Phi Yến mệt mỏi ngồi dựa vào thân cây.
“Ọc, ọc…” Từ bụng nàng phát ra một tràn âm thanh. Huhu, trời thật ko thương nàng! Tối qua tới giờ nàng chưa cho bất kì cái gì vào bụng, vừa đói vừa buồn ngủ làm nàng rất mệt mỏi. Ko xong rồi, nàng ko còn sức để đi tiếp nữa rồi!
Phi Yến cố gắng kháng cự cơn buồn ngủ đang đến nhưng hai mi mắt nàng nặng trĩu.
Thế là Phi Yến ngủ thiếp đi lúc nào ko hay…
Mãi đến khi nàng cảm nhận được có một vòng tay ấm áp đang ôm nàng và còn có loại cảm giác giống như đang ở trên lưng ngựa. Phi Yến mệt mỏi cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuyệt mĩ của Nhược Bạch. Vậy là Nhược Bạch tìm thấy nàng rồi sao?
Nhược Bạch cảm thấy mĩ nhân trong lòng đang động đậy nên cúi xuống nhìn. Thấy khuôn mặt mệt mỏi của nàng mà hắn đau xót, Nhược Bạch nhu tình nhìn nàng nói: “Yên tâm đi, chúng ta sắp vể đến nơi rồi! Phi Yến, ta xin lỗi!”
“Xin lỗi? Tại sao? Ta còn phải đa tạ huynh vì đã tìm thấy ta kịp thời, nếu ko ta đã bị đói chết ở ngoài rồi!” Nang mỉm cười mệt mỏi nói.
“Tại ta nên nàng mới chịu khổ! Nếu ko phải vì ta nàng đã ko bị bắt đi!” Hắn đã phát điên lên được khi biết tin nàng bị người của Thanh Phong môn bắt đi. Cũng may nàng ko có chuyện gì, nếu ko hắn sẽ bắt cả đám người Thanh Phong môn trả giá!
“Ta ko có trách huynh! Ta ngủ tiếp đây! Khi nào đến thì gọi ta dậy!” Phi Yến nhẹ nhàng nói rồi nép vào lòng Nhược Bạch thiếp đi. Dù sao nàng cũng cho tên Lãnh Phong kia một bài học rồi nên ko cần so đo nữa!
“Tiểu thư, tiểu thư, cuối cùng người cũng về rồi!” Phi Yến nghe thấy giọng Thanh Phi vang lên bên tai nàng.
Phi Yến mở mắt ra thì thấy gương mặt Thanh Phi đầy nước mắt, bên cạnh còn có gương mặt Thanh La lo lắng nhìn nàng.
Phi Yến chợt nhận ra rằng Nhược Bạch vẫn đang bồng nàng nên vội vàng nói: “Huynh thả ta xuống đi!”
Nhược Bạch nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
“Ôi, mới có mấy ngày ko gặp mà ta nhớ hai người chết đi được!” Khi ở Thanh Phong môn nàng cảm thấy cô đơn, buồn chán đến dường nào khi bên cạnh toàn những người xa lạ.
“Tiểu thư, em cũng rất nhớ người!” Thanh Phi nước mắt rơi đầy chạy tới ôm nàng.
Trong khi đó Thanh La quỳ xuống nói: “Tiểu thư, Thanh La ko bảo vệ người tốt! Xin tiểu thư trách phạt!” Nàng còn nhớ lúc ko tìm thấy tiểu thư nàng đã lo lắng đến mức nào, rồi lúc biết tiểu thư bị bắt đi nnag2 đã tự trách mình rất nhiều vì ko làm tốt nhiệm vụ của mình.
“Tiểu thư, em cũng vậy! Xin người trách phạt em!” Thanh Phi thấy vậy nên cũng quỳ xuống.
“Hai người đứng lên đi! Ko phải lỗi của hai người, là lỗi của ta!” Phi Yến vội vàng đỡ Thanh La và Thanh Phi đứng dậy.
“Ta quên hỏi nàng, làm sao mà nàng bị bắt đi vậy?” Nhược Bạch lúc này mới lên tiếng. Lúc đọc bức thư của Thanh Phong môn đưa đến hắn còn ko tin là thật vì Phi Yến thông minh như vậy với lại võ công cũng ko tệ nên ko thể nào dễ dàng bị bắt đi.
Ai, biết ngay là thế nào cũng bị hỏi mà! Phi Yến đành thành thật kể lại toàn bộ sự việc.
Nàng nhìn sắc mặt Nhược Bạch ngày càng đen hơn thì trong lòng nổi lên một trận lo sợ, cảm giác giống như một đứa trẻ làm sai bị người lớn phát hiện vậy!
“Vậy là hắn đã xông vào phòng lúc nàng đang tắm? Nàng còn trị thương cho hắn? Nửa đêm nửa hôm lại ra ngoài cùng hắn?” Nhược Bạch gằn giọng nói.
Phi Yến chưa bao giờ thấy Nhược Bạch ôn nhu lại giận giữ như vậy nên trên trán bất giác đổ mồ hôi hột. Nàng lấm lét nhìn hắn gật đầu.
“Nàng thật là…Hừ, nàng có biết tên Lãnh Phong kia nguy hiểm thế nào ko? Người bắt nàng đi là kẻ đứng đầu cả một tổ chức sát thủ nổi danh trong tứ quốc- Lãnh Phong đó!” Nhược Bạch tức giận nói
“Cái gì? Nàng bị Lãnh Phong bắt đi?” Phi Yến còn chưa kịp nói gì thì Thần Hy từ ngoài cửa bước vào nhìn nàng lo lắng
“Nàng ấy bị bắt đi mà huynh dám nói với ta nàng ấy đi ra ngoài du ngoạn vài ngày!” Thần Hy trừng mắt nhìn Nhược Bạch. Từ đầu hắn đã nghi ngờ rồi, Phi Yến ko thể ra ngoài mà ko đem theo Thanh La hoặc Thanh Phi.
“Phi Yến, tốt nhất nàng nên kể lại đầu đuôi mọi chuyện lại cho ta nghe!” Lần này Thần Hy nhìn qua Phi Yến nói
Phi Yến khẽ thở dài rồi một hơi nói lại toàn bộ sự việc một lần nữa. Thần Hy nghe xong cũng có biểu tình y như Nhược Bạch
“Cái gì? Lãnh Phong, hắn nhìn thấy nàng tắm sao?”
Trời, sao hai người này nghe toàn bộ câu chuyện mà chỉ chú ý vào cái đoạn nàng tắm vậy!
“Phanh” tiếng đạp cửa vang lên. Chính Hiên đứng sừng sững ngoài cửa với khuôn mặt tức giận “Nàng nói ai nhìn thấy nàng tắm?” Hắn vừa mới đi đến cửa là nghe thấy Thần Hy hét lên.
Lần này nàng bực rồi nha! Phi Yến lấy hết sức lực còn lại hét lên: “Sao các ngươi ko tới cùng một lúc? Phải đó, cái tên Lãnh Phong kia bước vào uy hiếp ta khi ta đang tắm, hắn còn bắt ta đem đi! Như vậy được chưa? Người bị nhìn là ta, người chịu thiệt cũng là ta! Các ngươi có cần tức giận như vậy ko?”
Nàng nhìn qua Thanh La và Thanh Phi nói: “Tiễn khách! Ta đi nghỉ đây! Ko rảnh rỗi nói với các người nữa!” Phi Yến đến liếc cũng ko thèm liếc ba đại nam nhân đang nhìn nàng ngỡ ngàng liền đi vào trong.
Thanh La thở dài nói: “Mời các vị về cho! Tiểu thư cần nghỉ ngơi!” Tiểu thư ơi là tiểu thư, kẻ mù cũng nhìn thấy được ba nam nhân này yêu thích người vậy mà người lại…Thật ko hiểu nổi!
Sau khi được ăn no, tắm rửa sạch sẽ và ngủ một giấc thật đã, cuối cùng cơ thể nàng cũng khỏe trở lại nhưng phải mấy ngày sau công lực nàng mới bình thường được!
“Cốc, cốc” bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa
“Vào đi” Phi Yến uể oải nói
“Phi Yến, ta đến là để từ biệt nàng! Ta có chuyện gấp phải trở về Huyền Vũ ngay lập tức!” Nhược Bạch buồn rầu nói. Hắn thật chả muốn đi chút nào nhưng hắn đã ở lại Thanh Long quốc này rất lâu rồi! Thân là thừa tướng của một quốc gia, hắn ko thể ở lại đây luốn được!
“Ơ, vậy sao? Uhm, huynh đi đường bảo trọng!” Lời nói của Nhược Bạch quá đột ngột làm nàng nhất thời chẳng biết nói gì hơn!
“Nàng ko cảm thấy gì khi ta ra đi sao?” Phản ứng hời hợt của nàng làm hắn thất vọng. Hắn tưởng nàng sẽ giữ hắn lại chứ, nào ngờ…
Sao tình cảnh bây giờ quen quen thế nhỉ? Hình như nàng cũng lâm vào tình trạng giống như bây giờ rồi! Phi Yến nhìn Nhược Bạch cười: “Dù sao chúng ta là bằng hữu với nhau lâu như vậy, đương nhiên là ta cũng có buồn rồi nhưng huynh còn có chuyện riêng của mình, huynh đâu thể ở lại đây mãi được!”
“Bằng hữu?” Nghe hai từ này mà lòng hắn bất giác nhói đau
“Ta chưa bao giờ coi nàng là bằng hữu cả! Ta sẽ trở lại đây khi xử lí hết công việc ở Huyền Vũ!” Nhược Bạch bước ra cửa nhưng lại quay đầu lại nói: “Lúc ta quay trở lại, ta sẽ vẽ cho nàng một bức họa mới!”
Nhược Bạch đi mất từ lâu rồi mà nàng vẫn ko hiểu những câu Nhược Bạch nói nãy giờ! Ai, ko quan tâm nữa! Nam nhân ở đây nói chuyện thật khó hiểu! (ko phải do người ta mà là do ngươi thôi!)
Lúc này, một thái giám đi vào nói: “Vương tiểu thư, hoàng thái hậu cho người tiến cung vào ngày mai!”
“Tiến cung? Ừ, ta biết rồi!” Phi Yến mặc dù thắc mắc nhưng vẫn đồng ý. Sao tự dưng hoàng thái hậu lại gọi nàng tiến cung chứ?