Bảo y đánh trận thì y đi, bảo y về kinh thì y về. Biên cảnh thê lương, xa hoa lãng phí của kinh thành y cũng không thèm nhìn.
Mà bây giờ, y đặt một người trong mắt.
Hoặc là nói, từ lúc y còn rất nhỏ, y nằm trong đất tuyết lạnh như băng, đã nhìn người đi ta từ trong lửa kia ở trong mắt, ghi tạc trong lòng.
Nhớ đến chuyện này, trong lòng Cố Lâm Tĩnh nóng cực kỳ, ở trên đời này cũng có người quan tâm y.
Ở kinh thành Cố Lâm Tĩnh rất thích đi theo Phượng Tiêu, y không biết sở thích của Phượng Tiêu, nên chậm rãi quan sát.
Kinh thành có rất nhiều chỗ vui chơi, Cố Lâm Tĩnh đều sẽ dẫn Phượng Tiêu đi đây đi đó.
Bộ tộc phượng hoàng thích sạch lại kiêu ngạo, không phải ngô đồng không đậu, không phải quả trúc không ăn, không phải nước suối trong thì không uống. Nhưng ở thế gian, Cố Lâm Tĩnh mua mứt quả trên đường, Phượng Tiêu cũng sẽ cắn một viên ăn.
Hắn là Phượng Quân, đã nếm hết những thứ ngon nhất trên Cửu Thiên, mứt quả này là một trong những thứ khó ăn nhất hắn từng nếm.
Những điều này Cố Lâm Tĩnh cười ngu đương nhiên không biết, y sợ Phượng Tiêu chịu thiệt thòi ngay dưới mí mắt y.
Phượng Tiêu không thích y cũng không thích, Phương Tiêu nhìn nhiều, hai tay y nâng lên.
Đời này, y sinh ra bị coi là không rõ, từ nhỏ lớn lên trong bắt nạt, thứ nhận được chỉ là thờ ơ của người khác, chỉ có Phượng Tiêu thuần túy đã cứu y.
Hành vi cẩn thận từng li từng tí đến cực điểm của Cố Lâm Tĩnh khiến Phượng Tiêu vô cùng không thích ứng, y còn cẩn thận hơn cả tỳ nữ trong cung mình, chỉ là những tỳ nữ kia kính sợ y, cảm xúc trong mắt Cố Lâm Tĩnh phức tạp hơn những cái đó.
Phượng Tiêu không hiểu, chỉ cảm thấy lúc đôi mắt này nhìn người rất nóng, khiến người ta cảm thấy ngứa tim.
Cố Lâm Tĩnh không được hoàng đế huynh đệ thích, nhưng y rất được dân chúng yêu quý. Phượng Tiêu cảm nhận được thần bảo vệ triều đại này đã rất suy yếu, bọn họ sẽ biến mất rất nhanh, triều đại này cũng không chống đỡ nổi.
Thay đổi triều đại là chuyện thường xảy ra ở thế gian, bởi vì cái gọi là mọi thứ đều có định số, không ai có thể sửa đổi.
Nhưng cho dù là thế, Phượng Tiêu vẫn không tìm được lý do giết Cố Lâm Tĩnh. Nếu nói Cố Lâm Tĩnh là người hấp thu vận mệnh quốc gia khuấy lên máu tanh, nhưng y không làm gì cả.
Bị răn dạy quở mắng bị trách cứ, người dưới tay y đều vô cùng tức giận, y vẫn không nói một câu nào.
Phượng Tiêu giơ tay lên đã có thể rất dễ dàng chặt đứt đoạn nhân quả này, nhưng hắn không làm vậy, đây không phải phong cách hành sự của hắn. Hắn ở lại thế gian, đợi nhìn kết quả của Cố Lâm Tĩnh.
Hoàng đế triều này hồ đồ, bên cạnh ông ta vô số mỹ nhân, được sủng ái nhất trong đó là một vị phi tử vừa nạp, hoàng đến phong cô ta là Lan phi.
Nghe nói Lan phi này cực kỳ giống mẹ Cố Lâm Tĩnh, nhưng năm đó người từng hầu hạ mẹ y đều bị hoàng đế giết, trong cung đã không ai nhớ dáng vẻ của bà.
Lan phi nhất tiếu khuynh thành, chọc giận cô ta đều bị hoảng đế hỏi tội, Lan phi bởi vậy được đám người trong triều gọi là Yêu phi họa nước.
(họa nghĩa là tai họa, tai nạn)
Khi chuyện Lan phi cấu kết với thái tử bị truyền đi xôn xao, Cố Lâm Tĩnh đang quấn lấy Phượng Tiêu đòi quà sinh nhật. Y nói sắp đến sinh nhật của mình rồi, muốn Phượng Tiêu tặng y một món quà.
Những ngày này ánh mắt Cố Lâm Tĩnh ngày càng nóng bỏng, ngay cả Phượng Tiêu luôn luôn bình tĩnh cũng không nhịn được muốn né tránh.
Hắn cũng không rõ tâm tình này đến từ đâu, nhưng đối mặt với yêu cầu của Cố Lâm Tĩnh, hắn đã đồng ý.
Phượng Tiêu nghĩ, Cố Lâm Tĩnh hiếm khi mở miệng xin có vật gì, hắn cũng nên thỏa mãn người này.
Càng ngày càng gần đến sinh nhật của Cố Lâm Tĩnh, trên dưới vương phủ đều rất lo lắng. Bởi vì mỗi khi đến ngày này, hoàng đế sẽ cố ý gây sự với Cố Lâm Tĩnh, mỗi lần Cố Lâm Tĩnh đều sẽ bị hoàng đế trừng phạt.
Rõ ràng là ngày sinh nhật, lại trở thành ngày không được người chào đón nhất.
Trước kia Cố Lâm Tĩnh không có quá nhiều biểu cảm với chuyện này, người của vương phủ đều rất khó chịu, bọn họ sợ Cố Lâm Tĩnh nhìn ra, cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Năm nay, nụ cười trên mặt Cố Lâm Tĩnh rõ ràng nhiều hơn vì Phượng Tiêu, bọn họ cũng vui theo.
Tai họa tránh không xong bọn họ chịu bó tay, nhưng may là, năm nay có người có thể an ủi vương gia nhà họ.
Hôm sinh nhật Cố Lâm Tĩnh, hoàng đế quả nhiên động kinh như trước kia gọi y vào trong cung.
Lần đầu tiên Phượng Tiêu cảm nhận được lo lắng là gì, hắn rất muốn biết tin tức của Cố Lâm Tĩnh. Nhưng pháp thuật của hắn bị niêm phong, không có cách nào ẩn thân, cũng không có cách súc địa thành thốn đi vào nhìn người kia.
Lúc Phượng Tiêu lạnh mặt ngồi trong đình nhìn tuyết bay, Tư Mệnh xuất hiện, ông mang theo rượu ngon, ám chỉ Phượng Tiêu tuyệt đối không nên trái với luật trời pháp lệnh.
Phương Tiêu giữ rượu lại, Tư Mệnh rời đi.
Hôm đó Phượng Tiêu tự tay khắc một vòng gỗ cho Cố Lâm Tĩnh. Pháp thuật của hắn bị niêm phong, nhưng vẫn có chút năng lực tự bảo vệ mình.
Hắn trái với quy định, để lại linh lực trên vòng gỗ, chỉ cần hắn không chết, vòng tay làm bằng gỗ này có thể bảo vệ Cố Lâm Tĩnh.
Cùng ngày Cố Lâm Tĩnh từ trong cung trở về, không hề nhắc đến chuyện quỳ một canh giờ trên mặt tuyết, y chỉ cười hì hì hỏi Phượng Tiêu, có quà không.
Phượng Tiêu nhìn y chỉ chỉ vòng tay gỗ, Cố Lâm Tĩnh rất vui vẻ.
Ngày ấy, Cố Lâm Tĩnh giả vờ say rượu thừa dịp chếnh choáng khẽ hôn một cái trên môi Phượng Tiêu.
Y không ngừng nói ở trong lòng, Tiêu à, ta thích huynh.
Phượng Tiêu không đáp lại, cũng không từ chối nụ hôn khẽ này.
Hắn biết mình đã động phàm tâm.
Sau ngày hôm đó, mọi thứ cũng thay đổi, tất cả âm mưu dương mưu đều vọt về phía Cố Lâm Tĩnh.