• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 21 : Chân tướng
"Nó đã kết thúc chưa?"
*************************
Trần Cách: "......Đã chết?"
Lão bà gật đầu.
Trần Cách: "Thế đám người Lý Quốc Phúc kia đâu?"
Lão bà: "Sớm đi rồi, nhớ không rõ là đi lúc nửa đêm hay là buổi sáng." Nói đến đám người này trong lòng lão bà liền cảm thấy chán ghét.
Lão bà tuổi đã lớn, lăn lộn cả một đêm vì vậy mơ mơ màng màng mà thiếp đi, âm thanh phòng đối diện ngừng lại khi nào bà cũng không biết, nhưng lại nhớ rõ bộ dáng đứa trẻ nước mắt ứa đầy nơi khóe tỉnh dậy từ trong lòng mình.
Tề An Nhạc tỉnh lại sau một đêm khóc đến kiệt sức, hồi sau lại bệnh nặng một thời gian, thế nhưng không còn hay khóc nữa.
Lão bà mặc dù không đồng tình với cách sống của Tề Mỹ nhưng vẫn cảm thấy cô đáng thương, lại có điểm đáng giận, bà hiện tại chỉ đau lòng đứa trẻ mới năm tuổi đã chịu cảnh côi cút.
Trần Cách không thể tin nổi: "Sao lại có chuyện như vậy? Một người vốn đang sống sờ sờ thoắt cái liền chết, thế mà lại âm thầm che dấu cho qua chuyện sao?"
"Hừ", lão bà hừ lạnh một tiếng, "Bằng không có thể làm sao bây giờ? Báo án? Ai báo thay Tề Mỹ? Loại sự tình như vậy còn không biết xấu hổ mà nói ra ngoài? Mà Lý Quốc Phúc kia cùng cục cảnh sát lại có quan hệ, nếu báo cảnh sát cũng chỉ đi tới điều tra qua loa mà thôi."
Tề Mỹ sớm đã cùng người nhà cắt đứt quan hệ, Chu Hiểu Tuệ cũng sẽ không tự tìm phiền toái đi báo tin cho người nhà cô ấy, lễ tang của cô là do các lão sư trong trường cùng nhau tổ chức giúp, mà mấy tên đầu sỏ kia thậm chia còn không chột dạ áy náy thậm chí còn tới trước di ảnh của cô thắp hương.
Đáng thương nhất Nhạc Nhạc.
Bọn họ đối với quan điểm của lão bà không đồng ý, thế nhưng thông minh không lên tiếng phản bác đối phương, Lục Bích càng ngày càng nhăn mặt.
"Bà ơi." Trong phòng ngủ truyền ra giọng nói của một đứa bé.
Ba người ngồi trên sô pha nghe tiếng nhìn lại, một bé trai nhìn qua tuổi cũng xấp xỉ Tề An Nhạc đang đứng ở cửa phòng khẩn trương nhìn ba người bọn họ. Người này Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đều nhớ rõ, chính là đứa bé ở phòng bảo an đã đẩy cậu.
Lão bà nói một tiếng xin lỗi rồi đi qua chăm sóc cháu trai của mình, chuẩn bị đồ ăn sáng cho đứa trẻ sau đó cho nó đi ra ngoài chơi một lát: "Chạy nhảy coi chừng trượt té đó, đừng chạy xa quá đấy."
Bé trai gật đầu, đi sát tường trốn tránh bọn họ, vừa tới cửa liền gấp đến không chờ nổi mà chạy đi.
Lão bà: "Thật ngại quá, cháu trai có điểm sợ người lạ."
Bọn họ tỏ vẻ không sao. Như vậy xem ra cái chết của Tề Mỹ là do đám tra nam đó liên thủ tạo nên, bọn họ sau đó hỏi tiếp, Thẩm Thanh Thành mở miệng: "Về chuyện của Tề An Nhạc, lão thái thái biết được những gì?"
"Ta biết cũng không nhiều lắm, cũng sau khi chăm sóc nó khoảng một tháng mới phát hiện nhiều điểm", lão bà lắc đầu, "Lúc trước Tề Mỹ lúc nào cũng trông chừng con trai, như là có ai đó muốn cướp con cô ấy."
Nói đến việc này sắc mặc lão bà lại ánh vẻ khó hiểu, "Nói đến Tề Mỹ, rõ ràng vô cùng thương yêu con trai, có một lần ta nhân cơ hội nói với cô ấy rằng con trai cô bị bạn học ức hiếp, thế mà cô ấy lại mặc kệ không quản?"
Trần Cách: "Có thể là không quản tới. Nhật ký của Tề Mỹ, à không, là lưu bút, chính là sổ tay ghi lại sự việc như là nhật ký, cô là sợ thay đổi trường học không tìm được nơi nào có điều kiện tốt như ở đây cho Tề An Nhạc học."
Lão bà càng nghi ngờ, "Không phải chỉ là nhà trẻ sao, còn kén chọn đến như vậy làm gì?" Lúc trước thời điểm đi nhà trẻ gia trưởng trong nhà bà chỉ tùy tiện cho con cháu học tại một nhà trẻ địa phương, về suy nghĩ của Tề Mỹ bà thật sự không hiểu.
Hiện tại nói gì cũng đã muộn, bà nói: "Sau khi Nhạc Nhạc bị Lưu lão sư đưa đi ta chưa từng nhìn thấy nó lần nào nữa." Bà đâu biết đám người đó đã xấu xa đến mức không còn nhân tính như vậy, vô tình hai chết Tề Mỹ còn chưa đủ, đến một đứa bé cũng không buông tha.
"Bà nghĩ lại xem còn bỏ sót chi tiết nào không?" Lục Bích nói. Chỉ dựa vào tình hình hiện tại thì Tề An Nhạc không thể tạo thành uy hiếp đến đám người Lý Quốc Phúc, bọn chúng không nhất thiết phải hạ thủ.
Lão bà cẩn thận nhớ lại, chần chừ nói:
"Hình như có."
Thẩm Thanh Thành: "Là việc gì?"
Lão bà: "Tôi thấy lịch sử cuộc gọi điện thốc bàn trong nhà có maya cuộc gọi báo an, lúc đó chỉ nghĩ do mấy đứa nhỏ nghịch bấm bậy, hiện giờ nghĩ lại, hình như lúc Lưu lão sư đến đón Nhạc Nhạc chính là thời điểm sau khi có cuộc gọi báo án."
Bà càng nghĩ càng thấy cảm thấy chính là như vậy, Lý Quốc Phúc có người trong cục cảnh sát, khẳng định chính bọn chúng đem chuyện báo án nói cho hắn ta!
Việc lão bà nghĩ đến tự nhiên đám người Thẩm Thanh Thành cũng vậy, một đứa trẻ cái gì cũng không biết sẽ không có uy hiếp, nhưng một đứa trẻ biết báo án thì không chắc chắn.
Chân tướng sự việc tựa hồ đã được phơi bày toàn bộ, ba người đứng dậy nói lời cảm tạ cáo biệt, lão bà nói: "Phiền toái các vị, nhất định phải giúp Nhạc Nhạc đòi lại công đạo." Bà xem bọn họ như là cảnh sát ngầm đang âm thầm điều tra việc này.
Ba người không giải thích, đứng dậy rời khỏi phòng 606.Không cần bọn họ đòi lại công đạo, tên Lưu Vương Ngọc không có Phật Ngọc bảo vệ cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Dưới lầu trời tối đen, trên trời có một tầng mây đen rất dày bao phủ, maya ngày nắng nóng xem ra cuối cùng đã có mưa. Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu nhìn trời, nheo mắt nhìn, "Sắp mưa rồi."
Lục Bích: "Phải."
Trần Cách nhìn hai người một chút vội vàng cũng không có, liền hỏi: "Kế tiếp chúng ta nên làm gì? Nhiệm vụ hẳn đã hoàn thành đi? Có phải bây giờ nên đệ trình nhiệm vụ?"
Thẩm Thanh Thành: "Đã kết thúc?"
Trần Cách: "Không, Không thì thế nào? Tề Mỹ bị lừa mang thai sinh ra Tề An Nhạc, lại vì muốn con trai lớn lên tốt đẹp cô lại bị lừa gạt và bị giết chết, Tề An Nhạc báo án vì muốn báo thù cho mẹ mình, khiến cậu bé bị hung thủ cảnh giác giết hại bịt đầu mối, Tề Mỹ đến đây liền hắc hóa giết hung thủ, không đúng, vẫn còn sót lại tên Lưu Vương Ngọc. Bất quá sự việc đã rõ ràng rồi."
Đám Chu An An? Nhiệm vụ cũng không quy định có manh mối chính cần chia sẻ.
Lưu Vương Ngọc? Trò chơi cũng đồng dạng không quy định bọn họ phải thay trời hành đạo.
Như vậy xem như đã kết thúc rồi, nhưng làm sao cứ có cảm giác thiếu thiếu. Trần Cách lấy điện thoại ra, lần nữa hỏi: "Em đệ trình nhé?"
Vốn dĩ Trần Cách rất tự tin chuẩn bị đệ trình liền bị một đống câu hỏi của cậu làm cho bối rối chột dạ, không khỏi dừng lại động tác đệ trình nhìn Lục Bích.
"Ừ." Lục Bích ừ một tiếng, cũng lấy di động ra chuẩn bị đệ trình, không nghĩ có một bàn tay che lại màn hình điện thoại, hắn ngẩng đầu nhìn.
Thẩm Thanh Thành: "Gặp được nhau vốn là có duyên, tôi cảm thấy chúng ta rất thích hợp, anh xem thử chung ta có nên thêm bạn tốt không, phó bản sau cùng nhau công quan?" Bản thân lại được nghỉ phép còn gì tốt hơn nữa.
Trần Cách trong lòng ngọa tào một tiếng, cậu ta vốn nghĩ miệng Thẩm ca vốn hay nói lời cợt nhã, chuyện thêm bạn tốt chỉ là tùy tiện đùa, kết quả là thật sao? Lại còn nói đây là duyên phận, muốn cùng nhau công quan phó bản sau!
Không được, như vậy không phải cậu ta sẽ bị vứt bỏ sao?
Trần Cách vội vàng mở miệng: "Đúng vậy đúng vậy, em cảm thấy chúng ta hợp tác liền dễ dàng thông quan phó bản hơn." Đương nhiên bản thân cậu ta chỉ là một tiểu đệ theo sau, "Thêm bạn tốt phó bản sau chúng ta cùng nhau công quan thế nào? Danh hiệu của em là Google Vu."
Thẩm ca a, Lục ca vừa thấy liền biết chính là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, anh trực tiếp như vậy Lục ca sẽ không tiếp thu đâu, cần phải có điểm khéo léo, tiểu đệ này cũng chỉ có thể giúp anh đến đây thôi."
Thẩm Thanh Thành gật đầu, tỏ vẻ Trần Cách nói đúng, "Danh hiệu của tôi là Mỹ Nhân Khuynh Thành."
Lục Bích nhìn cậu: "Không cần."
Thẩm Thanh Thành: "Sao?"
Lục Bích: "Không cần."
Thẩm Thanh Thành: "Anh lặp lại thử xem!"
Tác giả có lời muốn nói:
Vẫn chưa kết thúc đâu!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK