• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phi Yến đang đánh cờ với Chu công thì bị Thanh Phi lay nhẹ làm tỉnh giấc: “Tiểu thư, hình như phía trước có người ngất xỉu!”

Nàng mệt mỏi mở mắt ra, “Mặc kệ hắn, chúng ta đi tiếp!” Nàng đã rút kinh nghiệm từ lần cứu Lãnh Phong, người tốt ko bao giờ gặp may mắn cả nên tốt nhất là làm người xấu.

“Nhưng mà…hắn cản đường đi của chúng ta! Nếu muốn đi qua thì phải bước qua xác hắn a!” Tiểu thư của nàng cũng quá nhẫn tâm đi!

“Vậy thì cứ bước qua xác hắn đi!” Phi Yến vô tâm vô phế nói

“Tiểu thư…sao có thể làm vậy được?”

“Haha, ta chỉ đùa một chút thôi! Ta tuy có nhẫn tâm nhưng ko có vô lương tâm đến vậy đâu!” Phi Yến buồn cười nhìn Thanh Phi.

Nàng vén rèm xe và chậm rãi bước ra khỏi xe ngựa.

Thì ra bọn hạ đang đi qua một ngọn núi, đúng là đường rất hẹp mà cái tên ko biết lựa chỗ để ngất xỉu kia thì lại nằm ngay giữa đường làm chắn hết cả lối đi.

Phi Yến bước gần tới, xung quanh người này có rất nhiều máu, trên người hắn cũng có rất nhiều vết thương, xem ra hắn vừa mới trải qua một trận chiến đấu kịch liệt. Nàng quỳ xuống xoay người tên này qua, ách, khuôn mặt này… Nam nhân có hàng lông mày kiếm, mũi cao cao, đôi môi mỏng khẽ mím lại, tuy hắn đang bất tỉnh nhưng trên người vẫn tản ra hàn khí khiến người khác khiếp sợ!

“Xem ra ta và ngươi rất có duyên với nhau!” Nàng lẩm bẩm nói. Phải, nam nhân đang nằm ở đây cản đường cản lối chính là tảng băng ngàn năm kề dao vào cổ nàng, kêu nàng trị thương cho hắn rồi vong ơn bội nghĩa bắt nàng đi!

“Hừ, lần này ta ko ngu như lần trước đâu! Cứu ngươi? Rồi để ngươi làm hại ta sao? Ta cho ngươi chết cóng ở đây luôn!” Phi Yến dứt khoát đứng dậy rồi quay lưng đi.

Nàng đi được một đoạn thì dừng chân lại, nàng quay lại nhìn nam nhân lạnh băng đang nằm trên mặt đất phủ đầy tuyết kia!

Ai, nàng bỏ đi rồi có ai đến cứu hắn ko nhỉ? Nhưng quanh đây vắng vẻ thế này thì làm gì có ai đi ngang qua! Lỡ như đến tối hắn lại làm mồi cho lũ sói thì sao? Bỏ hắn lại có phải quá thất đức ko? Dù sao nàng và hắn cũng coi như có quen biết đi!

Phi Yến bước lại chỗ Lãnh Phong.

Hắn nghe thấy có tiếng bước chân lại gần liền dồn hết tất cả sức lực cuối cùng cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt hắn là hình bóng nữ tử mặc y phục toàn thân màu trắng, tóc nàng nhẹ bay trong gió, xung quanh nàng còn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, đó là…tiên nữ sao? Ko thể nào, tiên nữ sẽ chả bao giờ tới gần một người đầy máu tanh như hắn!

“Hình như kiếp trước ta mắc nợ ngươi thì phải? Ta chỉ cứu ngươi lần này là lần cuối cùng thôi đấy!” Phi Yến ngồi xổm xuống thì thầm nói

Nàng quay lại xe ngựa, “Vân Dương đại ca, huynh có thể giúp ta mang người kia lên xe ngựa được ko?” Nàng chỉ tay về phía Lãnh Phong

Vân Dương tuy ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý.

Phi Yến nhìn Lãnh Phong nằm trên xe ngựa.

“Tiểu thư, nam tử này thật tuấn tú nha! Nhưng mà tại sao tiểu thư lại cứu hắn?” Thanh Phi nhìn thật chăm chú vào gương mặt Lãnh Phong

“Chẳng phải em kêu ta cứu hắn sao? Được rồi, im lặng một chút, để ta tập trung chữa trị cho hắn!” Phi Yến cầm tay Lãnh Phong lên chuẩn bị bắt mạch

Phi Yến nhíu mày lại, hắn đã trúng độc hơn nữa lại trúng một loại độc thất truyền đó là Ma Hạ. Nàng đã từng đọc loại độc này trong sách, người trúng loại độc này sẽ ko chết mà từ từ mất đi võ công rồi cuốc cùng tứ chi tê liệt và trở thành phế nhân suốt đời.

Loại độc này nàng ko giải được, vốn dĩ Ma Hạ là ko có thuốc giải, ai, trước tiên nàng trị vết thương bên ngoài cho hắn trước vậy!

Phi Yến cẩn thận băng bó đến vết thương cuối cùng trên người Lãnh Phong, nàng lấy một áo choàng đắp lên người hắn rồi đem viên Hoàng Dược cuối cùng trong người nàng cho hắn uống. Ai, hy vọng dược của nàng có thể làm chậm độc tính phát tác.

Ai, kể ra cũng buồn cười, hai lần nàng gặp hắn hắn đều bị thương hết, chỉ là lần này nàng ko giúp hắn được rồi!

“Tiểu thư, nãy giờ người hết nhíu mày lại thở dài hoài! Bộ hắn ko cứu được sao?” Thanh Phi nãy giờ vẫn quan sát nhất cử nhất động của tiểu thư

“Ko, hắn sẽ ko chết nhưng có lẽ đối với hắn còn đau khổ hơn cái chết nữa!” Phi Yến nhẹ giọng nói

Bóng đêm buông xuống

Phi Yến quyết định cho xe ngựa dừng lại nghỉ một lát, nàng chậm rãi cắn từng miếng màn thầu, tuy ko thích ăn cái thứ khô khốc này nhưng đành phải chịu đựng thôi, dù sao nàng ko thể ở trong khách điếm nghỉ ngơi được! Bây giờ, trong tất cả các khách điếm toàn là binh lính đi tìm nàng nên tốt nhất là ở ngoài này!

Phi Yến nhìn qua Lãnh Phong vẫn đang hôn mê, nàng lấy bình nước ra kề vào môi hắn định cho hắn uống một ít.

Lãnh Phong đột nhiên mở mắt ra, cùng lúc đó hắn cũng rút thanh đao bên cạnh ra kề vào cổ nàng.

“Ngươi có vẻ thích kề đao vào cổ ta nhỉ?” Phi Yến ko hề tỏ vẻ sợ hãi chút nào mà còn nhìn hắn cười

Vân Dương và Thanh La nghe thấy tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ liền từ ngoài chạy đến bên xe ngựa.

“Tiểu thư…” Thanh La toan rút kiếm ra

Phi Yến lập tức mỉm cười nhìn nàng: “Ko sao, hắn sẽ ko làm hại ta đâu! Hai người lui ra đi!” Phi Yến gạt thanh đao ra: “Ngươi sẽ ko giết ân nhân cứu mạng mình chứ?”

Thanh La còn chần chừ ko chịu đi, nam nhân kia toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, lỡ như tiểu thư bị gì thì sao?

“Đi thôi! Tiểu thư cô sẽ ko có gì đâu!” Vân Dương kéo Thanh La đi.

“Nhưng…”

“Nếu hắn muốn giết tiểu thư nhà cô thì đã giết từ lâu rồi!” Tuy nam nhân kia toàn thân nguy hiểm nhưng ánh mắt đối với Phi Yến vẫn là ko có sát ý.

“Ngươi cứu ta hai lần, ta chắc chắn sẽ đền ơn ngươi!” Lãnh Phong lành lạnh nói

“Lần trước đúng là nên đền ơn ta nhưng lần này ko cần đâu! Lần này ta ko cứu được ngươi, ngươi đã trúng Ma Hạ rồi! Hơn nữa ta cũng đốt Thanh Phong môn của ngươi, chúng ta coi như ko ai nợ ai!” Phi Yến đưa cho Lãnh Phong bình nước

“Thanh Phong môn đã ko còn là của ta. Khi nào thì độc tính phát tác?” Sau khi nghe mình trúng loại độc đáng sợ như vậy mà vẫn bình thản như không chắc chỉ có tên băng giá trước mặt nàng đây!

”Đáng lẽ là bốn tháng nữa độc tính sẽ phát tác nhưng ta giúp ngươi kéo dài thời gian một chút! Bảy tháng sau độc tính mới phát tác hoàn toàn. Ta có thể hỏi ngươi tại sao ngươi từ trưởng môn Thanh Phong môn lại thành ra như vầy ko?” Nàng thật tò mò muốn biết kẻ nào có thể hạ độc được hắn nha!

Lãnh Phong im lặng một lúc rất lâu, nàng còn tưởng hắn se ko trả lời nào ngờ hắn lại chậm rãi nói: “Ta đã tin lầm người! Đáng lý một kẻ như ta ko nên tin bất kì ai hết! Ta nhận lấy kết cục này là đáng lắm!”

“Vậy ngươi tính đi đâu?” Nàng dịu dàng nhìn hắn

“Ko biết!”

“Hay là ngươi đến Chu Tước quốc với ta, ta nghe nói ở đó có băng tâm tuyết liên. Nó có thể trị được bách độc, biết đâu nó có thể giúp ngươi?” Nàng cũng chả hiểu sao mình lại mời hắn đi cùng! Thôi kệ, dẫu sao hắn cũng rất thê thảm rồi! Được rồi, người ta nói giúp người phải giúp cho trót, nàng lỡ cứu hắn rồi thì nên cứu đến cùng!

“Chu Tước? À, ta quên mất, ngươi bây giờ đã là Hạ Lan công chúa hơn nữa lại còn đang đi trốn!” Hắn sực nhớ ra những chuyện của nàng đã làm cả kinh thành náo loạn.

“Ta ko phải đi trốn, ta gọi đó là du ngoạn!” Nàng bực bội trả lời. Sao ai cũng bảo nàng đi trốn thế nhỉ? . Nàng chỉ là đang ngao du thiên hạ thôi!(ngươi chỉ giỏi ngụy biện, Phi Yến *liếc* mặc kệ ta, ta là nữ chính, ta có quyền!)

Xe ngựa đi suốt đêm, cuối cùng cũng đã đặt chân đến Bắc thành. Phi Yến sung sướng nhìn mọi thứ! Haha, ta sắp tới Chu Tước rồi! Chỉ cần đặt chân lên thuyền là xong, lúc đó các người đừng có mơ mà bắt được ta!

Nàng vô cùng vô cùng hạnh phúc bước chân lên chiếc thuyền lớn mà ko biết chuyện xảy ra ở Thanh Long…

Chính Hiên cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ suy nghĩ.

Hừ, hắn đã cho người tìm khắp nơi mà ko thấy nàng đâu! Nàng cứ như bốc hơi khỏi thế giới này!

Nơi nào mà nàng muốn đi đến đầu tiên nhỉ? Hắn nhẹ nhàng gõ tay lên bàn rồi bất giác mỉm cười mê hoặc.

“ Nhạn Địch, Y Hàn, các ngươi đi chuẩn bị, trẫm muốn đi Chu Tước quốc du ngoạn một chuyến!” Phi Yến nàng tưởng ta ko biết nàng đang nghĩ gì sao?

Thần Hy đứng cách đó ko xa nghe được những lời Chính Hiên nói, hắn nhíu mày lập tức quay đầu lại. Ko được, hắn phải khởi hành trước hoàng huynh để báo cho nàng biết.

Lúc này

Tử Ly đang cưỡi Bạch Phong đi suốt ngày suốt đêm

“Chủ tử, tại sao chúng ta lại đến Chu Tước quốc?” Thanh Ảnh cưỡi ngựa bên cạnh nói.

“Ở đó có một thứ rất quan trong đang chờ ta!” Phi Yến, nàng quá coi thường ta rồi! Ta biết nàng sợ cái lạnh của mùa đông nên chắc chắn phải đến một nơi nào đó ấm áp một chút, mà dĩ nhiên trong tứ quốc chỉ có Chu Tước là ấm áp nhất thôi!

Cùng lúc đó

Nhược Bạch đã bước chân lên Chu Tước

Hắn ung dung tìm một phòng trọ thượng hạng ngồi chờ đợi…con mồi tới!

Phi Yến nhìn ra ngoài biển sóng đánh dữ dội, “Xem ra sắp có bão rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK