• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy em có dám sờ tên vô lại này không?” Hắn nói một câu hai ý.

Mắt Như Hứa ướt át đỏ bừng, bàn tay bị hắn nắm chặt, trốn không được, nhưng không muốn chịu thua, vì thế ngửa đầu, đôi mắt sáng ngời, nổi giận đùng đùng nói: “Có cái gì mà không dám sờ…”

Nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.

Tay hắn nóng bỏng, nắm tay nàng, lần tới dây thắt lưng lạnh lẽo, lúc tháo khoá có phát ra tiếng va chạm nho nhỏ, Như Hứa nghe mà mặt đỏ tai hồng.

Lòng bàn tay ướt át của thiếu nữ bị nhét một vật cứng vào, năm ngón tay mảnh khảnh bị bắt khép lại, nhiệt độ của nó rất cao, cực nóng lại còn kiêu ngạo, thậm chí đang không ngừng phình lớn, lấn ra khỏi lòng bàn tay.

Thoát khỏi khống chế.

“Nó… Nó có chút không……”

Như Hứa sợ tới mức buông tay, nhưng lại nghe thấy Giang Đường Dã than thở một tiếng, bắt lấy tay nàng nắm thật chặt, bật ra một tiếng thở dốc khàn khàn từ trong cổ họng.

“Sao lại không…”

Mùi thuốc lá và mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi của nàng, hình như đã len vào miệng, theo cơn say, còn lời nào nói ra được.

Tay nàng ngây ngô lạ lẫm, thậm chí không biết phải làm sao, được hắn mạnh dạn dẫn đường hoàn thành trận thủ d*m này, nhưng hắn cảm thấy chỗ nào của nàng cũng tỏa mùi thơm ngát, đủ để ủ chín dục vọng và phóng thích dục vọng của hắn.

Hắn phóng thích xong, Như Hứa đơ ra rồi giật mình, nhìn hắn lấy khăn giấy lau lau ngón tay bủn rủn của mình, từng ngón một, kẽ hở ngón tay cũng không buông tha, vẻ mặt rất tỉnh táo.

“Anh… Anh……”

Như Hứa cắn răng, mặt mày như ngọc, da thịt trắng nõn nhuộm một màu ửng đỏ, dưới ánh sáng nhàn nhạt hoạt sắc sinh hương.

Bóng đêm sâu đậm.

Giang Đường Dã cười khẽ, một tay kéo cà vạt xuống, trói hai bàn tay xinh xắn của thiếu nữ lại, uống xong cốc nước, lần nữa phủ xuống, bóp má nàng ép nàng há mồm, rồi đút cho nàng.

“Thấp nước trơn họng, rồi mắng tiếp.”

Hắn liếm liếm môi mỏng dính vệt nước, chỉ cảm thấy có vị ngọt nhàn nhạt, vì thế hắn lại tới sát gần nàng hôn hôn, chờ Như Hứa vừa mở miệng, hắn hôn ngay, giống như chơi trò chơi, vui quên cả trời đất.

“Rốt cuộc anh muốn làm sao?”

Giang Đường Dã cười mà cong cong đôi mắt đào hoa, không biết vì sao có cả chút dịu dàng lẫn vào.

“Anh có được làm gì không?”

Ngón tay trắng nõn thon dài của hắn dừng trên chỗ cổ áo của thiếu nữ, kéo xuống phía dưới một chút, nhìn chằm chằm nơi đó lộ ra mảng lớn cảnh xuân, giọng điệu không chút hoang mang, mặt mày ôn hòa.

“Anh không làm được gì cả.”

*

Mọi người đều biết, lời nói của đàn ông không thể tin.

Hắn nói không làm được, chính là nhất định phải làm chút gì đó.

Tay thiếu nữ bị trói, khum người trong bồn tắm, cứng đờ nhìn người đàn ông thong thả ung dung cởi đồng hồ trên tay xuống, để qua một bên.

Việc đã đến nước này, Như Hứa không phân biệt được Giang Đường Dã rốt cuộc say hay không say, nhưng nhận thấy hắn có chỗ không thích hợp, lúc hắn làm mấy việc quá phận như này còn bày ra dáng vẻ rất hưởng thụ.

Giống kẻ biến thái. “Chú nhỏ.”

Như Hứa nuốt nuốt nước miếng, không dám khiêu khích hắn, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh có biết, em là trẻ vị thành niên không?”

Người đàn ông ngồi bên bồn tắm, thử nhiệt độ của nước, nghe nàng nói chuyện.

“Biết chứ.”

“Vậy anh có biết, trẻ vị thành niên có pháp luật bảo vệ không?”

Hắn nở nụ cười, đẹp tới mức khiến nàng mất nửa ngày mới phục hồi tinh thần, dáng vẻ như say lại như không say, muốn tới gần nhưng lòng lại sinh sợ hãi.

“Vậy em có biết……”

Giang Đường Dã dừng một chút, ý cười càng đậm, sắc đẹp càng chói loá.

“Anh đã nốc rượu điên rồi, thì không ai kiềm được anh không?”

Chuyện này, Như Hứa đột nhiên cảm thấy, hắn say, hơn nữa say rất rất nặng.

Thật thật giả giả, sớm đã phân không rõ. Hoặc là, điên cuồng mà thôi.

Tối nay trong lòng hắn chất chứa sự ngọt ngào. Không ai kiềm được.

Trong phòng tắm ngập tràn khí nóng, hơi nước mờ mịt đậu trên cửa kính, hai bóng dáng dây dưa bên nhau, khiến người xem muốn xem đến tột cùng.

Những lúc dụ dỗ, Như Hứa quả thật có nghĩ tới cử chỉ thân mật của hai người, nhưng nàng còn quá nhỏ, quá ngây ngô, những cái được gọi là động tác yêu cũng không thấy được vài lần.

So với người đàn ông có kinh nghiệm phong phú này, quá non. Hắn truy đuổi, nàng cũng chỉ có cách trốn.

Cơ thể chìm trong làn nước ấm, ý thức dần dần tan rã, mọi vật trước mắt mơ hồ mơ hồ từng chút một gây hoảng hốt.

Chỉ có hắn tỉnh táo nhất, ôm nàng, hôn nàng, lúc trầm thấp cười rộ lên chấn động màng tai, kích thích tim đập và rùng mình.

“Chú… Chú nhỏ.”

Hắn hôn nàng từ đầu đến chân, tay bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh xinh xắn của nàng, dừng lại khẽ hôn, một đường hôn lên, hôn đến bên trong đùi thì nhẹ nhàng mút vào, nơi da thịt non mềm lưu lại dấu vết hồng hồng.

Như Hứa rên rỉ một tiếng, giọng nói vừa mềm vừa nhẹ, mẫn cảm cong người, giống như con tôm chín, tay lung tung chạm vào Giang Đường Dã, đẩy hắn, ngược lại như đưa tới cửa, để hắn bắt nạt trọn vẹn.

“Chú nhỏ ở đây.”

Hắn có vẻ như đang ăn một món điểm tâm ngọt, ngậm trong miệng, dính nơi khóe môi, đầu lưỡi cuốn lấy, dường như không biết ngấy, có thể ăn hàng ngàn hàng vạn lần, ăn mãi một món điểm tâm ngọt, nhưng hắn có thể ăn theo nhiều cách.

Người muốn ức chế dục vọng, dục vọng càng muốn sinh sôi bừa bãi. Hôm nay Giang Đường Dã mới hiểu rõ những lời này.

Cà vạt không biết tuột ra từ khi nào, hắn cởi ra, để nàng cầm trong tay, Như Hứa không bắt được, hắn lồng năm ngón vào tay nàng, chiếc cà vạt màu đen ướt đẫm bị hai người nắm chặt trong tay.

Chỉ cần không có ai buông, sẽ vĩnh viễn không rớt.

Hắn gieo trên người nàng quá nhiều chấp niệm, vừa nặng vừa sâu.

Lúc Như Hứa cắn hắn đánh hắn, hắn tựa như hút ma tuý, cam tâm tình nguyện, khi hắn liếm nước mắt nơi khóe mắt nàng, luôn mang theo trầm mê.

Nhưng chính hắn lại không ý thức được điều này. Như Hứa mê mê mang mang, không còn ý thức.

Đây là một hồi lăn lộn, hương diễm, chuyện yêu khó có thể xong.

Cơ thể thiếu nữ như nước, như tuyết, lại tựa sương mờ, khiến hắn đột nhiên tỉnh ngộ đây là si mê và yêu.

Bầu v* tròn trịa mềm mại được hắn bao bọc trong lòng bàn tay, giống thú nuôi bị ràng trong tay hắn, giống chim bị nhốt trong lồng.

Khi hắn hôn lên vết sẹo trên đầu vai Như Hứa, rồi cắn một nhát, rước lấy một tiếng kêu đau của Như Hứa, hai người giống như đồng thời tỉnh lại từ một hồi mộng xuân.

Lộn xộn.

Tay chân Như Hứa nhũn ra, lúc bước ra khỏi bồn tắm, còn vấp một cái, suýt nữa ngã trên mặt đất.

Giang Đường Dã đỡ phía trước nàng, quần áo trên người hắn nguyên vẹn, chỉ là ướt đẫm, nhỏ nước.

Thiếu nữ lui về sau một bước, làn da chạm vào gạch men sứ lạnh băng, muốn lui nhưng không được, ngừng bước chân, không biết nên nói gì.

Trong mắt nàng ngậm nước mắt, không phải chỉ đơn thuần là e lệ, mà do có rất rất nhiều tình cảm hỗn loạn, bao gồm cả việc không biết làm sao.

Giang Đường Dã lau mắt cho nàng, cười, giọng điệu vừa dịu dàng vừa như thất bại.

『 Em đừng nhìn anh như thế. 』

『 Anh không kiềm nổi nữa. 』

『 Anh là tên vô lại. 』

Hắn nói liên tiếp vài câu, phong thái như nhận thua.

Như Hứa không biết vì sao, bỗng nhiên nảy sinh xúc động rơi lệ. Vì sao?

Quá nhiều.

Nàng duỗi tay, muốn chạm vào đáy mắt mông lung ý cười của hắn, khi đầu ngón tay chạm vào lông mi của hắn, đầu ngón tay cuộc tròn lại, không dám tiếp tục.

“Anh có một đôi mắt đào hoa.”

Dáng mắt thuộc tuýp đào hoa, đuôi mắt hơi cong chếch lên cao, con ngươi màu đen không quá đậm, nhưng khi sương mù sáng tỏ, cười lên, khiến lòng người loạn như ma.

Thiếu nữ suy nghĩ xuất thần, nỉ non, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cặp mắt hắn, bỗng dưng lại chảy thêm vài giọt nước mắt.

“Em ghét đôi mắt đào hoa của anh.” Bởi vì, quá nhiều người thích.

Giang Đường Dã cười một cái, không để ý lắm, cảm giác say lấn qua khóe mắt đỏ ửng, có ba phần yêu dã, cọ cọ trên người Như Hứa, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài.

“Vậy thì ghét đi.”

Không lãng mạn cũng không rõ ràng.

Cuộc yêu lướt qua đã kết thúc ngay khi lời nói đó cất lên.

Sau nửa đêm, hắn sấy tóc giúp Như Hứa, đầu ngón tay vê đuôi tóc mềm mại của nàng, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó khi hắn trở về, nàng nằm trên ghế mây ngủ, bởi vậy kéo theo sau đó vô số kỉ niệm.

Như Hứa mệt không chịu nổi, đầu lệch qua trên người hắn, gần như ngủ thiếp đi, nhưng vẫn kéo kéo hắn.

Trên cổ tay trắng nõn lộ ra một vệt đỏ.

Giang Đường Dã nhìn chằm chằm, ánh mắt u ám. “Chú nhỏ, em muốn nghe anh hát.”

Tiếng nói nàng mềm nhẹ, giống như thời thơ ấu, nàng ở trong mơ không hề cố kỵ làm nũng với hắn.

“Muốn nghe bài nào?”

Như Hứa rất buồn ngủ, không trả lời nổi, chỉ tự mình nhẹ nhàng ngâm nga, nhưng không có lời.

Không biết qua bao lâu, trong phòng ngủ tĩnh lặng vang lên một giọng nam khàn khàn dịu dàng, mà nàng nằm trên giường, đã ngủ say sưa.

Hắn hát:

“Người tình hỡi

Anh có thể cho em một cõi đất trời Một cõi đất trời này thuộc về em Em đừng trông bốn phía

Vì bốn phía có hơi rộng lớn Người tình hỡi

Cho anh một chút thời gian

Anh hóa con sông em là thủy triều Anh hóa KTV em là micro

Người tình hỡi, sân xe này Rồi cũng sẽ thuộc về em Chọn một chiếc

Chúng ta lái tới một nơi không biết Mà một cõi đất trời bây giờ

Là năng lực mà tôi có

Người tình hỡi, em có thể không cần quý trọng Một cõi đất trời bây giờ

Là năng lực mà tôi có

Người tình hỡi, em có thể không cần quý trọng “

Như Hứa biết, một cõi đất trời đó. Nàng không chiếm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK