• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Đại biết gia cảnh Triệu Thiết tương đối khó khăn, hằng năm cậu ta có thể kiếm thêm một chút tiền trên công trường, nhưng trong tay chưa từng có tiền tiết kiệm, nghe nói tiền đều cầm về nhà cho người nhà đi khám bệnh.

Cậu ta dựa vào sức lực kiếm tiền, tuổi lớn thế này cũng không có ý định kết hôn lập gia đình, ngoài việc bản thân cậu ta không muốn kết hôn ra, nguyên nhân lớn nhất chắc chắn là bị người nhà liên lụy, nhưng Sở Đại cũng không hỏi kỹ nguyên do trong đó.

Bởi vì cái gọi là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, có đôi khi hỏi quá rõ ràng trừ nói vài thông cảm ra lại không giúp được gì, vậy thì không phải quan tâm mà là vô thức xúc phạm.

Cho nên khi Triệu Thiết rầu rĩ lưỡng lự lộ ra vẻ mặt như thế nói ra lời như vậy, trong lòng Sở Đại hoảng, trực giác chuyện trong miệng Triệu Thiết có liên quan đến tình huống trong nhà cậu ta.

Mặc dù trong lòng Sở Đại nghĩ vậy, trên mặt lại không hề lộ ra.

Tính tình của Phượng Tiêu anh ta vẫn chưa nắm được, luôn mồm nói đừng mê tín phải tin vào khoa học, chuyện có thể làm ra lại hoàn toàn không phù hợp khoa học. Anh ta không hiểu rốt cuộc Phượng Tiêu đang nghĩ gì, nên không dám tùy tiện mở miệng.

Hết cách rồi, giao tình quá nhỏ bé, anh ta vẫn tự mình biết mình.

Phượng Tiêu ngước mắt phượng lên, nhìn về phía Triệu Thiết mang theo biểu cảm cẩn thận từng li từng tí lấy lòng, hắn nhìn mặt trời trên trời, giọng nói thản nhiên: “Trong nhà có chuyện kỳ lạ, thì phải tìm ra nguyên do, xem nhiều kênh khoa học, những thứ giảng trong đó rất có lý, đọc theo hai câu không có chỗ xấu gì. Nếu gặp miếu thì vào thắp hương gặp thần thì bái, còn không có tác dụng bằng những thứ này.”

Dứt lời, hắn quay người rời đi ngồi xổm ở bên cạnh gọi thức ăn ngoài.

Trong mắt Triệu Thiết có phần mê man, cậu ta nhìn Sở Đại nói: “Ông chủ, lời này của thầy Phượng có ý gì? Là bảo tôi đi học tập khoa học à?”

Vẻ mặt Sở Đại sâu hiểm khó dò: “Cao nhân này nói chuyện là vậy đó, phàm trần tục tử chúng ta nghe không hiểu.”

Triệu Thiết cười khổ, cậu ta nói: “Chuyện này cũng được mấy năm rồi, chúng tôi cũng đến bệnh viện rất nhiều lần, trong nhà cũng mời nhiều người đến xem nhà, nhưng đều vô dụng. Tôi cũng chỉ muốn thử vận may ở chỗ thầy Phượng, dù sao cũng chưa xuất hiện tình huống tệ hơn hiện tại. Những năm này tôi đã quen rồi.”

Sở Đại thấy cậu ta nghĩ thoáng như vậy, cũng không nói gì thêm.

Buổi chiều Triệu Thiết hơi im lặng, tay cũng không làm ra lỗi gì.

Lúc đêm xuống, Phượng Tiêu dùng nước trong ống nước rửa tay, sau đó đi đến trước mặt Triệu Thiết nói: “Đi thôi.”

Triệu Thiết hơi mờ mịt à một tiếng, Sở Đại nhìn thấy cảnh tượng này, biết Phượng Tiêu chuẩn bị giúp đỡ, bèn đi lên trước đẩy Triệu Thiết một cái nói: “Đi, đúng lúc tôi cũng rảnh lái xe đưa các cậu.”

Triệu Thiết bị đẩy lảo đảo một cái lúc này mới kịp phản ứng ý của Phượng Tiêu, trên mặt cậu ta có phần vui mừng. Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, sau khi cầu thầy trị bệnh vô hiệu, mẹ Triệu trường xuyên tìm một vài bà đồng đến nhà nhảy nhót hát hò, nhưng hết thảy đều phí công.

Về sau bà gửi gắm mọi hi vọng trên phương diện này, tiền của trong nhà bỏ vào không ít, nhưng căn bản vô dụng… Nghĩ tới đây, Triệu Thiết cảm thấy mình hiểu sơ sơ lời Phượng Tiêu nói giữa trưa.

Gặp miếu thì vào, gặp thần thì bái có lẽ cũng không phải là một chuyện đúng đắn.

Sở Đại sắp xếp người khác và Lý Đại Thuận cùng gác đêm sau đó dẫn Phượng Tiêu và Triệu Thiết rời đi.

Sau khi hỏi rõ địa chỉ của Triệu thiết, Sở Đại giẫm chân ga đi đến điểm đích.

Trên đường Triệu Thiết kể lại chuyện kỳ lạ xảy ra trong nhà, Triệu Thiết có cô em gái tên là Triệu Ngọc, mặt mũi cô rất xinh xắn học rất giỏi, người nhà và giáo viên trong trường đều rất đánh giá cao cô. Triệu Thiết chưa tốt nghiệp cấp ba đã ra ngoài đi làm công, mới đầu làm trong nhà xưởng, sau đó đến công trường.

Với thành tích của Triệu Ngọc rất có hi vọng thi đậu một trường tốt, người nhà cũng rất ủng hộ cô đi học, nhưng sáu năm trước, cô đột nhiên bị điên.

Lúc đầu chỉ là nửa đêm lẩm bẩm giống như đang nói chuyện với người khác. Dần dần phát triển đến cả đêm không ngủ, ngồi ở trong sân chửi nhau với người ta, những câu chửi ra quả thực không thể nghe lọt tai.

Đưa người đến bệnh viện, bác sĩ nói là tinh thần chịu áp lực lớn, bị tinh thần phân liệt, cần nằm viện điều trị, uống thuốc lâu dài.

Khi đó trong nhà Triệu Thiết không nghèo túng như bây giờ, nên đưa Triệu Ngọc đến bệnh viện, ở bệnh viện hai tháng, tình huống của Triệu Ngọc có chuyển biến tốt đẹp, nhưng về đến nhà không lâu cô lại không muốn uống thuốc.

Không uống thuốc sẽ phát bệnh, hơn nữa còn nặng hơn lúc đầu, Triệu Ngọc là cô gái dịu dàng hiếu thảo, nhưng sau khi phát bệnh đều tiện tay cầm đồ vật ném lên người cha mẹ.

Trong trí nhớ của Triệu Thiết cha là người có uy nghiêm nhất trong nhà, nhưng đối mặt với Triệu Ngọc như thế này, trụ cột trong cái nhà này đỏ cả mắt, ngồi xổm trong góc lén khóc không thành tiếng.

Cha mẹ Triệu Thiết hết cách, lại đưa cô đến bệnh viện lần nữa… Nhà họ vốn không dư dả gì cho cam, không có cách nào cho Triệu Ngọc nằm viện lâu dài. Mỗi lần đều là gia đình tích góp ít tiền đưa cô đến bệnh viện, hết tiền lại đón người về.

Giày vò đứt quãng như thế mấy năm, bây giờ Triệu Ngọc đã không biết gì cả, ban ngày ngủ, ban đêm ngồi ở trong sân chửi ầm lên. Trở nên rất khỏe, một lời không hợp là lấy đồ đánh người.

Mấy năm nay tóc mẹ Triệu bạc phơ, người ốm yếu đến mức không làm căng được quần áo. Cha Triệu chỉ có thể tìm công việc vặt để làm ở xung quanh, ông sợ Triệu Ngọc điên lên mẹ Triệu sẽ không ngăn được.

Triệu Thiết biết làm việc lại thành thật, cũng có rất nhiều cô gái bằng lòng sống với cậu ta, nhưng điều kiện tiên quyết là chia nhà với cha mẹ và em gái cậu ta.

Cha Triệu và mẹ Triệu cũng đồng ý, dẫn theo Triệu Ngọc vốn là gánh nặng, có gánh nặng này, Triệu Thiết không rời khỏi nhà được, vậy sẽ không có cách nào lập gia đình, con gái nhà ai gả vào cũng khổ thân.

Triệu Thiết cũng không phải thánh nhân, đã từng oán hận trong lòng Triệu Ngọc biến thành dáng vẻ này, cũng từng suy nghĩ chuyện thành gia lập nghiệp của mình, muốn nhẫn tâm vứt bỏ mọi thứ trong nhà sống cuộc sống của mình, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không lựa chọn kết hôn.

Cậu ta rời khỏi cái nhà này, chẳng khác nào trơ mắt nhìn cha mẹ và Triệu Ngọc đi chết, cậu ta cũng không muốn dùng lời nói dối gây tai vạ cho con gái người ta.

Gả cho cậu ta chính là đến chịu khổ, dù là chia nhà cũng chịu khổ.

Vì thế cha mẹ Triệu đánh rồi mắng Triệu Thiết, thậm chí dùng cái chết đe dọa cậu ta, nhưng đều không bỏ được suy nghĩ không lập gia đình của Triệu Thiết.

Dựa theo lời nói của Triệu Thiết đó là không gánh nổi trách nhiệm này, cũng đừng nghĩ đến việc đi hại người.

Mắt thấy cha mẹ ngày càng lớn tuổi, Triệu Ngọc ngày càng quá đáng, có khi không mặc quần áo, buổi tối mỗi ngày sẽ hóa điên hóa rồi, chửi mát, đây cũng là nguyên nhân Triệu Thiết quanh năm không về nhà.

Có khi cậu ta cũng không dám nghĩ, ngày nào đó cha mẹ cậu ta qua đời, mình ở chung với Triệu Ngọc như thế nào.

Bây giờ gặp được Phượng Tiêu, cậu ta cũng là cùng đường bí lối. Mặc dù Phượng Tiêu đến công trường chuyển gạch, nhưng cậu ta nhìn ra được Sở Đại vẫn kính trọng Phượng Tiêu. Con người cậu ta vốn khá nhạy cảm, sau khi gặp được chuyện của Hà Lệ, cậu ta nghe được câu cảm thán kia của Sở Đại, trong lòng không khỏi rung động.

Thật ra cậu ta không đồng ý với cách hành xử của mẹ, nhưng cậu ta nghĩ đến ánh mắt Sở Đại tin tưởng người này. Dù sao đường xung quanh đã không thông, con đường này có lẽ có thể thử xem.

Nói không chừng sẽ xảy ra kỳ thích thì sao.

Nghe Triệu Thiết kể xong, trong lòng Sở Đại có ngọn núi đè nặng.

Anh ta trộm nhìn Phượng Tiêu một cái, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt hắn, chỉ tiếc, Phượng Tiêu không có chút phản ứng nào cả.

Triệu Thiết cả năm thất vọng, giờ đây có thể nói đã là tuyệt vọng, bây giờ cũng chỉ nghĩ rằng còn nước còn tát, có thể thay đổi được chút này hay chút đó.

Sở Đại dẫn vài lời từ trong miệng Phượng Tiêu, cũng để cho Triệu Thiết có chuẩn bị tâm lý, thế là anh ta ho một tiếng nói: “Phượng Tiêu, ngay từ đầu không phải cậu không muốn tham gia chuyện này sao, còn bảo Triệu Thiết xem nhiều kênh khoa học, sao giờ lại đổi ý rồi?”

Có thể cho người ta hi vọng là chuyện tốt, đến lúc đó hi vọng biến thành tuyệt vọng, có khả năng sẽ trở thành một cọng rơm cuối cùng áp đảo một người. Nếu Phượng Tiêu mở miệng nói một câu đừng mê tín phải tin tưởng khoa học. Vậy lúc này Sở Đại mở miệng, cũng coi như chuẩn bị tâm lý trước cho Triệu Thiết.

Nhưng khiến Sở Đại kinh ngạc đó là lần này Phượng Tiêu không khăng khăng giữ lý luận khoa học, mà thản nhiên nhìn anh ta một cái nói: “Đi giữa trưa sẽ không nhìn ra được gì, giờ đi là đúng lúc.”

Sở Đại cảm thấy mình bị Phượng Tiêu khinh bỉ, nhưng anh ta không có chứng cứ.

Triệu Thiết thì nhìn ra hi vọng trong lời nói của Phượng Tiêu, có điều cậu ta không dám hỏi nhiều, sợ hỏi nhiều khiến Phượng Tiêu ghét.

Sở Đại nhanh chóng điều chỉnh xong dòng suy nghĩ của mình, anh ta lẩm bẩm nói: “Nói vậy cũng đúng, không phải trên TV thường xuyên diễn cái này sao, những thứ kia đều xuất hiện vào ban đêm, chúng nó sợ mặt trời. Bây giờ trời nóng như thế, ban ngày nếu bọn chúng dám ra, mặt trời cũng có thể phơi bọn chúng thành khói.”

Triệu Thiết: “…” Cậu ta cảm thấy Sở Đại đang kể chuyện cười an ủi cậu ta, nhưng cậu ta cũng không cảm thấy buồn cười, ngược lại sởn gai ốc toàn thân.

Nhà Triệu Thiết ở làng đô thị[1] Vân Châu, cách chỗ làm việc hơi xa, lúc bọn họ chạy tới nơi, đã hai tiếng trôi qua. Làng đô thị này đều là nhà tự xây, mỗi nhà có cái sân, rất nhiều người đều sẽ xây lên mấy tầng để cho thuê phòng.

[1] làng đô thị gốc là 城中村: nghĩa hẹp chỉ những nông thôn, thôn xóm trong quá trình đô thị hóa mất ruộng cày nhưng vẫn thực hiện quyền tự trị của thôn dân và chế độ sở hữu tập thể ở nông thôn; nghĩa rộng chỉ những cư dân có mức sống thấp trong quá trình phát triển đô thị nhanh chóng, tụt hậu so với tốc độ phát triển của thời đại

Nhà Triệu Thiết vốn cũng có cơ hội này, có điều tiền đều tiêu cho Triệu Ngọc đi khám bệnh, nhà của họ chưa xây lên. Bởi vì do Triệu Ngọc ở, những người khác xung quanh cũng không muốn nói nhiều với nhà họ, lúc xây lại nhà vô tình hay cô ý xây tường sân ở bên đây, ngày thường cũng đi vòng qua họ.

Cho nên nhà Triệu Thiết bây giờ có thể tính là nhà đơn, không có tiếp xúc gì với những người khác.

Bởi vậy so với người khác trước cửa có đèn sáng, trước cửa nhà họ tối om, ngay cả đèn cũng không có lấy một cái. Nhưng điều khiến Triệu Thiết kiềm nén đó là, tối nay Triệu Ngọc vậy là không chửi rủa ầm ĩ.

Sở Đại vốn muốn đưa họ đến rồi đi, có điều anh ta vẫn chưa mở miệng nói chuyện đã bị Phượng Tiêu túm tay lại.

Phượng Tiêu nói: “Anh tuổi hổ, dương khí nặng, trên người lại có công đức, ở lại che chở cho cậu ta.”

Sở Đại: “…” Đây đâu phải lời một người tin vào khoa học sẽ nói? Dương khí, công đức, những từ này vừa nghe đã phải kéo theo một vài sự vật không biết.

Sở Đại nhìn về phía Phượng Tiêu, vẻ mặt chân thành: “Thú thật nhá, tôi từng đi học, là một người rất tin vào khoa học.”

Phượng Tiêu mỉm cười với anh ta, Sở Đại chỉ cảm thấy nụ cười này lạnh vô cùng, anh ta rụt cổ lại, ý chí cầu sinh nháy mắt nổ tung: “Nhưng vì Triệu Thiết, tôi tạm thời có thể vứt bỏ hoàn toàn giá trị quan này.”

Phượng Tiêu không nói gì, Triệu Thiết thì cảm động, cậu ta nói: “Ông chủ anh yên tâm, đợi chuyện nhà tôi giải quyết xong, tôi nhất định sẽ bán mạng cho anh.”

Sở Đại hậm hực cười hai tiếng, anh ta nói: “Cậu làm việc tôi trả tiền, chúng ta là quan hệ mua bán, sao lại kéo đến bán mạng rồi.”

Triệu Thiết lúng túng, cậu ta chỉ hình dung như vậy thôi.

Vì sợ bầu không khí lạnh hơn, Triệu Thiết quay đầu nói: “Đây là nhà tôi, tôi đi gõ cửa.” Không biết có phải ảo giác của cậu ta không, Triệu Thiết cứ cảm thấy hôm nay nhà rất im lặng.

Triệu Thiết hít sâu một hơi gõ cửa một cái, giọng nói bị cuộc sống tra tấn không còn sức lực của cha Triệu vang lên rất nhanh, ông hỏi: “Ai?”

Triệu Thiết nói: “Cha, là con.”

“Triệu Thiết?” Cha Triệu hơi kinh ngạc, cửa sắt nhanh chóng được mở ra, lộ ra gương mặt già nua tràn đầy nếp nhăn của cha Triệu.

Nhìn thấy Triệu Thiết dẫn theo mấy người đến đây, cha Triệu lộ rõ vẻ kinh ngạc, ông nhìn Triệu Thiết nói: “Triệu Thiết, mấy người này là?”

Triệu Thiết nói: “Cha, chúng ta vào rồi nói.”

Vẻ mặt cha Triệu đề phòng nói: “Triệu Thiết, tình hình em con thế nào con cũng biết đó, họ đều là đàn ông, đi vào như thế không tốt. Con lại đây, nói cha nghe xem xảy ra chuyện gì.”

Triệu Thiết cảm thấy hôm nay cha Triệu hơi lạ, ngày thường những đại thần nhảy[2] mẹ cậu ta mời tới không phải cũng có đàn ông à, mỗi lần người đến, Triệu Ngọc đều bị nhốt trong phòng, cha Triệu cũng biết.

[2] đại thần nhảy: là một nghi thức hoạt động lưu truyền trong dân gian, phải có hai người cùng hoàn thành, hiện tại “đại thần nhảy” phần lớn là hoạt động mê tín phong kiến

Nhưng Triệu Thiết cũng không nghĩ nhiều, trong lòng hơi mơ hồ, đi về phía cha Triệu.

Mới đi được hai bước, cậu ta cảm thấy cổ tay nóng lên, giống như phát hỏa. Trong lòng cậu ta đau nhói người cũng nhảy dựng lên, phát hiện cổ tay mình đang bị Phượng Tiêu nắm lấy, nhiệt độ rất bình thường, cũng không có lửa đốt gì.

Sở Đại tiến lên kỳ lạ nói: “Triệu Thiết, vừa rồi cậu sao vậy?” Vừa rồi Triệu Thiết như trúng tà, anh ta nhìn thấy ông già này vừa mở cửa, Triệu Thiết gọi một tiếng ra, vẻ mặt trống rỗng.

Chân cứng ngắc đi về phía ông già, động tác của cậu ta kỳ dị, dọa Sở Đại hết hồn, khiến Sở Đại kinh hãi nhất đó là, vừa nãy Triệu Thiết rất khỏe anh ta cũng không kéo lại được.

Lúc Triệu Thiết đang hoang mang Sở Đại lại nói gì, chỉ thấy Phượng Tiêu nhấc chân trực tiếp đạp cha Triệu ngã trong sân.

Sở Đại đang định nói chuyện quái dị lúc nãy cho Triệu Thiết, bị động tác thô lỗ này của Phượng Tiêu làm cho sợ ngây người. Đây là ông già, bị bắt chẹt, số tiền đó phải nửa căn nhà.

Triệu Thiết cũng lo lắng đỏ mắt, cậu ta nói: “Thầy Phượng, anh…”

“Cậu nghe thấy âm thanh ông ta ngã xuống không?” Phượng Tiêu nhướn mắt phượng lạnh lùng nói.

Trong lòng Triệu Thiết căng thẳng, hình như không nghe được âm thanh cha cậu ta bị đá ngã, vậy vừa nãy nói chuyện với cậu ta là cái thứ gì?

Phượng Tiêu buông tay nắm lấy Triệu Thiết ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, trong tay kẹp một lá bùa, lá bùa không tiếng động tự cháy sau đó bốc lên khói đỏ, đây có nghĩa là có oán khí rất sâu.

Lá bùa cháy hết, Phượng Tiêu quay đầu nhìn về phía hai người run chân bình tĩnh nói: “Đi thôi, bên trong có con rắn mở linh trí, nó bị chém giết, cho nên trong lòng có oán khí, mới quấy gia đình cậu không bình yên.”

Sở Đại và Triệu Thiết bị một màn biểu diễn của hắn dọa suýt nữa lên cơn đau tim, hai người dán sát vào nhau, đều muốn quay đầu bỏ chạy. Lại nghe kiểu nói này của hắn, hai người càng sợ hơn được chứ.

Phượng Tiêu nhìn về phía Triệu Thiết mặt tái mét, hắn cau mày nói: “Con rắn này đã có linh trí, bị người nhà cậu chém giết, oán khí ngút trời. Nếu cậu không muốn hóa giải oán khí của nó, vậy tôi cũng bất lực.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK