Dạo này vì làm việc quá nhiều mà Phi Yến thường xuyên thiếu ngủ. Ôi, mệt chết đi được! Phi Yến nhân cơ hội mọi người đều ra ngoài hết mà ngồi dưới gốc cây tử đinh hương trong sân nghỉ một lát. Gió thoang thoảng thổi qua và mùi hương thơm phức của tử đinh hương làm cho nàng cảm thấy thật dễ chịu. Chính vì vậy ko biết từ lúc nào Phi Yến đã đi vào giấc mộng.
Nhược Bạch đang định tìm Phi Yến để nghĩ xem nên vẽ gì tiếp theo thì thấy nàng đang ngồi dưới gốc cây ngủ. Hắn lại gần tính đánh thức nàng dậy nhưng lại thấy nàng ngủ một cách ngon lành nên ko đành lòng.
Hắn cẩn thận quan sát thật kĩ nữ nhân trước mặt. Nàng ngay cả lúc ngủ cũng khiến người ta say lòng như vậy sao? Đôi mắt to tròn trong suốt lúc này đang nhắm lại, hàng lông mi dài cong vút, làn da trắng ngần được ánh nắng rọi vào như đang tỏa sáng, cái mũi cao thon xinh đẹp, đôi môi anh đào khẽ hé mở. Phải nói bộ dạng này của nàng đều khiến cho tất cả nam nhân muốn phạm phải tội lỗi. Hắn nhẹ nhàng đưa tay gạt mấy sợi tóc mai dính trên má nàng. Hơi ấm của nàng được truyền đến đầu ngón tay hắn. Ko phải hắn chưa từng tiếp xúc với nữ nhân nhưng chưa từng chạm vào một làn da mềm mại và đẹp như vậy! Cảm giác giống như hắn chỉ mạnh tay một chút thì da nàng sẽ rách toạc ra.
Những bông hoa tử đinh hương nhỏ li ti bị gió thổi qua làm cho rơi xuống, một vài bông hoa rơi trên mái tóc dài và đen óng của Phi Yến làm cho nàng thêm vài phần tuyệt mĩ. Nhược Bạch nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi của nàng. Hắn cũng ko biết vì sao mình lại hành động như vậy!
Môi nàng thật mềm mại và ngọt ngào làm cho hắn ko muốn dừng lại. Đây là lần đầu tiên hắn đối xử như vậy đối với một nữ nhân. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn đã biết nàng là một nữ tử rất đặc biệt, có lẽ bất cứ nữ nhân nào cũng ko bằng nàng. Những ngày sống chung với nàng, hắn mới biết nàng rất thông minh, lại hay nghĩ ra những trò kì lạ, mỗi lần thấy nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai thì tim hắn lại đập loạn xạ cả lên, rồi những lúc thấy nàng mệt mỏi thì hắn lại đau lòng.
“Ai, hình như ta càng ngày càng thích nàng rồi, Phi Yến!” Nhược Bạch thở dài nhưng trên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng nhìn mĩ nhân trước mặt.
Phi Yến nghe thấy tiếng nói của ai đó nên mới chớp mắt tỉnh dậy. Nàng vừa mới mở mắt ra thì thấy khuôn mặt ôn nhu như nước của Nhược Bạch. Phi Yến dụi dụi mắt, nói với Nhược Bạch bằng giọng mệt mỏi: “Chúng ta mau đi làm việc tiếp thôi!”. Nàng mệt mỏi đứng dậy.
“Nàng đi nghỉ một chút đi! Ta làm một mình là được rồi!” Nhược Bạch nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Phi Yến mà bất giác đau lòng. Khi hắn đến đây, chưa từng thấy nàng nghỉ ngơi một chút nào! Phi Yến là người dậy sớm nhất và cũng là người ngủ trễ nhất ở đây!
‘Nhưng mà…” Phi Yến đưa tay ngăn miệng mình ngáp.
“Nàng mệt mỏi như vậy cũng ko giúp ích được gì đâu! Nàng là chủ của tửu lâu này nên phải giữ sức khỏe để còn chỉ đạo mọi người chứ!” Thái độ Nhược Bạch kiên quyết.
Nàng nhìn thấy Nhược Bạch như vậy nên đành đồng ý rồi lê bước về phòng mình.
Phi Yến vừa vào tới phòng là nằm xuống giường liền, sau đó nàng chả cần mất thời gian lắm để đi vào giấc ngủ.
Do thiếu ngủ mà Phi Yến ngủ li bì, ko biết trời đất. Lúc nàng mở mắt ra thì thấy ngoài cửa sổ mặt trời đang lên. Trời, vậy nàng đã ngủ từ chiều hôm qua đến tận sáng hôm sau sao? Phi Yến cố gắng ngồi dậy nhưng cảm thấy toàn thân tê liệt và nhức mỏi. Ôi, đây là hậu quả của việc nàng ngủ quá nhiều mà!
Phi Yến đang định kêu Thanh Phi thì đã thấy Thanh Phi mở cửa bước vào “Tiểu thư, em đã chuẩn bị nước cho người tắm rồi! Người mau đi tắm rồi đi ăn sáng. Từ hôm qua tới giờ tiểu thư chưa ăn gì hết nên chắc là đói lắm!” Thanh Phi đỡ Phi Yến đứng dậy.
Thanh Phi nhắc đến đồ ăn thì Phi Yến mới cảm thấy bụng nàng đang cồn cào kêu đói. Nàng nhanh chóng tắm rửa, thay y phục xong thì lập tức chạy ra ngoài ăn.
Nhược Bạch đang ưu nhã ăn điểm tâm còn Thanh La thì đang dọn lên vài món bánh. Phi Yến nhanh nhẹn ngồi xuống và ăn. Nàng thề rằng đây là bữa sáng ngon nhất trong cuộc đời nàng.
“Tiểu thư, sắc mặt người đã tốt hơn trước rất nhiều! Sau này người đừng cố sức như vậy! Ta và Thanh Phi lo lắng cho người lắm!” Thanh La vui mừng khi thấy Phi yến đã ko còn nét mệt mỏi nữa! Mấy ngày trước thấy tiểu thư như vậy nàng rất lo lắng nhưng khuyên tiểu thư thì tiểu thư ko nghe. May là có Nhược Bạch công tử…
“Ta biết rồi! Sau này ta sẽ ko làm mọi người lo lắng nữa!” Lòng Phi Yến chợt có cảm giác ấm áp khi thấy những người khác lo lắng cho nàng như vậy!
“Ta đã hoàn thành xong hai căn phòng rồi! Lát nữa nàng lên xem đi! Bây giờ ta đến phủ của Thần Hy có việc, một lát nữa sẽ về!” Nhược Bạch uống một ngụm trà rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trời, chưa tới một ngày mà đã xong hai căn phòng! Tốc độ còn nhanh gấp đôi nàng nữa! Phi Yến vội vàng ăn rồi chạy lên lầu xem xét. Ko biết hắn vẽ cái gì mà lại nhanh như vậy?
Phi Yến thoáng thẫn thờ khi nhìn lên tường. Người được vẽ trên tường là nàng mà! Trên bức tường trắng tinh là một cây tử đinh hương đang nở rộ, dưới gốc cây là một mĩ nhân say ngủ, trên tóc nàng còn dính vài bông hoa tử đinh hương. Nét bút dịu dàng, tỉ mỉ, vẽ chính xác đến từng một chi tiết trên gương mặt nàng. Phi Yến cứ ngỡ mình đang nhìn vào gương vậy! Nhưng điều quan trọng ở đây là trên đó có ghi hai chữ “Nhược Bạch” rồi còn được đóng một con dấu đỏ lên. Những lần trước Nhược Bạch chưa bao giờ ghi tên mình rồi đóng dấu lên như thế này! Sao lần này lại như vậy nhỉ? A, chắc lần này Nhược Bạch cảm thấy rất hài lòng về bức tranh này nên mới đóng dấu lên!
Phi Yến đi sang phòng khác để xem Nhược Bạch có làm như vậy ko? Nhưng ko có, lần này Nhược Bạch vẽ một hồ sen. Nàng cảm thấy hồ sen này nhìn ngang nhìn dọc cũng đều tuyệt mĩ nhưng lại ko có bất cứ con dấu nào ở đây!
Khi Nhược Bạch quay trở về thì liền hỏi nàng đã xem hai bức tranh đó chưa.
“Ta đã xem rồi! ko ngờ huynh ko có ta giúp mà một mình có thể hoàn thành nhanh như vậy! Nhưng tại sao lại vẽ ta?” Phi Yến rất thắc mắc về điều này.
Nhược Bạch chỉ mỉm cười bình thản nói với nàng: “Ko phải tửu lâu này tên Mĩ Nhân Lâu sao? Ta chỉ vẽ một bức tranh đúng với tên gọi của nó thôi! Nhưng nàng phải hứa với ta một điều. căn phòng đó phải để dành cho một mình ta thôi! Nếu ko có ta ở đây thì bất cứ ai cũng ko được vào!”
Phi Yến mặc dù ko hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Nhưng tại sao?”
“Chẳng phải nàng nói ta có thể ăn uống miễn phí ở đây sao? Ta cũng cần phải chọn cho mình một căn phòng chứ!” Nhược Bạch cảm thấy Phi Yến hôm nay hỏi thật nhiều cái “tại sao”.
Phi Yến ko hỏi nhiều nữa mà bắt tay vào làm việc: “Chúng ta phải nhanh lên! Còn một tuần nữa là khai trương rồi!”