánh mắt không một chút né tránh, động tác trên tay cũng không vì vậy mà đình trệ.
Việc này cho thấy Thẩm Mỹ Nhân hoặc là ghi nhớ rất kỹ câu trả lời sẵn, hoặc là lời Thẩm Mỹ Nhân nói chính là sự thật.
Lục Bích không dám nói bản thân nhìn thấu Thẩm Mỹ Nhân, bởi vì cho tới bây giờ công việc trong lời nói của Thẩm Mỹ Nhân vẫn làm hắn cảm thấy hoang mang.
Có lúc hắn cảm thấy bản thân đã hiểu rõ cậu, giây tiếp theo Thẩm Mỹ Nhân lại có thể làm ra một loạt sự tình khiến hắn lại cảm thấy khó hiểu.
Nhưng hắn càng thiên hướng vế sau trong suy nghĩ của mình.
Rốt cuộc vẽ xong tấm hoàng phù thứ sáu, Thẩm Thanh Thành cảm giác được Lục Bích đang trầm mặc, miễn cưỡng chịu đựng nhón tay máu me nhầy nhụa không kịp tẩy rửa, "Anh làm sao vậy?"
Lục Bích thu hồi suy nghĩ, ngước mắt nhìn người trước mặt, "Cậu vẽ chính là cái gì."
Thẩm Thanh Thành kỳ quái nói: "Bùa a."
Chưa ăn qua thịt heo trước khi thấy heo chạy, năm đó trên TV cũng có chiếu mấy bộ phim điện ảnh đề tài liên quan đến những thứ này, lúc đó xem phim cậu thích nhất chính là một vị tên là Lâm đại sư!
Không đúng, Lục Bích có khi nào căn bản không xem TV không vậy? Ngô, thật sự có khả năng này nha.
Lục Bích: "Bùa, vậy những phù văn lần trước cậu khắc trên tiểu kiếm, những thứ này có tên gọi chung không?"
"Đương nhiên là có, bất quá cái này khả năng anh chưa từng nghe qua, đây là đạo thuật," thấy nam nhân cau mày trầm mặc, Thẩm Thanh Thành nhịn không được tò mò hỏi, "Lại nói, anh chưa từng nghe qua việc vẽ bùa bắt quỷ à?"
Lục Bích im lặng vài giây, "."
Thẩm Thanh Thành khiếp sợ, truy vấn: "Còn trong cuộc sống hiện thực thì sao?"
Lục Bích: "Không có."
Thẩm Thanh Thành: "Đám nhà sư ở phó bản trước?"
Lục Bích không nói gì, Thẩm Thanh Thành liền hiểu, hắn vẫn không hiểu công việc này.
Cậu nóng nảy, "Không phải, như thế nào lại không có? Có phải hay không do anh luôn ở một mình, không để ý tới thế tục, cùng ngoại giới ngăn cách quá lâu cho nên mới không biết? Anh cẩn thận ngẫm lại xem, chức nghiệp của tôi đây chính là đã xuất hiện và truyền thừa từ mấy ngàn năm trước!"
Lục Bích không nói nên lời, "Tôi không phủ nhận công việc của tôi kỳ thật đúng là không hay tiếp xúc với bên ngoài, nhưng nếu đã được truyền thừa qua mấy ngàn năm, tôi không có khả năng chưa từng nghe nói qua."
Cậu vẫn là không tin nổi, hận không thể dùng cái tay dính đầy máu gà tay hung hăng lay người Lục Bích để hắn có thể hảo hảo ngẫm lại.
"Thật sự không nghe nói qua?"
Lục Bích gật đầu, "Đúng."
Thẩm Thanh Thành nói không nên lời.
【 Sao lại thế này a, thiên sư sao, ta cũng chưa nghe nói qua, nghề nghiệp này của Mỹ Nhân là giả thiết do công ty game thiết lập sao? 】
【 Xem xét tình huống hẳn chính là vậy, thủ pháp cậu ấy đối phó quỷ quái, phương pháp cũng không giống với người chơi khác. 】
【 Thế nhưng công việc này trước mắt hình như chỉ có một mình Mỹ Nhân đảm nhận? 】
【 Có thể là thí nghiệm. 】
【 Nếu là thí nghiệm không có khả năng phát ra cho chúng ta xem, đừng đoán mò nữa, ta cảm thấy khả năng chính là chưa đủ tư liệu. 】
【 Lầu trên +1, hơn nữa giả thiết nơi đại thần cùng mỹ nhân sinh sống hẳn là hai quốc gia khác nhau. 】
【 Nói ngoài lề một chút, nếu là game kinh dị, trò chơi chính là cho người ta chơi, nhưng chúng ta nhìn phát sóng trực tiếp lâu như vậy rồi, không nhìn thấy hoạt động tuyên truyền của trò chơi, ông chủ cũng không thể không tương tác gì với chúng ta, không người nào cảm thấy kỳ quái sao? 】
【 Vấn đề này giống như những điều kỳ bí trên thế giới vậy, đều không giải thích được. Ta rõ ràng không có download, phát sóng trực tiếp vì sao lại xuất hiện ở thiết bị đầu cuối của ta? Vì sao cái này lại xóa không được? Phần mềm này thế nhưng cũng không tìm thấy trong cửa hàng a? 】
【? Là ta nhớ lầm sao? Sao ta lại nhớ hình như trong cửa hàng có ứng dụng này a, sau khi nhìn thấy nó xuất hiện trên thiết bị ta cố tình lên cửa hàng App xem qua một chút, tuy nhiên quả thật App này không thể xóa được 】
【 Ngồi chờ hai vị nhân huynh lầu trên bị chặn 】
【 Kể chuyện quỷ quái, bên trong chương trình phát sóng trực tiếp có người chơi lớn lên rất giống đường huynh của ta 】
【!!! Hóa ra ta không cô đơn đi! Ta cũng thấy! Có người lớn lên lại giống chú của ta! Chú thân yêu! 】
【 Còn có ta!!! 】
【 Ngọa tào sao lại thế này, thật vậy chăng, đã xác nhận thật hư chưa? 】
【 Người đâu, tới trả lời mau 】
【         】
【 Bị chặn rồi, bình thường thôi, bọn họ hẳn là lúc trước chưa xem qua phát sóng trực tiếp đi, loại sự tình này phát sinh rất nhiều lần rồi, dù sao ngoại trừ thảo luận nội dung chương trình phát sóng trực tiếp sự việc khác đều không thể nói, không thể nói 】
【 Hơn nữa không phải chỉ chặn tài khoản phòng phát sóng trực tiếp, mà là trực tiếp chặn luôn thiết bị đầu cuối, buồn thay 】
【 Ta còn đang tự hỏi như thế nào đột nhiên rất nhiều thẳng nam chạy đến phòng phát sóng trực tiếp của Mỹ Nhân, vốn cho rằng do bên nhà game tuyên truyền, nguyên lai là do phòng phát sóng này hướng phía thiết bị đầu cuối mới [ cười khóc ]】
Ngoài nhà gỗ, Thẩm Thanh Thành đứng ở dưới rừng trúc không nói lời nào, một cổ mùi tanh phiêu phiêu thổi vào mũi, cậu hít hít chóp mũi.
"Má ơi, quên rửa tay!" Thấy trên ngón tay vẫn dính đầy máu gà Thẩm Thanh Thành la lên một tiếng, bỏ Lục Bích sang một bên vọt nhanh tới vòi nước rửa tay.
Vật dụng nhà A Bố chính là vòi nước kiểu cũ ấn mở, một dòng nước ngầm ấm áp theo tiếng ấn "Kẽo kẹt" chảy ra.
Thẩm Thanh Thành một bên rửa tay một bên sắp xếp lại thông tin mà cậu thu được từ cuộc  đối thoại vừa rồi.
Lục Bích không biết về bùa chú, lại không nghe nói qua thiên sư, nếu muốn giải thích chỉ có thể nói là do vị trí hoàn cảnh của Lục Bích tạo thành, hẻo lánh, không tiếp xúc cùng ngoại giới nhiều lắm.
Nhưng Lục Bích lại nói qua bản thân trên đường huấn luyện bị kéo vào game kinh dị, đánh nhau còn có thể lỡ tay đánh chết, huấn luyện còn có thể đem bản thân luyện chết à?
Cậu cùng Lục Bích không giống nhau, Thẩm Thanh Thành vô cùng khắc sâu mà nhận thức điểm này.
Sau khi rửa tay xong, vẫy vẫy cho ráo nước sau đó cậu đi tới hỏi nam nhân, "Anh đến từ quốc gia nào?"
Lục Bích không dấu diếm, "Đại Tần." Hắn chú ý tới thần sắc biến hóa của Thẩm Mỹ Nhân, "Chưa nghe nói qua?"
Thẩm Thanh Thành: "Chưa từng, anh đã hỏi qua người chơi khác chưa, bọn họ đều đến từ Đại Tần?"
Lục Bích: "Ban đầu có hỏi qua, không phải Đại Tần cũng là các nước láng giềng của Đại Tần, cho nên sau đó không hỏi nữa."
Thẩm Thanh Thành: "Tôi đến từ Hoa Hạ."
Lục Bích: "Chưa từng nghe qua."
Thẩm Thanh Thành không nói nữa.
Lục Bích đến từ Đại Tần không nghe nói qua Hoa Hạ, mặt khác còn có rất nhiều người chơi đến từ các nước láng giềng của Đại Tần cũng chưa nghe nói qua Hoa Hạ, vậy là sau khi chết đi một khoảng thời gian cậu hiện tại liền trở thành người không nhà cửa, không hộ khẩu sao?
Sắc mặt cậu thay đổi liên tục, không tốt cũng không xấu, Lục Bích nói: "Chúng ta cần nói chuyện."
Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu liếc hắn một cái, "Tất nhiên là cần nói chuyện rồi, bất quá trước đó chúng ta nên thảo luận về việc xử lý nguyên liệu nấu ăn. Lục Bích, anh có thích ăn thịt thỏ không?"
Ánh mắt Lục Bích giật giật.
Thẩm Thanh Thành cong mày nở nụ cười tươi rói, "Không sai, chính là con thỏ mà anh đang nghĩ, thế nào, ăn không?"
Lục Bích: "Được."
"Thật tinh mắt, thỏ này đại bổ đó nha!" Cậu tiến lên dùng sức vỗ bả vai nam nhân, vô cùng hài lòng.
Lục Bích: "Tôi không cần bổ."
【 Nghe đại thần đến từ Đại Tần, công ty game không thể bịa ra tên của mấy cái quốc gia sao, nghe thật là quen thuộc 】
【 Huynh đệ lầu trên, ta cùng ngươi vừa lúc trái ngược , vừa nghe đến cái tên này sau cổ liền phát lạnh, tê tái 】
【 Ai đã từng nghe qua Hoa Hạ chưa? Có khi nào là một tiểu quốc gia xa xôi hẻo lánh không? 】
【 Trước tiên để ta tra cứu rồi quay lại nói với ngươi, không có, không tra được tin tức nào liên quan cả 】
【 Thế đại thần cùng người chơi đại lão khác bây giờ bị chia thành hai phe à? 】
【 Không rõ lắm, chờ theo dõi 】
【??? Phòng phát sóng trực tiếp làm sao vậy? Bọn tỷ muội, bắt đầu rồi! 】
【 Tới đây 】
【 Aaaaa đại bổ, Mỹ Nhân cậu đây là đang ám chỉ bổ cái gì! 】
【 Đại thần: Tôi không cần bổ, không bổ cũng có thể làm cậu không xuống giường được :)】
Thẩm Thanh Thành vào nhà tìm A Bố cầm lấy một ống trúc đựng nước và một cái chén, sau đó mang theo mấy lá bùa cùng Lục Bích vào rừng trúc.
Sâu trong rừng trúc, bốn NPC bị trói trên cây đang sôi nổi thảo luận tìm cách chạy trốn, vừa nghe thấy động tĩnh lập tức im lặng, trượt dài ra đất giả bộ ngủ.
Thẩm Thanh Thành lười quản chúng nó rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nắm lấy con hồ ly lông đỏ ngửi ngửi, trên người con hồ ly ngoại trừ mùi hương cơ thể còn phảng phất một mùi tanh nhàn nhạt, này cho thấy nó đã ăn qua nhân tài.
Hồ Lệ Lệ một bên bị giam không ngừng giãy giụa một bên khẩn trương nói: "Ngươi muốn làm gì!"
Thẩm Thanh Thành không để ý đến nó.
Cậu đổ một ít nước vào chén, lấy ra một lá bùa, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy lá bùa đưa lên giữa miệng cái chén phe phẩy nhẹ, sau đó liền thấy hoàng phù bỗng nhiên bốc cháy dữ dội.
Trong mắt Lục Bích lộ ra dị sắc.
Ngọn lửa phát ra ánh sáng u lam nhàn nhạt, sau khi cháy xong biến thành tro tàn rơi vào trong chén.
Thẩm Thanh Thành một tay tùy ý huơ huơ cái chén, tay kia bóp miệng hồ ly đỏ, sau đó rót nước bùa vào miệng nó rồi ném nó qua một bên.
"Ngươi làm gì? Ngươi cho ta uống cái gì! Ngươi aooo aooo," hồ ly ngã trên mặt đất ngẩn người, không dám tin mà há mồm, "Aoooo? Aoooo aoooo aoooo aoooo aoooo!"
Bấy giờ nó chỉ có thể liên tiếp phát ra tiếng kêu vốn thuộc về loài hồ ly.
Thẩm Thanh Thành đối với người ngoài cuộc không hiểu rõ sự tình giải thích một chút, "Giống loài động vật thành tinh thế này cần thiết đem linh khiếu của chúng nó phong bế lại, nếu không chúng nó sớm muộn gì lại tiếp tục làm ác."
Mấy yêu vật còn lại chính mắt nhìn thấy kết cục của đồng bọn mình, lúc này lại nghe Thẩm Thanh Thành phổ cập kiến thức khoa học, lập tức không muốn sống mà giãy giụa tru lên.
Thẩm Thanh Thành hướng Lục Bích, "Tới đây nhanh tay giúp tôi một chút."
Hai người cùng nhau làm việc, chẳng mấy chốc đã đem đám yêu vật xử lý xong, Thẩm Thanh Thành duỗi thẳng eo vươn vai nói, "Cuối cùng cũng xong."
Sau khi bị giải quyết xong hồ ly, điểu, thỏ tinh bao gồm con gấu đen cao to, đều nằm liệt trên mặt đất rầm rì, một bộ dạng bị chà đạp vô cùng thảm hại.
Thẩm Thanh Thành bắt đầu an bài từng con, "Hồ ly cùng gấu đen thì kêu A Bố thông báo  với sở thú sau đó kéo chúng nó đến sở thú triển lãm. Còn chim sao, đưa A Bố hai con giải sầu khi nhàm chán, còn lại một con chúng ta mang theo. Còn con thỏ này, hắc hắc."
Thịt thỏ ăn ngon như vậy, đương nhiên là ăn rồi.
Giữa trưa hôm đó, ngoài món thịt kho tàu, trên bàn ăn nhà A Bố còn có thêm một đĩa thịt thỏ xào.
Thịt của con thỏ này đặc biệt thơm ngon, ngay cả một người lớn tuổi như cha của A Bố mặc dù không còn răng vẫn lưu luyến húp nước thịt, Thẩm Thanh Thành thì ăn đến một miệng đầy dầu mỡ.
Ăn xong cơm trưa Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích bỏ qua lời mời giữ lại của nhà A Bố mà mang theo con chim ngũ sắc lên đường.
Thẩm Thanh Thành đi phía trước, trên tay cậu cột một đoạn dây thừng, đầu kia dây thừng buộc vào chân một con chim ngũ sắc.
Cậu thỉnh thoảng giật giật dây, cất giọng: "Thật là vô dụng, những con chó tuyết khác ít nhất còn kéo xe giúp chủ nhân di chuyển trên nền tuyết, còn ngươi thì sao? Khi nào mới mang ta bay lên trời được đây!"
"Oa oa oa!"
Lục Bích mang theo hai rương hành lý nên đi phía sau, mắt điếc tai ngơ làm lơ lời cợt nhả của Thẩm Mỹ Nhân.
"Haizz? Sao tự nhiên lại cảm thấy mắt mình hơi nóng nóng nhỉ?"
7 ngày sau, Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích lần nữa quay lại Đại Hùng lĩnh, đem con chim ngũ sắc còn lại giao cho nhà A Bố.
【 Thời gian phó bản đã kết thúc, chúc mừng người chơi Mỹ Nhân Khuynh Thành thông quan phó bản Gương mặt giả vũ hội 】
【 Đạt được khen thưởng: 15 điểm sinh tồn 】
【 Đạt được vật phẩm rơi xuống: Nghỉ ngơi khoán x1】
【 Người chơi đang trong quá trình thoát ly phó bản 】
【 Số liệu phó bản dị thường, hệ thống đang kiểm tra 】
【 Đã phát hiện số liệu dị thường, đang tiến hành tu chỉnh số liệu 】
【 Tu chỉnh thất bại, phó bản "Gương mặt giả vũ hội" hiện đã tạm thời đóng cửa, thời gian vô hạn 】.
Tác giải có lời muốn nói:
Thẩm Thanh Thành: "Này con chim kia, khi nào ngươi mới mang ta bay lên!"
Chim nhỏ ngũ sắc: "Ngươi đi mà tìm nam nhân của ngươi đấy!"
Lục Bích: "........"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK