Nhưng mấy năm qua thím Trương vẫn luôn mang theo tiểu quỷ, lại dùng máu trong tim mình nuôi nó. Khiến cho Vương Minh Minh bị âm khí quấn thân cuối cùng hôn mê bất tỉnh là bản thân thím Trương, lại không để trên tay tiểu quỷ này dính mạng người.
Số phận của hai người âm dương nối nhau, nếu Phượng Tiêu cưỡng chế làm vậy, thím Trương có thể sẽ không chấn nhận được, nếu kích thích đến tiểu quỷ này nổi điên hóa rồi, đến lúc đó nói không chừng là chuyện của một mạng người.
Cho nên Phượng Tiêu mãi không ra tay, mà đứng bên cạnh cứ vậy nhìn.
Thím Trương nghe lời nói của Phượng Tiêu, bà nhìn Vương Quý với vẻ mặt đau khổ không chịu nổi, lại nhìn Lương Tú Tú tràn đầy hoảng sợ lại mang theo mấy phần thù hận, lại nghĩ đến Vương Minh Minh nằm trên giường không biết sống chết.
Bà muốn Vương Quý nhà tan cửa nát đến nhận lỗi với con bà, dù là sau khi mình chết sẽ xuống địa ngục cũng không sao. Những ngày qua bà nhìn người nhà Vương Quý vì phiền toái này mà không ngừng đau khổ, bà đã cảm thấy rất vui vẻ rất sung sướng.
Đời này của bà rời xa cha mẹ không gả cho một người tốt, chỉ có con trai là để trên đầu quả tim. Sau khi con chết, trong cuộc đời bà chỉ còn lại chuyện báo thù cho con trai.
Nhưng cũng vì con, bà sẵn lòng báo thù cho nó, nhưng cũng sợ trên tay nó dính mạng người kiếp sau sẽ đầu thai thành súc sinh. Cho nên chuyện gì bà cũng tình nguyện tự ra tay, cũng không cho con của bà ra tay, dù biết nó không muốn ở trong bình dưỡng hồn, bà cũng không thả nó ra.
Nghĩ đến sự lợi hại của bình dưỡng hồn mà Phượng Tiêu nói, trong lòng thím Trương đau đớn.
Bà nhìn Phượng Tiêu cười mỉa nói: “Nếu tôi không muốn thì sao? Đại sư như cậu, có phải chuẩn bị thay họ diệt trừ con tôi không?”
Phượng Tiêu chẳng hề nhíu mày lấy một lần: “Tôi diệt trừ nó làm gì, nó lại chưa từng làm ác. Dù bà không đồng ý, tôi gặp được vẫn sẽ đưa nó vào luân hồi.”
Thím Trương: “…” Cho nên vừa rồi hỏi thăm ý kiến của bà chỉ mang tính lễ phép thôi sao?
Lúc này Vương Qúy cử động, gã quỳ xuống với thím Trương thút thít nói: “Việc này là lỗi của tôi, nếu bà cảm thấy không hài lòng, thì giết tôi đi, tha cho vợ con tôi.”
Lương Tú Tú nhìn chồng cô khóc nức nở cô cũng vội vàng nói: “Thím Trương, thím lấy cả mạng tôi luôn đi, chỉ cần con tôi bình an, việc gì tôi cũng bằng lòng. Nó vô tội, nó gọi thím là thím Trương, hằng năm cũng sẽ mừng bao lì xì cho thím, biết con thím qua đời chồng bị bệnh nặng, nó còn mua hoa cho thím.”
Giọng Lương Tú Tú bén nhọn lại chói tai, thím Trương nhìn họ, đột nhiên cười to lên, tiếng cười kia rất thê thảm lạnh lùng, bà nhìn Vương Quý nói: “Mày cũng có con, năm đó khi mày làm những chuyện này sao không nghĩ đó cũng là con của người khác?”
Vương Quý và Lương Tú Tú đều không lên tiếng, họ không biết trả lời như thế nào, thím Trương cũng không trông cậy họ trả lời.
Bà thu lại nụ cười thê lương nhìn Phượng Tiêu nói: “Những năm này tôi một lòng muốn trả thù, con tôi đi theo tôi chịu nhiều khổ, bây giờ có thể gặp được cậu là vận may của nó, cậu tiễn nó vào luân hồi đi.”
Phượng Tiêu đứng ở bên cạnh một mực hờ hững nhìn hết thảy, hắn biết thím Trương sẽ để cho con vào luân hồi. Bởi vì mọi thứ bà làm cũng là vì con, bây giờ biết con ở trên đời này chịu khổ, đương nhiên bà sẽ không nhẫn tâm.
Phượng Tiêu gật đầu, hắn giơ tay nhấn hờ trên đầu tiểu quỷ một cái. Oán khí trên người tiểu quỷ chạy trốn qua lại giống như sợ hãi lại không muốn rời khỏi cơ thể tiểu quỷ.
Phượng Tiêu hừ lạnh một tiếng, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, chỉ lên trán tiểu quỷ.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, oán khí kia đột nhiên rời đi. Dường như nó có phần không cam lòng, chạy như điên qua lại trong phòng, mang theo từng cơn gió tà.
Bóng người Phượng Tiêu lóe lên, hắn cắt ngón giữa, vung giọt máu ở ngón giữa lên đầu oán khí, khi máu của hắn tiếp xúc với oán khí kia, chỉ thấy một ánh lửa hiện lên, oán khí này bị ngọn lửa bừng bừng quấn quanh, hoàn toàn tiêu tán trong nhân thế.
Mấy người Vương Quý và thím Trương đều không thể nhìn thấy mọi thứ này, họ chỉ cảm thấy toàn thân vừa lạnh vừa nóng, hình như có gì đó bóp cổ họ, hít thở không thông.
Cho đến khi tất cả tiêu tan, không khí lưu thông lại lần nữa, cảm giác ngạt thở kia mới hoàn toàn biến mất.
Vết máu trên người tiểu quỷ rút lui theo sự biến mất của oán khí, lúc nó chết rất khó nhìn, bây giờ biến thành dáng vẻ trước khi chết, trắng trẻo mềm mềm, mặc quần áo trước khi chết.
Hết thảy bụi bặm tiên tan, lộ ra bản thân linh hồn.
Nó nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ. Trí tuệ của nó mãi dừng lại lúc chết đi, những năm này nó ở trong bình dưỡng hồn, toàn thân đều là oán khí cũng không có ấn tượng với rất nhiều người rất nhiều chuyện.
Khi nhìn thấy thím Trương, nó chớp chớp mắt há miệng gọi mẹ ơi. Thời điểm chết nó rất nhỏ, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, nhưng nó vẫn nhớ khi thím Trương nhớ đến nó sẽ khóc, bà là mẹ của mình.
Vành mắt thím Trương lập tức đỏ lên, bà chạy tới muốn ôm nó một cái, nhưng hai tay xuyên qua người con trai.
Thím Trương hoảng hốt, vẻ mặt hơi bối rối.
Phượng Tiêu vốn dĩ muốn nói nó là quỷ hồn, nhưng nhìn dáng vẻ không biết gì của tiểu quỷ lòng bỗng mềm mại. Hắn điểm một cái giữa lông mày và hai vai trái phải của tiểu quỷ, tiểu quỷ từ hồn phách hư vô ngưng tụ thành thực thể.
Thím Trương ôm lấy nó, khóc rống lên. Vương Quý và Lương Tú Tú nhìn tất cả, cũng rời mắt đi chỗ khác.
Mấy năm qua, thím Trương cũng quên mất mặt mũi đứa trẻ này ra sao, bây giờ nhìn thấy người lại nghe nó gọi một tiếng mẹ, bà cảm thấy đời này của mình đều đáng giá.
Sau khi khóc một trận đã đời, thím Trương đẩy con ra, bà nhìn Phượng Tiêu đột nhiên quỳ xuống cầu xin nói: “Đại sư, đời này nó đã chịu rất nhiều khổ, xin cậu cho kiếp sau nó được đầu thai tốt.”
Phượng Tiêu im lặng một lát rồi nói: “Tôi không phải nhân viên làm việc ở địa phủ, không làm chủ được chuyện này. Có điều nó chưa từng hại người, hồn phách vì oán khí bị tổn hại, phương diện này tôi có thể giúp nó một chút.”
Nói xong lời này, Phượng Tiêu lấy một mảnh vỡ của hoa dẫn hồn trong túi Càn Khôn ra, loại hoa này có thể bảo dưỡng hồn phách người, đối với hồn phách tàn khuyết không đầy đủ là tốt nhất. Thật ra Phượng Tiêu cũng không biết đồ lung tung trong túi Càn Khôn của hắn ở đâu ra, nhưng hắn theo bản năng biết những vật này là gì, có tác dụng gì.
Hồn phách tiểu quỷ nhìn thấy hoa dẫn hồn không tự chủ được bị hấp dẫn, nó nhẹ nhàng đi lên, nhưng trước khi đứng lên đó, nó quay đầu nhìn thoáng qua thím Trương.
Thím Trương lộ ra nụ cười vui vẻ với nó, lại phất phất tay.
Tiểu quỷ cũng cười, hồn phách trong suốt mang theo mấy phần màu máu được hoa dưỡng hồn bao lấy, cuối cùng biến nhỏ như đồng tiền rơi trong tay Phượng Tiêu.
Nụ cười trên mặt thím Trương biến mất, bà thì thào nhỏ giọng nói ra: “Nó tên là Tráng Tráng.”
Phượng Tiêu cất hoa dưỡng hồn vào túi Càn Khôn, nói: “Đợi sau khi hồn phách nó dưỡng tốt, sẽ có quỷ sai dẫn nó vào luân hồi.” Có hoa dẫn hồn thì có thể tìm được đèn dẫn hồn, sẽ không vào thành chết uổng chờ đợi luân hồi.
Thím Trương gật đầu, nụ cười trên mặt bà rất yếu ớt, nhưng cũng chân thành, bà lẩm bẩm nói: “Vậy là tốt, vậy là tốt.”
Phượng Tiêu nói: “Chuyện âm đã xong, tuổi thọ của bà đã ngắn một nửa, bà ở nhân gian dùng tro âm hại người vô tội, công và tội đúng sai đều có phần của bà. Bà làm mẹ nhưng cũng làm con, bà lấy chồng ở xa rồi biến mất, những năm này cũng không nghĩ đến cha mẹ sống thế nào? Tôi nhìn tướng mạo bà, mẹ của bà vì nhớ bà mà ốm nặng, chẳng lẽ bà không muốn về nhà gặp mẹ một lần sao?”
Thím Trương nghe lời này, vẻ mặt căng thẳng, nghĩ đến cha mẹ, nước mắt bà rơi lã chã. Bây giờ nhà Vương Quý thành ra như vậy, bà xem như trả thù thành công. Giờ con trai gặp được quý nhân, tương lai sẽ tốt.
Thím Trương cũng không nán lại lâu ở đâu, trực tiếp rời đi.
Lúc này Lương Tú Tú không nhịn được nhìn về phía Phượng Tiêu, cô muốn biết con trai Vương Minh Minh của cô lúc nào có thể tỉnh lại. Cô biết những điều này không ở thím Trương mà ở Phượng Tiêu, nhưng cô không dám tùy tiện mở miệng.
Phượng Tiêu cũng không che giấu, hắn đi thẳng lên tầng thu hồi hồn phách của Vương Minh Minh bị oán khí giam cầm, lại cho cậu ta uống minh phù đuổi âm khí trên người cậu ta đi, lại đặt một lá bùa bình an lên người Vương Minh Minh.
Làm xong mọi chuyện hắn đi xuống lầu, hắn nhìn hai người kia nói: “Cậu ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi, có điều cơ thể cậu ta bị tro âm ăn mòn, trong xương cốt mang theo âm khí, ngày sau dễ chọc một vài thứ.”
“Về phần cô.” Phượng Tiêu nhìn về phía Lương Tú Tú, “Tôi có thể giảm đau cho cô, nhưng chân cô bị âm khí ăn mòn thời gian quá dài, ngày sau mỗi khi trời đầy mây sẽ đau.”
Cuối cùng đối diện với Vương Quý, Phượng Tiêu lấy điện thoại ra, mở thanh toán ra nói: “Phí tổn chuyển thẳng vào đây cho tôi là được.”
Vương Quý: “…” Đây là đang dùng ngôn ngữ cho thấy gã không có tương lai ư?
Trong lòng Vương Quý buồn vô hạn, gã cảm thấy e rằng mình sống không lâu nữa. Nhưng việc này là gã làm ra, tại sao phải trả thù trên đầu vợ con gã chứ.
Nhìn ra ngờ vực của Vương Quý, Phượng Tiêu nói: “Người trước trồng cây, người sau hái quả, tiền nhân trồng nhân hậu nhân được quả, đạo lý đều giống nhau.” Vương Quý dùng Tráng Tráng đổi lấy mạng của mình, gã đã thay đổi Lương Tú Tú và Vương Minh Minh đáng lẽ nghèo khó chịu khổ nhưng bình yên cả đời.
Bất kể là vô tình hay cố ý, bọn họ đều phải gánh chịu hậu quả.
Ngay cả thím Trương nguyên nhân xảy ra chuyện không phải cũng gánh chịu hậu quả hồn phách con bị hao tổn, người thân nhiều năm không gặp một lần.
Trừ khi là cao nhân chỉ điểm Lương Tú Tú và Vương Quý ly hôn, Vương Minh Minh đổi tên đổi họ, cắt đứt duyên trần thế này. Dù vậy, di chứng nên có vẫn mang theo một chút.
Về phần Vương Quý, công ty vận chuyển của gã e rằng phải phá sản, tiền tài và số mệnh không thuộc về gã sau này vẫn không thuộc về gã, vận may từng đạt được thì phải mất gấp đôi.
Lúc Phượng Tiêu rời đi, Vương Minh Minh đã tỉnh.
Mặc dù Vương Minh Minh hôn mê, nhưng cậu ta biết tất cả mọi chuyện.
Đối mặt với lựa chọn, cậu ta không hề nghĩ ngợi đã bác bỏ cách làm đặt đứt quan hệ cha con với Vương Quý, cậu ta nói nếu phải nhận trừng phạt, cậu ta bằng lòng gánh vác phần trách nhiệm này.
Trong cái nhìn của Vương Minh Minh, cho dù Vương Quý phá sản, cậu ta đã trưởng thành, đã có thể gánh vác gánh nặng của gia đình.
Lương Tú Tú có phần do dự, con người khi gặp được lựa chọn tốt hơn cuối cùng sẽ phân vân, nhưng bởi vì sự kiên trì của Vương Minh Minh, cuối cùng cô vẫn đồng ý.
Vương Quý bên cạnh nhìn tâm trạng vô cùng phức tạp, sau này sợ là gã sẽ chẳng làm nên trò trống gì, bây giờ vợ gã đã muốn từ bỏ gã. Vậy sau này, cái nhà này của gã còn có thể yên ổn không?
Vương Minh Minh có thể chống bao lâu, Lương Tú Tú có thể áp chế phiền chán ghét bỏ bao lâu?
Nghĩ tới những thứ này Vương Quý chỉ cảm thầy đời này của mình là chuyện cười.
Phượng Tiêu thấy bụng dạ Vương Minh Minh thành thật, phẩm chất cũng đủ cho cậu ta một lá bùa tránh quỷ, lá bùa này không mất, mặc dù Vương Minh Minh sẽ thường gặp phải vài quỷ quái, nhưng những thứ kia không dám làm hại cậu ta.
Ánh mắt Vương Minh Minh phức tạp nhận ý tốt của Phượng Tiêu, cũng chuyển năm nghìn tiền lá bùa cho hắn. Cậu ta không hỏi Phượng Tiêu có cách giúp cậu ta ngăn cản tất cả không, cậu ta không muốn hỏi cũng không mong muốn hỏi.
Bây giờ cứ vậy đi.
*
Lúc Phượng Tiêu rời khỏi nhà Vương Quý, hắn nhìn thu nhập của mình, chuyển một nửa đến một tài khoản phúc lợi, một nửa còn lại lập tức nhìn rất đáng thương. Tiền thu nhập thâm hụt như vậy, hắn cũng không biết lúc nào có thể tích lũy đủ tiền mua một miếng ngọc thạch thượng hạng đền cho Cố Lâm Tĩnh.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, trong túi Càn Khôn của hắn có rất nhiều đồ tốt, nhưng lại không có ngọc thạch có thể vẽ bùa, ngẫm lại cũng thật sự đủ bực mình.
Phượng Tiêu vừa nghĩ đến cái này, điện thoại của hắn vang lên, là dãy số lạ. Nhìn vào dãy số này, trong lòng hắn xúc động, trực giác là Cố Lâm Tĩnh gọi tới.
Ngay khi nhấn nút kết nối, giọng nói của Cố Lâm Tĩnh truyền đến, y mỉm cười lại khách sáo nói: “Phượng đại sư, không biết bây giờ anh có rảnh không, tôi muốn mời anh giúp một tay.”
Đương nhiên Phượng Tiêu trả lời có rảnh.
Bên kia Cố Lâm Tĩnh cúp điện thoại, ý cười bên miệng không giảm, y dùng tay quay điện thoại, nhớ đến dáng vẻ lạnh tanh của Phượng Tiêu, cảm thấy tâm trạng tốt không giải thích được.
Cố Lâm Tĩnh cảm thấy mình lấy được số điện thoại của Phượng Tiêu là một chuyện chính xác nhất từng làm, y rất muốn lần nữa nhìn thấy Phượng Tiêu.